Categories
Sưu Tầm Việt Nam

HUYẾT LỆ TÂM THƯ KÍNH ĐỆ TRÌNH ĐỨC GIÁM MỤC ANPHONG NGUYỄN HỮU LONG, GIÁO PHẬN VINH


Bài copied từ FB cha Nam Hoài Thạch Sơn

Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lý,
nhà Hưu Dưỡng Nhà Chung Tổng Giáo Phận Huế.
Huế, Lễ Sinh nhật Thánh Gioan Tẩy Giả Tiền Hô 24.6.2020

Kính thưa Đức Cha Anphong !
​​Con đã đọc Thông Báo số: 1320/TB-TGM ngày 17.6.2020, của Văn Phòng Tòa Giám Mục Vinh, V/v Thuyên chuyển và Bổ nhiệm 30 Linh Mục Giáo phận Vinh, tháng 6.2020, có LM Gioan Baotixita Nguyễn Đình Thục, nguyên Quản xứ Song Ngọc, làm Quản xứ Lộc Mỹ & LM Antôn Đặng Hữu Nam, nguyên Quản xứ Mỹ Khánh, tạm nghỉ Mục Vụ. Thông Báo này đã làm cả chục triệu Lương Dân & Kitô Hữu quá đau xót, hàng ngàn Dân đã lên tiếng, 1 số Giáo Hữu Vinh quá khổ tâm, muốn bỏ Đạo; 1 số Lương Dân quá thất vọng, đã xin Đức Cha hồi tục, làm CBCS! Đức Cha xé vụn các Tâm Thư, vứt bỏ các Kiến Nghị, la mắng các cuộc Điện Thoại đẫm nước mắt này, nhưng các Thư Nghị gửi Đức Cha vẫn dồn dập. Vì Vinh Danh Chúa, để Hội Thánh Công Giáo VN thăng tiến vững bền & hiệp thông với các Khổ Tâm trên, con kính đệ trình 10 tâm tình rất đau xót sau đây:

120777400_177177950637220_3043542687772591783_nLM Antôn Đặng Hữu Nam & LM Gioan Baotixita Nguyễn Đình Thục

1. Dịp 17.6.2020 này, Internet phổ biến lại Lời Trối của Đức Cố GM Giuse Maria Nguyễn Quang Tuyến, GP Bắc Ninh: “Giáo Hội Công Giáo VN đã bị Thuần Hóa” do Lm Anrê Nguyễn Hữu Lễ trực tiếp ghi thời 2006 & phổ biến thời 2007. Lần này, Internet phổ biến thêm các hình ảnh mới, về GHCGVN tự nguyện bôi trơn, giúp VC dễ thuần hóa GH hiệu lực nhanh hơn, con xin gửi kèm đây.

unnamed (83)
2. Đức Cha đang là Chủ Tịch Ủy Ban Loan Báo Tin Mừng thuộc Hội Đồng Giám Mục VN. Đức Cha hiểu rõ Hội Thánh có quyền phong chức, bổ nhiệm, thuyên chuyển, tổ chức Lễ hội, xây nhà, mua xe, du lịch…, nhưng việc ấy phải giới thiệu được Chúa. Việc gì không giới thiệu được Chúa, tuyệt đối dứt khoát Giáo Hội không được làm; nếu làm, phải thực tâm sám hối. Vậy mượn cớ thuyên chuyển – bổ nhiệm ngày 17.6.2020, để cắt lưỡi – bịt miệng – trói tay – buộc chân 2 LM Antôn Đặng Hữu Nam, Gioan Baotixita Nguyễn Đình Thục & cảnh báo tất cả các LM, Tu Sĩ, Giáo Dân khác…, mời gọi được mấy người CS & Lương Dân tìm gặp Chúa? Hay CS thêm vui thích, chê cười & coi khinh Giáo Hội? Con đủ kinh nghiệm thấy rất rõ 1 số CS gộc, sống khoa tâm lý ngược: Tôn giáo nào, chức sắc nào xum xoe, lấy lòng CS…, để tìm địa vị này, chức sắc nọ, đại biểu kia…, bề ngoài CS vui thích, lợi dụng, nhưng lòng khinh ghét. Trái lại, Tôn Giáo nào, Giáo Sĩ nào… cương trực, uy dũng, kiên vững giới thiệu Chúa, qua việc bảo vệ Sự Thật, Công Lý, Lẽ Phải, Tình Thương, Hòa Bình, bênh vực Dân yếu thế… bề ngoài CS đàn áp, bắt giam…, nhưng tận thâm tâm CS kính yêu, tâm phục, khát mong nghe Sự Thật, kín đáo thật tâm tìm học Chân Lý, Giáo Lý. Con đã tù 5 đợt hơn 22 năm, tuyệt thực # 10 đợt, mỗi đợt 15-20-36 ngày, công khai yêu cầu giải thể Bộ Chệt Trị & Đảng Việt Nô Cộng, không CB nào tìm ra lý do ghét con được, vẫn nhiều CB cao cấp bí mật xin con Tâm Kinh, Tân Ước, hứa cuối đời sẽ học Tin-Kính-Yêu Chúa, xin con Cầu Nguyện cho gia đình họ…
3. Trong Lời Chứng số 26, Chung Kết về Hội Thánh Công Giáo VN ngày 14-15.9.2018, có lẽ Đức Cha đã vứt bỏ, không đọc, con đã kính xin Hội Đồng Giám Mục VN, Các Chức Sắc tại chức & kế vị phải Lãnh Đạo Hội Thánh đúng sát Tin Mừng của Chúa Kitô Chịu Đóng Đinh. Hội Thánh mọi thời chỉ cần phải làm 1 việc cốt lõi nhất, gồm 2 nhịp: Lấy Đức Tin chiếu sáng giúp mọi người thấy rõ Cha Trời-Chúa Kitô-Mẹ Maria-Hội Thánh, rồi lấy Đức Ái mời đón mọi người vào Nhà Cha. Kết quả là đông Lương Dân gia nhập Công Giáo ngày càng tăng. Nếu không tăng, thì Giáo phận, Giáo xứ, Tu viện… ấy đã bị bệnh nặng, bệnh Đức Tin lạc – Đức Ái yếu, không đủ sức giới thiệu Chúa đúng !
4. Con cũng đã viết: Lịch sử 2000 năm qua của Hội Thánh đã chứng minh rất sáng rõ, chính xác khắp nơi toàn cầu Sự Thật-Chân Lý này: Giáo Hội mọi thời đều luôn có 4 loại người phải gặp gỡ:
– Giáo Hội thân thiết – gần gũi người có quyền, mọi người sẽ ghét Giáo Hội.
– Giáo Hội thân thiết – gần gũi người có tiền, mọi người sẽ khinh Giáo Hội.
– Giáo Hội thân thiết – gần gũi người có học, mọi người sẽ sợ Giáo Hội.
– Hội Thánh gần gũi, yêu thương, chăm sóc, quý trọng, phục vụ người yếu thế, nghèo khổ, bệnh tật, bất hạnh, cô đơn, ít học, bị đàn áp, khổ đau… cả 4 loại người sẽ đều thật tâm nhiệt tình kính yêu – ủng hộ Hội Thánh. Kết quả hiển nhiên là được đông Lương Dân gia nhập Công Giáo, Hội Thánh ngày càng phát triển nhanh & vững bền, vì đã đi đúng đường Chúa Kitô muốn & đã dạy rẩt rõ.
Than ôi! Từ 1975-2020, GHCGVN cứ mãi ở mức 6-7 triệu Kitô Hữu giữa gần 95 triệu Dân !!!
5. Dịp Đức GM Mic. Hoàng Đức Oanh qua Mỹ chữa bệnh, đã họp báo tại Nam California ngày 16.10.2019. Sau đó, Internet đưa tin VC đã dùng thuốc khai quang với GHCGVN: Diệt Sứ Vụ Bảo Vệ Công Lý – Lẽ Phải – Tình Thương – Hòa Bình của Giáo Hội CGVN, diệt hết khả năng nói lên Sự Thật, Chống Áp Bức và Chống Hủ Hóa xã hội, biến GHCGVN chỉ còn là 1 Hội Cầu Nguyện, thiếu hành động, không còn là Ngọn Đuốc Sáng Tinh Thần cho Xã Hội. Bị mất yếu tố Phát Triển là Giáo Dục, Bênh Vực Công Lý – Lẽ Phải – Hòa Bình, nên GHCG rất khó thăng tiến. Dần dần, GHCGVN không còn vai trò ưu tiên khẩn thiết nào nữa, trong 1 Đất Nước nô lệ & sa đọa mọi mặt !!!
6. Lúc Giặc Tàu Ác Cộng đang tăng tốc Cướp Nước, Toàn Dân mong đợi sức mạnh vốn có của Công Giáo, thì đa số lãnh đạo CG buông xuôi, không tập trung CỨU NƯỚC, vô cảm với Tổ Quốc, biện minh thế nào trước Lịch Sử Dân Tộc? Hôm nay Giám mục, Linh mục, Tu sĩ, Giáo dân nào né tránh, viện cớ, phớt lờ, nhắm mắt, thì rõ ràng ĐANG ĐỒNG LÕA HỢP TÁC BÁN NƯỚC, tăng sức cho giặc Tàu Ác Cộng Cướp Nước, dù đang giữ chức vụ gì, chắc chắn không xứng đáng lãnh đạo và làm Quốc Dân Việt! Nếu Toàn Dân Cứu Nước thành công, các Chức Sắc ấy ray rứt xấu hổ mãi, vì Nước Đang Mất, mà mình bỏ mặc Dân Tộc, hoàn toàn im lặng, dù một Lời Cầu Nguyện công khai cho Tổ Quốc đang nguy cũng không dám có, chỉ say mê xây cất, du lịch, xa xỉ, ăn nhà hàng! Nếu Toàn Dân Cứu Nước thất bại, các chức sắc ấy muôn đời khổ nhục, quá khổ tâm, bị Lịch Sử lên án là đã hợp tác Làm Mất Nước! Toàn Dân đều thấy rõ điều này, làm sao họ yêu kính Giáo Hội được!?!
7. Các Giáo Sĩ, LM, Tu Sĩ đều hứa không làm chính trị về Đảng phái, Lãnh đạo & Quản lý xã hội, là lãnh vực các Tôn Giáo không trách nhiệm. Còn Chính Trị Làm Người, bảo vệ Sự Thật, Công Lý, Lẽ Phải, Hòa Bình… thì mọi Tôn Giáo & tất cả Công Dân đều phải trách nhiệm, các LM càng phải nêu gương gánh trách nhiệm nặng hơn. Vì ranh ma gian xảo hoặc ngu dại, CS & 1 số Lãnh đạo TG cố ý xóa trộn 2 lãnh vực chính trị này, bóp hẹp vào chính trị đảng phái, lãnh đạo – quản lý xã hội, nên khi các LM hứa không làm chính trị, CS cố ý bóp hẹp, cho là đã cam kết làm chó câm suốt đời, chỉ ngoan lo Kinh Lễ, CS hoàn toàn nắm chắc là các LM không phê phán, tố cáo, lên án CS. VC cố ép các Chức sắc TG yếu bản lãnh, hiểu sai lạc, để siết thật chặt GHCGVN trong bàn tay sắt bọc nhung !
8. Khi gần như toàn bộ GHCGVN nhắm mắt buông xuôi trước Nước Mất Nhà Tan, Độc Tài Bán Nước…, chỉ có rất ít Giáo Sĩ, Tu Sĩ, Giáo Dân dám nói Sự Thật, bảo vệ Lẽ Phải, chống Áp Bức, chống Hán Hóa, chống duy vật vô thần, chống giặc Tàu Cộng cướp Nước… Lẽ ra các Vị Lãnh Đạo CG chân chính phải khôn ngoan kín đáo hỗ trợ, tạo điều kiện thuận lợi giúp các Chiến Sĩ Công Lý chu toàn Sứ Mạng Ngôn Sứ thay cho cả Giáo Hội. Ngược lại, quá đau xót thay, Đức Cha lại cắt lưỡi – bịt miệng – trói tay – buộc chân các LM Chứng Nhân Công Lý – Sự Thật – Lẽ Phải – Tình Thương!
9. Từ thời ở ĐCV Huế 2003-2011-2013, Đức Cha đã lộ rõ quá khao khát làm GM, TGM, HY… Theo đúng ý của VC, từ 2019 – nay, đến bất cứ Nhà Thờ nào thuộc GP Vinh, Đức Cha luôn lặp đi lặp lại lệnh cấm các Giáo Sĩ nói về chính trị – xã hội. Dịp này, Internet tung ảnh Đức Cha quá tôn kính Trùm Đỏ Lai Châu thời 2019 & CS đưa tin Đức Cha muốn làm đại biểu QH khóa XV 2021-2026!
10. Con già, rất hư, yếu kém, dễ sai lầm, quá chậm, bị ngồi 1 chỗ, vẫn gắng góp sức giúp tăng thêm Kitô Hữu mới. Bộ Tâm Kinh Linh Đạo con ghi trong tù, 1 Bạn Lương đầu năm 2018 đưa lên Internet. Link tamkinhlinhdao.tk đến 24.6.2020, đã giúp 2.544 Bạn Lương VN làm Kitô Hữu, 53 Bạn đã về Nhà Cha Trời. Mỗi tuần đều tăng thêm Con Đức Mẹ Maria & Em Chúa Giêsu mới. Xin Đức Cha cầu nguyện cho 2.544 Bạn ấy. Kính mời Đức Cha Chủ Tịch Ủy Ban Loan Báo Tin Mừng, cùng hăng say Loan Báo Tin Mừng, nhất là khi Đức Cha lên TGM, Hồng Y. Nguyện Cầu Đức Cha Loan Báo Tin Mừng hiệu lực, vượt xa con, chỉ là ông già tù hơn 22 năm, đang bị quản chế đợt 9 năm thứ 20, lom khom, khòm xẹp, mắt lòa, rụng 10 răng, dịch màng phổi, 3 lần tai biến mạch máu não, gan mỡ, đường máu cao, huyết áp rối loạn, 4 lần nhồi máu cơ tim, đặt 4 stents 3 động mạch vành…
* Kính cảm ơn Đức Cha đã khổ tâm đọc hết Tâm Thư này. Kính xin Đức Cha tha thứ các điều Tâm Thư làm Đức Cha buồn. Xin luôn Hy Sinh Hiệp Nguyện cho Hội Thánh, Tổ Quốc, Nhân Loại & con.
Nhà Hưu Dưỡng Nhà Chung Tổng Giáo phận Huế, 24.6.2020.

​Lm Tađêô Nguyễn Văn Lý
Huyết Lệ Tâm Thư Lm Nguyễn Văn Lý kính đệ trình ĐGM Anp.Nguyễn Hữu Long, GP Vinh – 24.6.2020

104690968_4225695294115098_1474318203895371490_n

206364057_496658701619531_7794712164035488550_n
(Hình chôm từ FB cha Nam Hoài Thạch Sơn)

Posted FB Azalea Vu June 29, 2021

NGƯỜI CÔNG GIÁO THỰC SỰ : CẦN QUAN TÂM CHÍNH TRỊ NHƯNG KHÔNG ĐƯỢC PHÉP THEO CỘNG SẢN !

ĐGM Nguyễn Hữu Long không còn xứng đáng đứng trong hàng Giáo phẩm vì đang dần trở thành Cộng Sản chính hiệu rồi. Đúng là chó sói khoác áo lông cừu !

201904300_1756458941201772_8026968367064545936_n

Mong rằng đức cha hãy từ chức, rút lại quyết định bắt cha Nam về hưu vì cha ấy còn quá trẻ và không bệnh tật, rất cần được phục vụ ở một giáo xứ để có thể hướng dẫn con chiên sống đạo đúng nghĩa !

Người Công Giáo thực sự không bao giờ theo Cộng Sản ! (CGQ)

Categories
Sưu Tầm 1

LIÊN MINH TỘI ÁC TẠO RA CON CÚM TÀU CỘNG


PHẦN 1 – ĐỒNG PHẠM LÀ GOOGLE:
204137390_118112710487270_3923836842580366193_n
Với dã tâm đồ bá thiên hạ, Tàu cộng vừa dùng kế sách “Đũa Ngà voi” để thao túng chánh trường quốc tế, mua chuộc, đặt để những tên tay sai trung thành với nó vào các tổ chức quốc tế như WTO, WHO, Liên Hợp Quốc,…, dùng tiền bẩn để mua chuộc, thao túng, điều khiển các chánh trị gia bẩn thỉu như “hợp tác cùng thắng” với Hoa Kỳ, Liên Âu, giăng bẫy nợ Vành đai con đường tại các nước nghèo, mua đứt những nhà khoa học đen, showbiz, Big Tech, tài phiệt vô lương tâm, truyền thông cá tra,…
Đó là chước GIAO của Tàu cộng, song song với chước GIAO, Tàu cộng đã củng cố sức mạnh của nó bằng chước CÔNG, chúng âm thầm chạy đua vào không gian, chạy đua ở Bắc Cực, chạy đua về võ khí hạch tâm,… và không thiếu việc âm thầm phát triển kho võ khí sinh học khổng lồ.
Nếu việc Hoa Kỳ trở thành một đại cường quốc như hiện nay là có sự góp phần rất lớn trong kế sách “chiêu hiền đãi sĩ”, thu hút và trọng dụng nhơn tài trên khắp hành tinh thì ngược lại, Tàu cộng không thể chạy đua với Hoa Kỳ được trong lãnh vực này vì thể chế độc tài toàn trị là vật cản trọng tâm. Vì vậy, Tàu cộng tung tiền bẩn, mỹ nhơn, những hứa hẹn về chánh trị, danh hiệu,… để dễ dàng vượt qua Hoa Kỳ bằng chước “Tu hú gởi con cho Quạ”. Nghĩa là Tàu cộng sẽ nhắm vào những cá nhơn kiệt xuất, thành đạt tại Hoa Kỳ và bằng mọi cách để mua chuộc, thao túng và cuối cùng là điều khiển nhằm mục đích phục vụ cho lợi ích của Tàu cộng.
Trong đại án con cúm Tàu cộng mà hiện nay đang là tâm điểm của thế giới và cả Hoa Kỳ nhờ vào Đạo luật Tự Do thông tin – FISA, hàng tấn email của Fauci đã được khai quật và đường dây tôi ác tày trời là đầu độc nhơn loại bằng võ khí sinh học bằng con cúm Vũ Hán đã bắt đầu hé lộ mà kết quả có được là từ cuôc chiến giữa Ánh sáng và Bóng tối. Mắc xích đầu tiên trong liên minh tội ác tạo ra con cúm Tàu cộng là GOOGLE.
Google là công ty con của Alphabet, anh em với Google trong gia đình Alphabet rất đông nhưng nổi bật trong lãnh vực sức khỏe chính là công ty Verily, đây là công ty nghiên cứu về giải pháp y tế và ngăn chặn dịch bịnh, như kính thông minh giúp theo dõi nồng độ glucose hay thìa cho người bị bệnh Parkinson,…
Quan hệ giữa Google với Tàu cộng rất phức tạp, Google đã đến Tàu cộng rồi lại ra đi sau đó lại đến không dưới ba lần. Khi tên Ấn con Sundar Pichai đảm nhận chức vụ CEO cho Google vào ngày 10/8/2015, giữa google và Tàu cộng tuy vẻ ngoài không bằng mặt nhưng bên trong thì rất bằng lòng mà tên Ấn con Sundar Pichai này là trung tâm của cầu nối google với Tàu cộng.
Vào tháng 12/2017, Sundar Pichai trở thành một diễn giả tại Hội nghị Internet thế giới ở Tàu cộng, tại đây, Pichai tuyên bố rằng “Rất nhiều công việc Google làm là giúp đỡ các công ty Tàu cộng, có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ ở Tàu cộng tận dụng Google để đưa sản phẩm của họ đến nhiều quốc gia khác ngoài Tàu cộng”. Tuyên bố này của Pichai đã không giấu giếm mối quan hệ cánh hẩu giữa Google và Tàu cộng và không khó để hình dung ra việc Tàu cộng sẽ mặc cả với Google để đánh đổi quyền lợi của nó mà quốc gia bị thiệt hại nhiều nhứt đó chính là Hoa Kỳ.
Sự thiệt hại của Hoa Kỳ và đồng minh của Hoa Kỳ mà Tàu cộng đã đắc lợi ở lãnh vực quân sự mà google là kẻ bán Chúa đó chính là việc công cụ Google Maps đã làm lộ bí mật các căn cứ quân sự “nhạy cảm” của Hoa Kỳ, Nam Hàn, Đài Loan,…
Trong liên minh tội ác tạo ra con cúm Tàu cộng, Google cũng bị phát hiện đã giữ vai trò quan trọng. Cụ thể, trong một báo cáo “gây sốc” được xuất bản bởi ” The National Pulse” đã tiết lộ mối quan hệ tài chánh giữa Google và EcoHealth Alliance của Daszak, được hiểu là “một nhóm gây tranh cãi đã công khai hợp tác với Viện Virology Vũ Hán về” nghiên cứu về virus coronavirus của loài dơi”.
Cái tên Daszak hiện nay là tâm điểm của nghi án “sản xuất và phát tán” con cúm Tàu cộng có bàn tay của phó đồ tể Fauci và những tên khác trong cái liên minh tội ác này. Ngoài quan hệ tài chánh giữa Google với EcoHealth Alliance của Daszak và phòng thí nghiệm Vũ Hán của Tàu cộng ra thì sau khi Tàu cộng thả con virus cúm Vũ Hán ra ngoài, chính Google là hiện thân của tên “cản địa” giúp tên sát nhơn Tàu cộng thoát tội bằng cách bịt miệng những lý thuyết cho rằng con cúm Tàu cộng là võ khí sinh học của Tàu cộng và cũng chính Google là kẻ đã “làm việc chăm chỉ ngày đêm” để đánh lạc hướng công luận theo quan điểm khẳng định virus cúm Tàu cộng có nguồn gốc tự nhiên do dơi, tê tê tạo ra.
Nhiều người sẽ cho rằng sẽ không có chuyện google có quan hệ cánh hẩu với Tàu cộng bởi vì rõ ràng Tàu cộng đã cấm Google và cả Facebook, Twitter hoạt động ở Tàu cộng thì lợi ích lấy đâu ra mà quan hệ cánh hẩu, đi đêm với nhau? Quan điểm này là xu hướng chung của nhiều người hiện nay bởi vì họ chỉ nhìn hiện tượng mà phán bản chất chớ không hề truy ra bản chất trong chiêu thức “đấu tranh ngoài miệng – hợp tác trong lòng”. Chiêu thức này đã được Việt cộng, Việt Tân và đám hô hào “chống cộng”, đấu tranh cho dân chủ, nhơn quyền Việt Nam vận dụng tinh vi với mục đích “chống cho Việt cộng không sụp đổ”, kết quả là bao nhiêu người DIỆT CỘNG chơn chánh, bao nhiêu tiền của từ người Việt hải ngoại đã đổ vào chúng, nuôi mập thây chúng và cả lũ Việt cộng ở Ba Đình nhưng phong độ DIỆT CỘNG thực sự thì ngày càng thoi thóp.
Tại sao Google với Tàu cộng ngoài mặt là kình nhau nhưng trong lòng là hợp tác với nhau? Bởi vì Tàu cộng rất giỏi trong hứa hẹn được tổ phụ của chúng là Lã Bất Vi, là Tào Tháo truyền dạy qua điển tích “phía trước là rừng Mơ, tiến vào là sa mạc”. Là một kẻ tham lam vô độ, Sundar Pichai nói riêng và giới chủ của Alphabet, Google nói chung luôn chảy nước dãi trước cái bánh vẽ của Tàu cộng là “thị trường mới nổi đông dân nhứt thế giới”. Chiếc bánh vẽ của Tàu cộng càng hấp dẫn hơn nhờ vào sự quảng bá, xúi giục của cú đêm Kissinger, gia tộc Bush, Bill Clinton, Obama,… mà ngay tại tên Ấn con Sundar Pichai này thì tên Mỹ cộng Peter Walker, cựu giám đốc của đối tác cấp cao của McKinsey & Company là bầu show dìu dắt Ấn con Sundar Pichai, biến tên này trở thành tay sai của Tàu cộng và Mỹ cộng và tên Sundar Pichai này cũng là một mắc xích trong liên minh tội ác tạo ra và phát tán con virus cúm Tàu cộng.
Peter Walker và McKinsey & Company được xem là trung tâm tuyên truyền cho Tàu cộng, cũng như cú đêm Kissinger, Peter Walker đã xem Tàu cộng là quê hương thứ hai, coi chủ nghĩa xã hội qu.ái t.hai đặc sệt Tàu cộng là tinh hoa, là lý tưởng. Trong buổi đầu khởi nghiệp của tên Ấn con Sundar Pichai thì Peter Walker đóng vai trò kẻ chăn dắt, nâng đỡ cho tên Ấn con này khi hắn giữ chức tư vấn quản lý tại McKinsey & Company.
206595694_118112730487268_6358738958872763075_n
Bên cạnh sư phụ Peter Walker, tên Ấn con Sundar Pichai này còn có một cộng sự đắc lực khác đó là tên Kent Walker, Phó chủ tịch cấp cao về các vấn đề toàn cầu của Google, Kent Walker là kẻ đã nổ lực vận động hành lang từ đám Mỹ cộng tại đảng Dân chủ và Cộng Hòa để tìm kiếm sự hợp tác sâu rộng hơn với Ngũ Giác Đài nhưng đã bị Tổng thống TRUMP cự tuyệt và bây giờ dưới sự điều hành của tay sai Joe Biden, rất có thể Ngũ Giác Đài sẽ bắt tay với Google và Tàu cộng sẽ có cơ hội làm suy yếu Ngũ Giác Đài thông qua lực lượng nằm vùng tinh nhuệ của nó mà Google là con ngựa thành Troys.
Tại sao Google của tên Ấn con Sundar Pichai lại “làm việc chăm chỉ ngày đêm” để bịt miệng lý thuyết con virus cúm Tàu cộng là võ khí sinh học của Tàu cộng và đánh lạc hướng dư luận theo khẳng định rằng virus cúm Vũ Hán xuất phát trong tự nhiên? Rất dễ hiểu, hành động này của Google là để làm mát lòng Tàu cộng khi Tàu cộng đã cho Google nếm lại mùi bánh vẽ mà cụ thể là vào tháng 10/2020, trong lúc con cúm Tàu cộng hoành hành thì Tàu cộng có hành động “vô tiền khoáng hậu”, ưu ái cho Google, Facebook….
Đó là việc Tàu cộng “dần cho phép người dân có quyền truy cập nhiều hơn vào Internet trên toàn cầu” sau nhiều năm bị cấm thông qua việc thử nghiệm diễn ra âm thầm trong 2 tuần để tạo cơ hội cho người dân truy cập vào các trang web như Youtube và Instagram. Một ứng dụng về trình duyệt Tuber do đơn vị liên kết với nhà cầm quyền Tàu cộng là 360 Security Technology Inc lập ra, đã được xuất hiện trong cửa hàng ứng dụng của Huawei một cách âm thầm vào cuối tháng 9/2020, cho phép người dùng ở Tàu cộng lần đầu tiên được phép truy cập vào một số trang web nhiều năm như Google, Facebook….
Sự xuất hiện của ứng dụng về trình duyệt Tuber bên Tàu cộng được xem là hành động cho Google, Facebook nếm mùi bánh vẽ để thúc giục đám Big Tech phản quốc này trung thành hơn nữa với Tàu cộng để có thể được Tàu cộng mời quay trở lại mà hái ra tiền. Đáp lại tình cảm của Tàu cộng, Big Tech phản quốc đã gia tăng tấn công vào kẻ thù số một của Tàu cộng là Tổng thống TRUMP và lực lượng MAGA như chúng ta đã thấy qua hành động bịt miệng Tổng thống TRUMP được tụi nó thực thi sau màn kịch gắp lửa bỏ tay người của FBI, của đám Mỹ cộng bởi sự kiện gian lận bầu cử tổng thống và sự cố tấn công vào Điện Capitol.
Dấn sâu hơn vào con đường tội ác, tên Ấn con Sundar Pichai với Google còn thể hiện bản chất tàn nhẫn hơn là “trục lợi ttrên sanh mạng con người bằng việc sản xuất vaccine chủng bịnh cúm Tàu cộng”. Tên Ấn con Sundar Pichai này đã a tòng với tên tài phiệt vô lương tâm Bill Gates, tên phó đồ tể Fauci,… để trục lợi cho bản thân và tổ chức bằng cách bao che nguồn gốc của con cúm Vũ Hán, quảng bá cho việc sản xuất vaccine.
Bởi vì, trong hành động ngăn chặn đại dịch cúm Tàu cộng, người anh em của Google là Verily đã hợp tác với Pfizer và Viện Nghiên cứu Lâm sàng Duke (DCRI) trong một nghiên cứu giám sát dài hạn về vắc xin Pfizer-BioNTech mà trong áp phe này có lợi ích cốt lõi của tài phiệt vô lương tâm Bill Gates, phó đồ tể Fauci,…
Thế giới này đang chìm đắm trong cái ác và đang trả giá đắt cho cái ác do lũ phế vật đội lốt người gay ra. Sự tàn hại của tên Ấn con Sundar Pichai đã khiến cho hàng triệu người vô tội phải bỏ mạng vì con cúm Tàu cộng và trong số đó có hàng trăm ngàn người là đồng bào của nó bên Ấn Độ. Tiếc rằng, Nước Mỹ hôm nay đã bị Tàu cộng thao túng, những tên Dân chủ phản quốc, RINOS phản bội lại được dân Mỹ tin tưởng trao cho chúng nắm giữ vận mệnh của Nước Mỹ để chúng rước cái ác lên ngôi, vùi dập người chánh trực.
Lúc tại nhiệm, Tổng thống TRUMP đã lên án gay gắt và có đề xuất dạy dỗ đám Big Tech phản quốc này nhưng lại bị đám Dân chủ phản quốc, lũ RINOS phản bội ngăn cản hoặc chỉ làm cho có lệ qua các phiên điều trần. Kết quả là Nước Mỹ nói riêng và nhơn loại nói chung đã phải trả một cái giá quá đắt mà lẽ ra sẽ không xảy ra. Sự trả giá này cũng có mặt tích cực của nó vì bây giờ cây kim trong bọc đã sớm lòi ra, giấy gói lửa đã bắt đầu bốc khói khi các tiểu bang đang nhanh chóng tiến hành kiểm toán phiếu bầu cử và lý thuyết rò rỉ con cúm Tàu cộng từ phòng thí nghiệm Vũ Hán cũng như những cái chết do tiêm vaccine hay tiêm đủ vaccine vẫn bị nhiễm bịnh cúm Tàu cộng,… đang là những cơn thác đổ mà Big Tech không thể ngăn chặn được.
Chúa không bỏ loài người, Phật không bỏ loài người, ĐIỀU ĐÚNG ĐẮN SẼ TRỞ LẠI ĐỂ LÀM CHO NƯỚC MỸ VĨ ĐẠI VÀ ĐÁNH BẠI THẾ LỰC MA QUỶ ĐANG TÁC YÊU TÁC QUÁI mà lời cảnh báo của nhà khoa học hạch tâm Liên Sô, Valery Legosov rằng “Mỗi lời nói dối mà chúng ta nói ra đều phải chịu một món nợ đối với sự thật. Sớm muộn gì món nợ đó cũng được trả” đã linh nghiệm khi Tổng thống TRUMP và lực lượng MAGA đang đi những nước cờ hiểm hóc đại diện cho chánh nghĩa tiêu diệt lũ gia tà. Còn nữa./.

Tran Hung.

Categories
Sưu Tầm 1

Cúng dường Tam Bảo (*)


Xưa có một cô gái mồ côi cha mẹ, không ai nuôi. Cô phải đi ăn xin ngoài chợ. Tối lấy chiếu quấn nằm ngủ. Một hôm nghe nói Rằm Tháng Bảy cúng dường Tam Bảo có phước lắm, cô tự nghĩ làm sao mình tạo phước để khỏi nghèo khổ nữa.

Hôm đó xin được có hai xu, cô muốn cúng cái gì mà chư Tăng trong chùa đều hưởng được hết. Nghĩ vậy cô mua hai xu muối, đem vô chùa năn nỉ vị nấu cơm: “Con xin được có hai xu để mua muối, xin được cúng hết chư Tăng trong chùa, mong người giúp cho”. Vị ấy liền bỏ nắm muối của cô vào nồi canh to, thế là chư Tăng đều được hưởng đầy đủ. Bẵng đi một thời gian dài, cô cũng không còn nhớ chuyện cúng muối nữa.

Lần lần lớn khôn, cô càng xinh đẹp lạ thường. Khi đó trong triều đình nhà Vua muốn chọn người làm vợ Thái Tử nhưng thấy mỹ nhân nào Thái Tử cũng từ chối. Vua ra lệnh cho các quan tìm người nào Thái Tử vừa ý sẽ được trọng thưởng. Bấy giờ một ông quan đi ngang vùng đó, thấy trên trời có vầng mây đỏ, ông nghĩ nơi đây chắc có dị nhân phước lớn.

Giờ trưa, trên đường trở về, ông thấy cô bé khoảng 16 tuổi đang trùm chiếu ngủ. Ông đến gần nhìn, bất chợt cô bé thức dậy tốc chiếu ra. Thấy người con gái đẹp đẽ phi thường lại sống đầu đường xó chợ như vậy, ông tội nghiệp đem về nuôi. Cô được cho ăn mặc dạy dỗ đàng hoàng, tới năm cô 18 tuổi ông dẫn đến trình nhà Vua. Vua gọi Thái Tử lại, vừa thấy cô bé Thái Tử đẹp lòng ngay. Cô được Đông Cung Thái Tử cưới làm vợ.

Khi Vua băng hà, Thái Tử lên ngôi vua và cô bé trở thành Hoàng Hậu. Khi làm Hoàng Hậu cô cứ nghĩ, không biết mình đã làm gì mà được phước thế này. Chừng ấy mới nhớ chắc do việc cúng muối năm xưa mà ra. Một hôm, Hoàng Hậu sắm đủ thứ vật dụng sang trọng truyền chở vô ngôi chùa ngày xưa.

Nhưng lúc trước chỉ với hai xu muối của cô bé ăn xin, mà thầy trụ trì nói bữa nay có đại thí chủ đến cúng dường, bảo chư Tăng đánh chiêng trống đón. Bây giờ Hoàng Hậu đem nhiều tài vật đến nhưng thầy trụ trì không đánh chuông trống đón. Lấy làm lạ, Hoàng Hậu gặp thầy trụ trì hỏi “Thưa Thầy, ngày xưa con là đứa ăn mày, chỉ cúng dường có hai xu muối mà nghe chuông trống đánh rình rang. Ngày nay, con là Hoàng Hậu cúng cả xe trân bảo mà không nghe chuông trống gì hết?”.

Thầy đáp: “Ngày xưa hai đồng xu rất quý vì đó là mạng sống của con. Muốn cúng chùa con phải nhịn đói, nên hai xu ấy lớn vô cùng. Ngày nay con là Hoàng Hậu, của cải đầy xe nhưng đó là của dân chớ đâu phải của con. Lấy của người làm phước cho mình thì đâu có gì quan trọng.”

imagesTT

Lấy của người làm phước cho mình thì đâu có gì quan trọng

imagestt3imagestt2

Sưu tầm

(*) Bài không tựa. CGQ mạn phép đặt tựa bài.

Categories
Sưu Tầm Việt Nam

ĐỊA CHỦ ÁC GHÊ


Bài từ FB Lê Bình .

Nhân ngày Báo chí Cách mạng Việt Nam 21/6, mời mọi người đọc lại bài báo bác viết
201973395_2912391039000568_7815199957244256627_n

Theo Tổng biên tập báo Nhân dân, Chủ tịch Hội Nhà báo VN Thuận Hữu, Chủ tịch Hồ Chí Minh đã khai sinh nền báo chí cách mạng VN, là người thày, người anh của nhiều thế hệ nhà báo, đồng thời cũng là người chiến sĩ tiên phong trên mặt trận này, giương cao ngọn cờ chiến đấu của báo chí trên các chặng đường cách mạng, cho đến phút cuối đời.

Nhân ngày Báo chí cách mạng Việt Nam, gửi tới bạn bè thân hữu gần xa một trong những tác phẩm báo chí xuất sắc của bác, bài báo được đăng trên báo Nhân dân số ra ngày 21/7/1953

ĐỊA CHỦ ÁC GHÊ

Thánh hiền dạy rằng: “Vi phú bất nhân”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khoá – thế thôi. Nào ngờ có bọn địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ:

Mụ địa chủ Cát-hanh-Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã:

– Giết chết 14 nông dân.

– Tra tấn đánh đập hằng chục nông dân, nay còn tàn tật.

– Làm chết 32 gia đình gồm có 200 người – năm 1944, chúng đưa 37 gia đình về đồn điền phá rừng khai ruộng cho chúng. Chúng bắt làm nhiều và cho ăn đói. Ít tháng sau, vì cực khổ quá, 32 gia đình đã chết hết, không còn một người.

– Chúng đã hãm chết hơn 30 nông dân – Năm 1945, chúng đưa 65 nông dân bị nạn đói ở Thái Bình về làm đồn điền. Cũng vì chúng cho ăn đói bắt làm nhiều. Ít hôm sau, hơn 30 người đã chết ở xóm Chùa Hang.

– Năm 1944-45, chúng đưa 20 trẻ em mồ côi về nuôi. Chúng bắt các em ở dưới hầm, cho ăn đói mặc rách, bắt làm quá sức lại đánh đập không ngớt. Chỉ mấy tháng, 15 em đã bỏ mạng.

Thế là ba mẹ con địa chủ Cát-hanh-Long, đã trực tiếp, gián tiếp giết ngót 260 đồng bào !

Còn những cảnh chúng tra tấn nông dân thiếu tô thiếu nợ, thì tàn nhẫn không kém gì thực dân Pháp. Thí dụ:

– Trời rét, chúng bắt nông dân cởi trần, rồi dội nước lạnh vào người. Hoặc bắt đội thùng nước lạnh có lỗ thủng, nước rỏ từng giọt vào đầu, vào vai, đau buốt tận óc tận ruột.

– Chúng trói chặt nông dân, treo lên xà nhà, kéo lên kéo xuống.

– Chúng đóng gióng trâu vào mồm nông dân, làm cho gẫy răng hộc máu. Bơm nước vào bụng, rồi giẫm lên bụng cho hộc nước ra.

– Chúng đổ nước cà, nước mắm vào mũi nông dân, làm cho nôn sặc lên.

– Chúng lấy nến đốt vào mình nông dân, làm cho cháy da bỏng thịt.

– Đó là chưa kể tội phản cách mạng của chúng. Trước kia mẹ con chúng đã thông đồng với Pháp và Nhật để bắt bớ cán bộ. Sau Cách mạng tháng Tám, chúng đã thông đồng với giặc Pháp và Việt gian bù nhìn để phá hoại kháng chiến.

Trong cuộc phát động quần chúng, đồng bào địa phương đã đưa đủ chứng cớ rõ ràng ra tố cáo. Mẹ con Cát-hanh-Long không thể chối cãi, đã thú nhận thật cả những tội ác hại nước hại dân. Thật là:

Viết không hết tội, dù chẻ hết tre rừng,

Rửa không sạch ác, dù tát cạn nước bể!

(21-7-1953)

C.B.

—————–

P/s: Đố mọi người C.B là cái chi?

Link bài :

https://m.facebook.com/story.php?story_fbid=4739021819447203&id=100000182948994

Categories
Chuyện ngắn

CHUYỆN TRAI GÁI


199878948_4066532690126227_8964692013614672261_n

Tôi có 3 đứa con, nhưng buồn thay, toàn là con gái! Còn cái nhà hàng xóm – cách nhà tôi mỗi cái dậu mồng tơi – cũng có 3 đứa, mà lại toàn con trai. Thật mỉa mai!
Biết tôi không có con trai, tôi buồn là vậy, thế mà cái lão hàng xóm vô tâm thi thoảng lại trêu ngươi, cho 3 thằng con lão xếp hàng đái vào dậu mồng tơi, chĩa thẳng chim sang nhà tôi. Chúng đái vào dậu mồng tơi mà như đang đái vào lòng tôi vậy: xót xa vô cùng! Hình ảnh cái “dậu mồng tơi xanh rờn” đã trở nên quá đỗi quen thuộc trong thơ, trong nhạc, nhưng cái dậu mồng tơi giữa nhà tôi và nhà hàng xóm đó thì là “dậu mồng tơi đen sì” do bị tưới quá nhiều đạm, phốt pho, kali và khoáng chất đậm đặc.
Có con trai đúng là sướng thật! Những ngày lễ tết, bố con trở thành bạn nhậu, nâng chén cà kê – chứ con gái, chúng nó cắm đầu hùng hục ăn, vừa ăn vừa lèo bèo: “Bố uống ít thôi! Ăn cơm, ăn thịt đi!”. Có con trai cũng rất tiện: đi tắm quên quần sịp, gọi con trai nó mang cho, rồi mở toang cửa nhà tắm, tồng ngồng, hiên ngang đón lấy – chứ con gái thì phải nép sát vào tường, cửa hé tin hin, thò vài đầu ngón tay ra ngoài, rụt rè nhón lấy. Có con trai cũng yên tâm: trộm cướp vào nhà, mấy bố con nhảy ra đánh hội đồng – chứ con gái, vừa một mình mình kháng cự, vừa lo nếu mình gục, con gái mình sẽ bị chúng nó hiếp dâm…
Nói vậy thôi, chứ tôi và con gái cũng có một thứ có thể dùng chung, ấy là cái dao cạo râu. Hôm trước, tìm cái dao cạo râu mãi không thấy đâu, tôi cáu, quát um lên, thì đứa con gái lớn chạy từ trong buồng ra, cầm cái dao cạo trên tay, bảo: “Con trả bố đây!”. Tôi nhìn chiếc dao cạo vẫn còn vương mấy sợi lông đen sì, quăn tít thì nhăn mặt hỏi: “Mày vừa cạo cái gì đấy?”. “Dạ! Con cạo lông nách thôi mà!”. “Đúng là lông nách chứ?”. “Dạ đúng! Con thề!”. Là bố con, chẳng lẽ nó thề mình lại không tin, nhưng quả thực, tôi chưa bao giờ cạo râu mà thấy lòng hoang mang như thế…
Nhà toàn đàn bà con gái, nên cái dây phơi, dài từ đầu đến cuối sân, lúc nào cũng lủng lẳng toàn xì-líp với coóc-sê, hồng đỏ xanh vàng, đủ cả! Nhiều khi vội đi, không để ý, bị xì-líp nó đập vào mặt, coóc-sê nó quấn quanh đầu. Rồi những khi rầu rầu, bên ấm trà tầu, nhìn cái mớ xì-líp coóc-sê ấy phất phơ theo gió hiu hiu, hệt như những chiếc lá bàng già nua lay lắt trên những cành khô gầy guộc khẳng khiu trong buổi chiều đông giá rét… Buồn chẳng để đâu cho hết…
Chiều nay, tôi qua bên nhà lão hàng xóm chơi, tiện thể xin đoạn dây thép, về gia cố lại cái dây phơi (chắc treo nhiều xì-líp quá nên nó chuẩn bị đứt đến nơi). Vào nhà, tôi thấy lão hàng xóm một mình nằm rầu rĩ trên giường, mặt quay vào tường, rên hừ hừ, nghe rất đáng thương! Tôi hỏi sao thế, lão bảo bị cảm cúm mấy hôm nay, vợ lại vắng nhà, chả ai mua thuốc, nấu cháo cho ăn, nên mệt lả…
– Ông ốm mà vợ ông còn đi đâu? – Tôi hỏi bằng giọng đầy bức xúc.
– Vợ lên Hà Nội, chuộc xe cho thằng cả!
– Nó lại cắm à? Mới tuần trước thấy vợ ông lên chuộc rồi mà?
– Tuần trước là nó cắm để bắt trận Ngoại hạng Anh, tuần này, nó cắm để bắt trận C1!
– Thế bao giờ vợ ông về?
– Vợ tôi định về hôm nay, nhưng nghĩ đã là thứ 5 rồi, hai ba hôm nữa lại là cuối tuần, lại có giải Ngoại hạng Anh, nên ở lại luôn, đỡ mất công đi đi về về!
Tôi thở dài, nhìn quanh, rồi hỏi thế thằng con thứ hai nhà lão đâu, thì lão ngán ngẩm lắc đầu, bảo rằng thằng hai vừa về cạy tủ, vơ hết tiền của lão mang đi đá phò. Lão tiếc tiền lao tới, ôm chặt nó lại, nào ngờ, nó hất tay lão ra, túm lấy cổ áo lão, rồi giơ nắm đấm lên dọa. Lão điên tiết quá, quát to: “A! Thằng này láo! Mày định đánh cả bố mày hả? Đây! Bố đứng im đây! Mày có giỏi thì đánh đi!”. Kể đến đó, lão dừng lại, nhăn nhó véo một miếng bông gòn, chấm chấm lên cái môi còn đương rướm máu, sưng vều, tím bầm như dái chó…
– Thế thằng út nhà ông đâu?
– Nó đi cùng thằng hai rồi!
– Thằng út mới tí tuổi đầu, sao đã chơi được phò mà đi cùng?
– Nó đi theo xem thôi!
Đúng lúc này, có tiếng xe máy rú ga inh ỏi ngoài ngõ. Tôi hốt hoảng ngó cổ ra, thì thấy phải đến chín mười gã cởi trần, xăm trổ, ngồi trên bốn năm cái xe máy hùng hổ phóng vào: đứa vác dao, người cầm gậy, kẻ khiêng quan tài… Chúng vứt xe giữa sân, quẳng cái quan tài ngay trước cửa kêu cái “rầm”, rồi quát tháo ầm ầm:
– Thằng con trai mày vay tiền của tao, giờ nó trốn biệt rồi! Mày giấu nó ở đâu, đưa ra đây mau, không tao chém chết cả nhà!
Tôi hoảng quá, mặt mũi tái nhợt, tay chân rụng rời. Thế nhưng lão hàng xóm thì chả có biểu hiện gì cả. Lão bình thản đi ra, đứng trước mặt bọn chúng, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:
– Trăm sự nhờ các anh! Em cũng đang muốn tìm thằng con em để chém chết bà nó đi đây, mà tìm hoài không thấy! Giờ có các anh tìm và chém nó giúp em thì tốt quá rồi! Em xin đa tạ! Chém nó xong em cũng sẽ tự tử luôn! Đang lo không có tiền mua quan tài thì các anh lại mang đến cho! Đội ơn các anh quá!
Nói rồi, lão hàng xóm nhảy luôn vào quan tài, nằm duỗi dài. Mấy thằng cởi trần xăm trổ ngơ ngác nhìn nhau, rồi chúng lao tới chỗ quan tài, ra sức lôi lão hàng xóm ra. Nhưng lão hàng xóm chơi lầy, cứ bám chặt, nằm lì ở đó. Thấy thế, thằng cầm đầu của lũ xăm trổ mới tiến tới, chắp tay trước ngực, rồi quỳ thụp xuống cạnh cái quan tài, giọng bi ai:
– Em xin anh! Anh làm ơn ra ngoài giúp để bọn em còn vác quan tài đi nhà khác, kẻo tối không xong việc thì về đại ca bọn em chém chết ạ!
Khi ấy, lão hàng xóm mới chịu lồm cồm bò ra. Mấy thằng xăm trổ vừa nãy hung hăng là thế, giờ ngoan ngoãn, cum cúp như mèo, lầm lũi bỏ đi. Ấy vậy mà lũ đó vừa đi được một lúc thì đã lại nghe tiếng xe máy rú ga ngoài ngõ, tôi lại hốt hoảng quay ra: may quá, không phải bọn chúng, mà là hai thằng con trai lão hàng xóm vừa đi đá phò về. Tuy vậy, vẻ mặt hai đứa nó cũng hung hăng không kém lũ xăm trổ vừa rồi. Chúng vứt cái xe đổ cái “rầm” ngoài sân, hùng hổ chạy vào nhà. Thật kỳ lạ, lúc này, tôi lại rất bình thản, còn lão hàng xóm thì đâm ra cuống cuồng, hoảng loạn. Tôi hỏi sao vậy, lão bảo: “Bọn xăm trổ chỉ dọa thôi! Còn hai thằng này, chúng nó làm thật đấy!”.
Quả đúng vậy! Lão hàng xóm vừa nói dứt lời thì hai thằng con lão đã xông tới, đè nghiến lão xuống giường, thằng ghì chân, thằng ấn cổ…
– Ông già! Biết điều thì nôn tiền ra!
– Mày vừa cạy tủ lấy hết rồi! Ở đâu nữa mà nôn?
– Ông tưởng tôi ngu à? Trong tủ đó chỉ là vài đồng lẻ thôi! Tôi biết ông còn tiền! Mau nôn ra!
Lão hàng xóm bị ấn cổ thì hình như khó thở, mặt lão tím bầm. Rồi bất ngờ lão vùng lên, hất ngửa hai thằng con ra, cắm đầu chạy thẳng. Hai thằng con lão sau tích tắc ngỡ ngàng thì cũng lập tức chồm dậy, tiện tay vơ luôn cái gậy, hùng hục đuổi theo…
Còn lại mỗi mình, tôi chán quá, lững thững đi về. Vừa tới nhà, tôi đã nghe tiếng ai đó thều thào gọi tôi vọng ra từ gian buồng. Tôi lò dò bước vào: thì ra là lão hàng xóm, lão đã may mắn cắt đuôi được hai thằng con, trốn vào trong đó, nằm bẹp dí chỗ góc buồng, như một con chó…
Tôi vội vàng bế lão lên giường. Mấy ngày ốm mệt, không ăn uống gì, bị đấm sưng mồm, lại vừa vẫy vùng, chạy thục mạng, nên có lẽ sức lão đã kiệt. Đứa con gái lớn nhà tôi, thấy quần áo lão bẩn, hôi hám quá, thì lấy đồ của tôi cho lão mặc, rồi đem mớ quần áo bẩn của lão ra giếng giặt; đứa con gái thứ hai chạy đi mua dầu thoa cho lão; đứa út xuống bếp bắc nồi, nấu vội cho lão bát cháo cầm hơi…
Đón bát cháo từ tay con bé út, lão run rẩy đưa lên miệng, húp soàn soạt một hơi hết sạch. Từ khóe mắt lão chảy ra hai hàng lệ long lanh. Tôi hỏi: “Sao thế? Cháo cay quá à?”, thì lão lắc đầu, bảo: “Không, cháo ngon! Chưa bao giờ được ăn bát cháo nào ngon như thế!”.
Tôi mỉm cười, thong thả bước ra sân, gió nhè nhẹ, nắng lung linh, khiến mớ xì-líp coóc-sê trên dây phơi như ánh lên, phấp phới, dập dình theo gió rung rinh…
Lần đầu tiên tôi thấy cái mớ xì-líp coóc-sê nhà mình lại đáng yêu như thế!

Tác giả: VÕ TÒNG ĐÁNH MÈO
Xem thêm những bài khác của tác giả tại: https://facebook.com/truyencuoibua

Categories
Sưu Tầm Việt Nam

BẮC KỲ CHÚNG ÔNG. MÀY BIẾT BỐ MÀY LÀ AI KHÔNG? (*)


Mai Thị Mùi

Con kính thưa ông bà, cha bác hải ngoại cũng như quốc nội, đồng bào trong ngoài vĩ tuyến!

Con sống ở Biên Hòa nhưng con sinh ở Nam Định, nhà con vẫn còn ăn canh cua, đậu phụ mắm tôm, con vẫn còn nói tiếng Bắc.

Sở dĩ phải cặn kẽ vậy để các chúng ông khỏi chửi con là phân biệt vùng miền. Và nhân đây con cũng xin có đôi lời cùng các chúng ông ngoài ngoải: dân Nam họ không nói không phải vì họ ngu mà vì thứ nhất họ mà mở mồm thì bị nói là phân biệt, hai là họ không thèm chấp cái loại man di mọi rợ của chúng ông, ba là vì họ quá hiền (Nếu không hiền thì xin lỗi, đéo có khái niệm Bắc 75 đâu ạ).

Và con cũng xin phép quý ông bà cha bác cho con lên tiếng vì chỉ có parky mới hiểu parky chứ con bảo đảm quý đồng bào trong vĩ tuyến ngàn đời không đọc được bụng parky đâu ạ.

Cái đm nhà nó, con chui từ ổ parky ra mà con cũng nhiều phen chết ngất với parky. Hôm nọ dọn nhà đón tết thì thấy dư cái đầu DVD. Tính con xưa giờ không bán đồ cũ hay ve chai nên chờ người cần để cho. Chờ lão “Tăng phô, quạt bàn, máy may, máy vi tính, bàn ủi…” đi ngang, thò đầu ra cửa sổ rất thẽ thọt “Anh ơi”. “Gì đấy?”. ĐM, cái thể loại không chủ ngữ vị ngữ là thấy thiếu thiện cảm rồi. Thôi, con là người ăn chay đồng bào ạ, nên con vẫn nhẹ nhàng mỉm cười thò cái đầu đĩa ra ngoài cửa sổ. Ôi giời ơi, đôi mắt hình tomahawk dưới vành mũ cối phóng thẳng vào con cùng cái đầu đĩa vô tội “Cái cục sắt này mà mua bán gì? Cái này chị có vứt đi thì vứt”. “Dạ không, chị không vứt, chị tặng em đấy em mũ cối ạ”. “Ơ thế à? Xin nhá”. Chừng như thấy hớ, cố vớt vát “Cái này lấy đi hộ chị thôi chứ đem về cũng vất đi thôi ý mà”.

Dạ, con xin phép làm nhà phân tách tâm lý như vầy: cái thói muốn dỡ nhà trên nhà người ta về làm nhà bếp nhà mình nên vừa vào ván chơi cú phủ đầu chê ỏng chê eo để bên bán hoảng, sau đó là chiêu ép giá. Thấy được ăn không nên thỏa mãn ra mặt. Tới hồi lộ cái mặt tham thì lại chống chế che đậy. Đồng bào tin con đi, con là parky nên con biết.

Con đi phát phiếu quà từ thiện gặp dân Nam họ chờ mình cho mới lấy, gặp các chúng ông hay chúng bà là thấy mẹ đứa phát luôn, nó lấy, nó xin, nó giật, nó lấy phần cho nội ngoại, ông cố ông sơ, xui gia ba đời nhà nó.

Con đi phát cơm Bệnh viện ung bướu Saigon gần chục năm nay chưa gặp phiền hà gì với dân Nam, nhưng hôm nào mà gặp chúng ông nón cối, khăn mặt giắt cổ là coi như hôm đó về truyền nước biển luôn. Đồng bào nào không tin bữa nào mang cơm tới cổng Nơ Trang Long làm cú vi hành coi nà. Mà con đéo hiểu sao da dẻ hồng hào, phương phi béo tốt, chân đi thoăn thoắt thế mà lần chó nào cũng phi thẳng vào vòng giữa tranh chỗ với những bệnh nhân thương tật đầy mình, giật cái hộp cơm thì con cũng đến lạy!

Nhưng vầy mới vui nè đồng bào, bữa nào mà giật được không sao, không được là mặt như loz trâu đến tháng đẻ, quay ra chửi cả xe cơm. Con thề! Đồng bào cứ vi hành 1 bữa đi, không vui con thối tiền.

Hơ hơ, có hôm không đủ người phát, có mỗi con với tài xế. Tài xế thì lo de xe kẻo Trật tự phường phạt. Mình con sao khiêng nổi cái thùng cơm 50 hộp. Anh mũ cối, áo may-ô bên trong sơ-mi đứng dưới gốc cây sứ rít thuốc. Con tươi cười nhờ anh giúp một tay ai ngờ anh giúp con tỉnh hẳn người “Việc của chị liên quan gì đến tôi?”. Hê hê, anh rạch ròi quá cơ. Còn dân Nam họ ngu bỏ mẹ ra, có lần mấy bệnh nhân thấy con bận rộn nên nhào vào phụ. Đến cuối buổi phần của họ cũng không còn. Con móc túi ra bù phần cơm họ cũng không lấy. Họ bảo có thì ăn không có thì thôi. Ơ, ngu gì mà ngu thế nhỉ!

Con thiệt không hiểu nổi đồng bào luôn. Mậu Thân nó kí hiệp ước đình chiến. Tết nhất nó cho khỉ đột (guerrila hay gorilla con cũng không rõ) nhấn Huế ngập trong biển m.áu. 1973 nó lật kèo Hiệp định Ba-lê. Sau 75 nó tr.uy sá.t miền Nam bằng các mỹ từ học tập cải tạo, kinh tế mới, tư sản mại bản, thương nghiệp, hợp tác xã, đổi tiền. Vậy mà giờ đồng bào còn giải cứu thì con không hiểu đồng bào ăn cái giống gì mà để nó leo lên đầu lên cổ hoài vậy?

Ăn mấy trái vải mà giờ nó chửi còn hơn ăn nhằm trái bom nữa. Ủa, mà bỏ tiền ra ăn chứ phải ăn xin đâu chời!

202221673_1142884839570692_6925210685799886716_n

Vậy nên con nói đồng bào không nên sập-rai (surprise) vì sau này các chúng ông ngoài ngoải còn chơi nhiều cú sập hầm nữa kìa. Nói thiệt, con vài chục tuổi đầu sao trải đời như đồng bào. Nhưng mỗi lần nghe các chúng ông nói gì con đều nhớ đến ông Thiệu.

Mai Thị Mùi

(*) Bài không tựa. CGQ Azalea mạn phép đặt tựa bài !

Categories
5 – Sưu Tầm

Ô hô nhận vơ bị lộ tẩy rồi bác đảng ơi .


10985872_773082509457557_6692169395899735941_n

Đài truyền hình Nga phỏng vấn người lính Xô Viết bắn rớt máy bay của ông John Mc Cain

Đảng cộng sản Việt Nam còn nói láo nữa thôi ? Đài truyền hình Nga phỏng vấn người lính Xô Viết bắn rớt máy bay của ông John Mc Cain

Từ trước đến nay, đảng CSVN luôn khoe khoang là quân dân miền Bắc đã bắn hạ máy bay của ông Thượng nghị sĩ Mỹ John Mc Cain năm 1967, lúc đó còn là thiếu tá hải quân trong quân đội Mỹ. Thậm chí khi sang Mỹ ngoại giao, Bí thư thành ủy Phạm Quang Nghị đã tặng ông John Mc Cain 2 tấm hình khổ A4 chụp tấm bia bên hồ Trúc Bạch, nơi máy bay của ông bị bắn rơi, khiến ông bị bắt làm tù binh và bị giam trong Hỏa Lò hơn 5 năm. Tấm bia bên bờ hồ còn ghi dòng chữ “Ngày 26 10 1967 tại hồ Trúc Bạch quân và dân Hà Nội bắt sống tên John sney ma can thiếu tá không quân Mỹ lái chiếc máy bay A4…”

Có người cho rằng ông Thượng nghị sĩ Mỹ John Mc Cain đã bị sỉ nhục khi nhận món quà quái gở này, nhưng trên thực tế chính Phạm Quang Nghị và đảng CSVN mới bị sỉ nhục, vì họ không hề biết rằng từ năm 2008, một cựu sĩ quan Nga tên Yury Trushyekin, đã tuyên bố trên báo chí và truyền hình Nga rằng ông ta mới chính là người bắn hạ máy bay và bắt sống ông Mc Cain.

Mặc cho đảng CSVN tìm mọi cách giấu diếm việc quân đội Liên Xô và Trung Quốc đã trực tiếp tham gia chiến tranh VN suốt 1 thập niên từ 1960 đến 1970, Trung Quốc và Nga ngày nay chẳng ngần ngại nói ra sự thật đó.

Ông Yury Trushyekin cho biết trong suốt thập niên 1960 -1970, đã có hàng ngàn binh lính và sĩ quan Nga được điều động sang miền Bắc Việt Nam để giúp quân cộng sản Bắc Việt chống Mỹ. Đa phần làm công tác cố vấn, ngoài ra còn có mặt trực tiếp tại chiến trường để huấn luyện cho bộ đội CSVN cách sử dụng những vũ khí mà Nga cung cấp.

11427852_773082972790844_8952889316356175164_n

Ông trưng ra hình ảnh, hộ chiếu và cả 1 bằng khen của nhà nước CS Bắc Việt làm bằng chứng.

Riêng về việc bắn hạ máy bay của ông John Mc Cain, ông Yury Trushyekin cho biết bộ đội VN toàn bắn hụt, ngày hôm đó đã bắn hết 12 quả đạn tên lửa mà chẳng trúng quả nào! Khi chỉ còn 1 quả cuối cùng, ông đã phải thân chinh nhắm bắn mới hạ được phi cơ của ông Mc Cain.

Ông còn cho biết chính ông đã cứu mạng ông John, vì khi bộ đội CSVN vớt ông này lên, lúc đó đã bị gãy hết 2 tay và 1 chân, thì với lòng căm thù cao độ được huấn luyện sẵn, 1 đám đông đã nhào vào đánh đập, đâm ông này suýt chết. Ông Yury Trushyekin và đồng đội đã phải can thiệp và ra lệnh cho bộ đội ngừng tay và chỉ được bắt sống.

Trong cuốn hồi ký của mình, ông Mc Cain cũng kể lúc bị bắt, mặc dù bị trọng thương mình mẩy đầy máu và lúc ngất lúc tỉnh, ông đã bị hàng trăm tên bộ đội xông vào đấm đá, nhổ nước bọt và có ai đó còn cầm cả lưỡi lê đâm vào hông và chân ông!

Ông Yury Trushyekin kể tiếp rằng sau đó ông có vài lần vào thăm ông Mc Cain trong Hỏa Lò, nơi còn được gọi mỉa mai là “khách sạn Hà Nội Hilton”. Ông nói CSVN đã cố gắng “cải tạo tư tưởng” cho ông John bằng cách bắt ông này đọc những quyển sách giáo điều cộng sản dày cộm, bao gồm cuốn của Karl Marx. Khi được hỏi nếu bây giờ gặp lại ông John Mc Cain thì ông sẽ nói gì? Ông Yury Trushyekin bảo ông sẽ hỏi ông John đã đọc hết cuốn Marx chưa!

Ông Yury Trushyekin và đài truyền hình Nga đưa tin

Riêng ông Mc Cain cho biết lúc đầu ông bị đối xử rất tệ hại, nhưng sau khi biết được ông là con trai và cháu nội của 2 vị tướng lừng danh của Mỹ thì ông được ưu đãi hơn, vì CS Bắc Việt biết ông có giá trị trao đổi. Lúc đó ông mới được chữa trị vết thương, và cái chân gãy được mổ, nhưng các bác sĩ làm việc quá dở làm dứt hết mấy sợi gân, khiến chân ông bị tật cho đến bây giờ.

Sao rồi đảng ơi? Còn nói láo nữa thôi? Đẹp mặt chưa? Quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng à? Bách chiến bách thắng à? Thắng Mỹ thắng Pháp à? Không có Liên Xô và Trung Quốc thì làm gì thắng nổi ai!! Vì thế mà ngày nay phải “đời đời nhớ ơn” cái đám ngoại bang này và phải dâng đất dâng biển đảo cho chúng nó!!

Từ tướng Võ Nguyên Giáp bị cố vấn Trung Quốc viết hồi ký chê là kém mưu trí, chỉ biết nướng quân, đến “bộ đội cụ Hồ” cũng bị sĩ quan Liên Xô chê là toàn bắn hụt và hành xử với tù binh như côn đồ!

Ông Mc Cain biết rất rõ là lính Nga bắn rớt máy bay ông chứ không phải quân dân VN nào cả. Có lẽ vì vậy mà ông thoải mái cười ha hả khi nhận 2 bức hình quà tặng kia. Sau đó nếu ông có thể đọc hiểu được dòng chữ ghi trên tấm bia, thấy nói láo rằng quân dân CS Bắc Việt đã bắt sống được ông, lại còn viết sai tên ông và và binh chủng của ông thì chắc ông phải cười đến đau cả bụng!

( Trong hồi ký của Yury Trushykin )

Categories
Sưu Tầm Thế Giới

Thông Não


Raleigh_Protest_DSC_0021_09Best-Police-Quote

Tại sao nước Mỹ có thể xây dựng được một xã hội kiểu như thế này? Người Mỹ thực sự không có áp lực sinh tồn, không có mối lo đằng sau sao? Họ có thể thực sự truy cầu hạnh phúc chân chính sao?

Hãy cùng xem qua những điểm dưới đây:

1. Tiêu Thụ
Bạn mua 1 đôi giày, đi được 2 tuần và cảm thấy không hợp với chân, bạn có thể đến của hàng trả lại. Nhân viên bán hàng sẽ đưa ra cho bạn 3 sự lựa chọn: Một là đổi đôi mới, hai là dùng số tiền đó mua một sản phẩm khác, ba là trả hàng, nhận lại tiền. Cơ chế này rõ ràng phải được xây dựng trên một nền tảng văn minh nhất định.
Khi trình độ ứng xử văn minh và ý thức của người ta không đạt tới được một mức độ nhất định thì không xứng đáng được hưởng cơ chế đó. Để duy trì bất kỳ chế độ xã hội tốt đẹp nào thì điều cốt yếu chính là dựa vào tự giác chứ không phải pháp luật.
2. Quyền lực và trách nhiệm
Nếu bị đánh ở nơi công cộng, hung thủ lại trốn thoát biệt tăm, bạn có thể yêu cầu chính phủ bồi thường. Sao có thể xảy ra chuyện đó? Rõ ràng chuyện xảy ra chẳng liên quan gì đến chính phủ cả. Nhưng các luật sư Mỹ sẽ giải thích cho chúng ta rằng: “Chính phủ phải chịu trách nhiệm bởi vì có tội phạm làm hại bạn. Bạn bị thương phải đi khám bệnh, bị tổn thất về tinh thần và thể chất không đi làm được. Tất cả những điều này chính phủ phải chịu trách nhiệm”.
Nhiều người nước ngoài có thể thấy rằng đó là một suy nghĩ ngược đời. Lỗi chẳng phải ở chính phủ. Chẳng phải chính phủ vẫn luôn trấn áp, bài trừ tội phạm đó sao? Như vậy chẳng phải đã là quá đủ hay sao? Nhưng người Mỹ nghĩ khác. Họ truy cứu trách nhiệm của chính phủ ở một tầng sâu hơn. Công dân không được bảo vệ tốt, kẻ phạm tội lại trốn thoát, đó là lỗi ở chính phủ.
Có một nhà văn Trung Quốc ở Mỹ vì xích mích mà ra tay đánh người ta, tự cho là mình có lý. Anh ta sẵn sàng chấp nhận chịu phạt để đánh người nhưng không thể ngờ rằng một cú đấm của mình lại nghiêm trọng đến vậy. Anh phải mất một số tiền rất lớn thuê luật sư mới có thể đạt được thỏa thuận bồi thường với người bị hại, còn bị phạt tù 1 ngày, 100 giờ lao động công ích tại địa phương và 2000 đô la.
Anh ta bao biện rằng: “Việc đánh người tôi thừa nhận nhưng tôi muốn xác nhận là tôi đánh người ta là việc quang minh chính đại, là có lý, nói cách khác là người ta đáng bị đánh”.
Luật sư cho anh biết: “Anh hoàn toàn không hiểu pháp luật Mỹ. Người ta có đáng bị đánh hay không thì lại là chuyện khác, không liên quan đến vụ án này. Quan tòa vụ kiện này chỉ muốn biết anh có đánh người hay không thôi. Nếu người ta nợ tiền anh hoặc lừa đảo anh, làm cho anh bị tổn thương về thân thể, tinh thần, thì anh có thể khởi kiện người ta. Đó lại là vụ một kiện khác”.
3. Quyền lợi của trẻ em và người già
Một bà mẹ bận rộn việc nhà, nhất thời sơ suất chẳng may làm con ngã xuống bể bơi và đứa bé qua đời. Đúng lúc đang đau đớn khôn nguôi thì bà mẹ nọ nhận được trát từ toà án vì tội “lơ là chức trách”, không làm hết trách nhiệm của người giám hộ. Bà sẽ phải đối mặt với một bản án hình sự.
Nhiều người có thể cho rằng việc này rõ ràng là không thấu tình đạt lý. Vừa mới chịu nỗi đau mất con, bà mẹ lại còn vì thế mà phải ngồi tù. Trên đời làm gì có chuyện hoang đường như vậy?
Lý do của quan tòa rất đơn giản. Bà mẹ không làm hết chức trách nên một sinh mạng bị mất đi ngoài ý muốn. Đây là điều pháp luật không cho phép. Một khi bà mẹ này bị xử tù, tác dụng răn đe của pháp luật sẽ khiến hàng ngàn hàng vạn bà mẹ khác phải tận tâm làm hết trách nhiệm trong việc bảo vệ con cái.
Người Mỹ quan niệm:
“Khi bạn sinh ra một đứa con, trước tiên, đứa bé đó thuộc về chính nó. Nó có vô số quyền lợi ngay từ khi sinh ra, sống trong xã hội này. Bất kể nó có ý thức hay không, bất kể có lớn lên thành người hay không, thì xã hội này vẫn có tầng tầng lớp lớp luật pháp để bảo vệ nó”.
Bảo vệ quyền lợi trẻ em, bảo đảm sức khỏe người già, quyền lợi của người yếu thế thực sự là công việc chủ yếu, là nhiệm vụ quan trọng của chính phủ Mỹ. Cha mẹ một người bạn của tôi sau khi làm thủ tục định cư vĩnh viễn ở Mỹ giờ đây được nhà nước thanh toán toàn bộ chi phí khám chữa bệnh, ngay cả thuốc men cũng được gửi tận nhà. Thậm chí lắp cặp kính lão, máy trợ thính cũng được chính phủ bỏ tiền ra mua cho họ. Hơn nữa họ còn có thể đến các trung tâm hoạt động người cao tuổi, được hưởng chế độ đãi ngộ và bảo vệ đặc biệt dành cho người già.
Một hôm, sau khi kiểm tra chỗ ở của ông bà, người phụ trách trung tâm người cao tuổi đã yêu cầu bạn tôi cần phải cải tiến 3 chỗ. Bên giường các cụ phải lắp điện thoại có thể với tay đến được. Phòng ngủ phải có đèn ngủ thấp và bên bồn tắm phải có tay vịn an toàn bằng kim loại.
Khi bạn tôi trả lời đã biết rồi, người phụ trách trung tâm nói:
“Chỉ biết thôi không được, anh phải nói cho chúng tôi biết khi nào anh sửa lỗi xong. Tôi phải đến kiểm tra lại”.
Có người cho đây là việc nhỏ nhưng trên đời thực không có việc nào lớn hơn so với việc nhỏ này. Đó chính là “coi công việc thực sự là công việc, coi con người thực sự là con người”.
4. Phục vụ người dân
Nhà báo là vua không ngôi. Ý nói nếu không có bài báo của các hãng truyền thông vạch trần cái xấu thì chính quyền lợi dụng chức quyền làm điều ám muội sẽ chuyên chế, tham nhũng. Nhưng nhiều chính quyền thường lấy việc chống tội phạm để yêu cầu bảo mật nên tha hồ lợi dụng chức quyền làm điều ám muội.
Ở Mỹ, chỉ cần bỏ ra 10 đô la mua bộ thu radio vô tuyến, bạn có thể nhận được tất cả thông tin của cảnh sát.
“Hả? Vậy thì cảnh sát chẳng còn bí mật gì nữa à?”, một người bạn mới đến Mỹ không tài nào hiểu được.
“Họ cần bí mật gì cơ chứ? Họ phục vụ chúng ta”, có người trả lời:
“Thế thì chẳng phải loạn sao?”.
“Có gì mà loạn? Nếu công việc của cảnh sát chỉ riêng cảnh sát biết, người cũng đã bắt rồi, việc cũng đã xử lý xong rồi, lúc đó mới thông báo cho các nhà báo chúng ta thì thế mới là loạn. Lúc đó, ai biết việc đó là thật hay giả?”.
Chỉ một câu đơn giản rõ ràng: “Họ phục vụ chúng ta” đã đánh tan tất cả những cái cớ lợi dụng chức quyền làm điều mờ ám của những người thực thi quyền lực. Trấn áp tội phạm, bảo vệ xã hội là trách nhiệm của chính quyền. Làm thế nào bắt tội phạm trước con mắt theo dõi của mọi người, làm thế nào ngăn chặn mở rộng quyền lực, phòng chống lợi dụng chức quyền làm điều ám muội là vấn đề kỹ thuật mà các cơ quan quyền lực chính phủ phải tự giải quyết. Chính phủ phục vụ nhân dân là vấn đề nguyên tắc.
5. Sự quyết định của các tầng lớp dưới
Nước Mỹ là xã hội được xây dựng theo hướng từ trên xuống. “Có sự ủng hộ của người dân, anh có thể làm lãnh đạo thành phố. Có sự ủng hộ của cử tri bang, anh mới được làm thống đốc bang hoặc nghị sĩ. Có sự ủng hộ của cử tri toàn quốc, anh mới có thể làm Tổng thống”. Đây là khác biệt lớn nhất giữa xã hội Mỹ và xã hội Trung Quốc. Cơ chế này của Mỹ làm cho người dân sống thẳng thắn mạnh mẽ. Thái độ của quan chức vì dân phục vụ cũng không cần phải học tập, giáo dục, bởi vì bản thân cử tri đã là sợi dây sinh mạng của quan chức.
Điều đó có lúc làm người ta không thể tưởng tượng nổi. Thành phố Hillsborough, San Francisco không làm đèn đường, không mở cửa hàng, cửa hiệu. Việc này ngay cả thống đốc và Tổng thống cũng không thể can thiệp gì được. Cư dân ở thành phố này căn cứ vào đặc điểm địa lý đặc thù, nhu cầu cuộc sống của mình mà đã tự thông qua những điều ấy.
Năm 2006, Schwarzenegger, thống đốc bang California không đồng ý đặc xá miễn tội tử hình cho người da đen Williams bất chấp sự thỉnh nguyện của các đoàn thể quần chúng, thậm chí là can thiệp của Tổng thống. Cuối cùng bản án vẫn được thực thi. Do đó, ở Mỹ, các cấp chính quyền chỉ chịu trách nhiệm với cử tri theo khung của hiến pháp. Thống đốc không có quyền miễn nhiệm thị trưởng. Ngay cả Tổng thống cũng không có quyền miễn nhiệm thống đốc.
6. Tam quyền phân lập
Mỹ là quốc gia có ba cấp lập pháp: quốc gia, bang, thành phố (địa hạt), mỗi cấp ban hành luật pháp, quyền và trách nhiệm riêng của mình. Pháp luật quốc gia lấy nhân quyền làm nguyên tắc, quản lý các phương châm đối nội đối ngoại, các chính sách lớn. Luật pháp bang lấy nhân tính làm cơ sở, giải quyết các tranh chấp dân sự, hình sự. Luật pháp thành phố (địa hạt) tôn trọng tình hình thực tế dân tình, giữ gìn bản sắc truyền thống.
Ba cấp lập pháp không phải quan hệ trên dưới trực thuộc, mà mỗi cấp phụ trách chức trách riêng của mình, cũng như cá dưới nước phân tầng rõ ràng, tầng trên, giữa, dưới, cũng có ba loại thức ăn khác nhau, không can thiệp lẫn nhau. Nếu bất chợt có tranh chấp xung đột, thì trái lại pháp luật cấp thấp hơn sẽ có tác dụng quyết định.
Đạo lý này cũng không khó giải thích, càng là luật pháp thấp hơn một cấp thì càng gần với người dân, hợp với tình người. Mà pháp luật cấp cao do tính trừu tượng của nó đã mất đi tính khả thi. Theo chiều dọc thì ba cấp lập pháp, mỗi cấp nắm giữ chức phận của mình. Theo chiều ngang thì pháp luật bang, pháp luật thành phố (địa hạt) cũng có khác nhau.
Hệ thống ấy nếu vận hành ở một quốc gia khác có lẽ sẽ gây loạn không chừng. Nhưng người Mỹ ở tầm lớn thì khẳng định nhân quyền, ở tầm trung thì thừa nhận nhân tính, ở tầm thấp hơn thì tôn trọng nguyên tắc địa phương, đã đáp ứng được mối quan hệ trên mọi lĩnh vực, đã vận hành chế độ ba cấp lập pháp thành thục điêu luyện.
Một nhà văn Trung Quốc sau khi đến Mỹ đã cảm khái nói:
“Suốt 20 năm nay, càng đi sâu vào xã hội Mỹ, tôi không ngừng phát giác thấy một sự thực rằng: thiết kế chế độ xã hội ở đây hoàn toàn là để giải quyết các loại vấn đề có thể xảy ra của nhân dân. Cũng có thể nói rằng, trong xã hội này, bất kể anh có xảy ra chuyện gì, rất khó mà cảm thấy mình lâm vào bước đường cùng, luôn luôn có con đường đang chờ đợi bạn”.
Có lẽ điều đó chính là lý do giải thích vì sao bất kể là nhân tài hay kẻ bất tài, người khôn hay kẻ dại cũng đều muốn di cư sang Mỹ. Đây chính là quốc gia mà bạn không bao giờ bị cảm thấy bị rơi vào bước đường cùng.

Hải Sơn biên dịch

Categories
1 - TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 5 - Thơ GS Hồ Xưa (Hồ Nguyễn) 9 - Thơ Trần Đông Thành Thơ Con Gà Què 3

LẶNG LẼ… Và những bài họa


LẶNG LẼ…

LẶNG LẼ

1. Đâu biết tình kia tới lúc nào,
Một ngày bỗng chợt nhớ thương nhau.
Vượt bao trắc trở ai tìm vội…
Lướt cả cách ngăn người đến mau.
Gặp gỡ thoáng qua không muốn nói,
Chia ly vội vã chẳng mong cầu…
Thế rồi lặng lẽ hồn rơi mất,
Còn lại nỗi buồn để đớn đau !

2. Còn lại nỗi buồn để đớn đau,
Vấn vương chi nữa héo hon sầu.
Dư hương thuở đó âm thầm mãi,
Tàn khúc giờ đây lắng đọng lâu.
Hồn đổ ngả nghiêng như biển sóng,
Xác rời đứt đoạn tựa dòng châu.
Thì thôi để mặc cho trời khiến,
Đâu biết ai kia mất lúc nào !
CGQ Azalea Nguyen

Họa 1 : YÊU THẦM

16729545_148679198977588_8384836523613859183_n Yêu thầm len lén tới đường nào?
Ảnh tượng liêu trai mộng gặp nhau
Tay trán, chập chờn sâu giấc ngủ
Người ơi, ám ảnh khó phai màu
Giáng Kiều trăn trở khuya canh vắng
Hồn bướm mơ màng thiếu khoảnh sao
Lá thắm bồi hồi chưa xuống thủy
Má hồng bận rộn với thương đau!
XCQ

Họa 2 : XÓA TÌNH SI !
1- Tình kia đã biết tới khi nào,
Tim nhói lúc mình mới gặp nhau.
Bé bỏng ngây ngơ em nũng nịu,
Bâng quơ tôi lại đẫn đờ mau.
Trò ngồi dưới lớp nheo mi liếc,
Thầy đứng bàn xa đón ánh cầu.
Năm tháng cứ trôi trong vọng tưởng,
Chia ly nhớ mãi vẫn còn đau.

2- Tình khờ giờ nghĩ lại đau đau,
Chẳng nói mà ghi khắc nỗi sầu.
Mi mắt liếc nhìn mơ hiển hiện,
Nụ cười giọng nói nhớ in lâu.
Em hồn nhiên chẳng lo tim rối,
Tôi thẫn thờ nên ứa lệ châu.
Thôi trót đã trơ tình lặng lẽ,
Thì xua trăn trở giữ chi nào?
HỒ NGUYỄN (07-6-2021)

Trở về => Đầu TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 4 –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 3   –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 2 – TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 1  –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA  –

HOME

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea –  Thơ Trần Đông Thành  – Thơ Nguyễn Cang – Thơ Thầy Hồ Nguyễn –Thơ Lê Hữu Nghĩa – Thơ Hương Lệ Oanh –  Thơ Nhiều Tác Giả

Categories
Sưu Tầm Việt Nam Uncategorized

Vĩnh Biệt Ca Nhạc Sĩ Trường Hải (1938 – 2021)


10694478_800722189987146_5916902305916380970_o-1-750x430

Theo thông tin nhận được từ MC Jimmy Nhật Hà cũng như gia đình thì Ca nhạc sĩ Trường Hải đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 5 giờ 5 phút sáng Thứ sáu hôm nay, ngày 11 tháng 6 năm 2021. Hưởng thọ 83 tuổi.

Ca nhạc sĩ Trường Hải tên thật là Tạ Trường Hải, sinh ngày 3/10/1938 tại Sóc Trăng, vào năm 18 tuổi thì ông lên Sài Gòn để dấn thân vào con đường văn nghệ. Ca sĩ Trường Hải đã đoạt giải nhì trong cuộc thi tuyển lựa ca sĩ vào năm 1961 của đài phát thanh Sài Gòn với ca khúc “Gặp nhau” của nhạc sĩ Hoàng Thi Thơ. Và sau đó ông được yêu thích với các ca khúc do ông trình bày thành công như Hận Đồ Bàn, Tình Như Mây Khói, Tôi Đưa Em Sang Sông…

https://youtu.be/2ioIrK3mOc4

10304429_804218819637483_6301755494563420795_n

Nhạc sĩ Trường Hải cùng vợ chồng nhạc sĩ Xuân Tiên (Tác giả ca khúc Hận Đồ Bàn)

Ngoài ra ông cũng là nhạc sĩ sáng tác nhiều ca khúc quen thuộc nổi tiếng như : Những Chiều Không Có Em, Mimosa, Tình Ca Người Đi Biển, Nhịp đàn vui… Nhạc phẩm đầu tay của nhạc sĩ Trường Hải mang tên Còn Nhớ Tôi Không được ông viết để kỷ niệm tình bạn, tình lính cùng nhạc sĩ Thanh Sơn khi ông đang ở trong quân ngũ và phục vụ ban Văn Nghệ của Quân Vận, ca khúc này được ông bán tác quyền cho trung tâm phát hành Diên Hồng và thu về được $15.000. Được biết rằng ca khúc nổi tiếng Mười Năm Tái Ngộ của nhạc sĩ Thanh Sơn cũng được viết tặng cho người bạn cùng quê và cùng chí hướng là Trường Hải.

Ca khúc tiếp theo của nhạc sĩ Trường Hải là Những Chiều Không Có Em, được ông viết cho mối tình buồn năm 17 tuổi khi ông mới học đệ nhị. Bài hát này được ca sĩ Hùng Cường hát lần đầu và trở thành một hiện tượng, đưa tên tuổi nhạc sĩ Trường Hải đến gần hơn với công chúng yêu nhạc.

Đặc biệt, ông cũng là người thực hiện những cuốn băng nhạc Trường Hải Không Chủ Đề từ trước năm 1975, cũng như đã thực hiện những cuốn băng video đầu tiên tại hải ngoại từ đầu thập niên 1980.

Sau 1975, nhạc sĩ Trường Hải kẹt lại VN và mưu sinh bằng nghề buôn bán nhạc cụ và lưu diễn hát dạo ở các tỉnh miền tây. Thời gian này, tuy cuộc sống ở VN có đôi chút khó khăn nhưng nhạc sĩ Trường Hải vẫn thường tặng đàn guitar cho những người bạn thân hữu của mình. Năm 1979 nhạc sĩ Trường Hải rời Việt Nam đến Nam Dương và sau đó định cư tại Quận Cam năm 1980. Với đầu óc và tầm nhìn kinh doanh tinh tường, chưa đầy 1 năm sau khi sang đến Hoa Kỳ, nhạc sĩ Trường Hải liền lập trung tâm băng nhạc Trường Hải hải ngoại, được coi là trung tâm nhạc sớm nhất, và cũng là nơi đầu tiên sản xuất băng nhạc video tại hải ngoại với 2 cuốn băng mang tên Không 1 và 2 rất ăn khách.

Ban Quản Trị Nhạc Vàng xin thành tâm chia buồn cùng toàn thể gia quyến nhạc sĩ Trường Hải. Và xin cầu nguyện cho linh hồn Giuse Tạ Trường Hải sớm hưởng Thánh Nhan Chúa

Phúc Ben & Nhật Hà.

Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức 9b - Lê-hữu-Nghĩa

Lái xe Lô Ca Chưn


199799018_249815643612932_850821268963887009_n

Các bạn ơi ,

Xin được khoe , đây là hình ảnh minh họa cho Lê-hữu-Nghĩa lúc mới ra tù “cải tạo” : lái xe lô ca chưn . Cứ coi hình là các bạn có thể biết tui phải khổ như thế nào . Phải kềm lắm mới hổng cúi xuống mà hun ẩu vô cái bản mặt yêu nữ đang ngước lên khiêu khích . Mà nếu hun bậy một cái thì còn khổ đời hơn nữa . Bởi vậy tui khổ lắm ! Rồi có khi tới chỗ cứ kéo thắng hoài mà thắng hổng chịu ăn vì kéo lộn cái cần thắng .

Các bạn biết hôn , trong thời gian “quản chế” ba năm ở địa phương thì VC cấm tù “cải tạo” mới về hổng được làm một số nghề như hớt tóc , bán vé số , chạy xích lô , bán tiệm nước…VC giải thích vì đó là những nghề có thể tiếp xúc thường xuyên với người dân để móc nối hoạt động . Mèn ơi ! Cấm kiểu đó khác gì triệt đường sinh sống của người ta vì có nghề nào mà hổng tiếp xúc với dân . Bởi vậy tui chạy xích lô cũng là chạy “lậu” , chạy lén mà thôi . Mà tui cũng đâu có tiền để sắm một chiếc xích lô . Tui phải mướn chiếc xích lô của một người trong xóm . Chủ xe là một thanh niên trẻ , cậu ta chạy buổi sáng còn tui chạy buổi chiều . Chiếc xích lô dòm tưởng cũng hễ ngồi lên rồi là đạp như xe đạp nhưng hổng phải vậy . Với chiếc xe đạp , mình muốn đạp thì đạp , muốn nghỉ chưn thì nghỉ chưn . Còn với chiếc xích lô thì khác , hai cái bàn đạp và bánh xe sau kết dính “chết” với nhau luôn . Hễ đạp thì bánh chạy và hễ bánh chạy thì bàn đạp cũng quây theo chớ hổng nghỉ chưn được . Bởi vì cái đùm bánh sau chiếc xích lô hổng có cái líp như xe đạp . Trong cái líp xe đạp có một vòng răng và hai con “chó” bằng thép . Hai con chó nầy lúc nào cũng ngóc đầu lên vì có cọng lò xo dưới bụng đẩy lên . Khi đạp tới thì hai con chó gài đầu vô bánh răng mà lôi bánh xe chạy theo . Còn khi nghỉ chưn , hoặc đạp lui chơi , thì vòng răng sẽ trợt qua đầu hai con chó gây nên tiếng kêu lách cách mà không lôi hai bàn đạp phải quây theo . Hai con chó trong cái líp xe đạp xài lâu ngày thường bị tà đầu hoặc lò xo bị yếu đi . Lúc đó mà đạp tới thì hai con chó mệt quá hổng chịu ngóc đầu nên đạp hụt giò , còn kêu là “trật con chó” . Chắc ai trong các bạn cũng từng trải qua kinh nghiệm bị “trật con chó” rồi phải hôn ? Con gái thì u mê còn con trai thì dai ế .
Trở lại chuyện đạp xích lô , tui xin kể vài mẫu chuyện “buồn vui nghề nghiệp” cho các bạn nghe nha .
1 – Lên dốc cầu .
Khi tới mấy chỗ dốc cầu người khách thường biểu ngừng xe để họ đi bộ , lên tới đỉnh cầu rồi mới leo lên xe đi tiếp . Có lần vừa tới dốc cầu chợ Lớn Mới (cầu Phạm Đình Hổ) thì trời phát mưa . Tui phải ngừng xe để kéo bạt che cho khách khỏi ướt . Còn khách là hai mẹ con bà xẩm vì trời mưa nên không thể xuống xe đi bộ được . Vậy là tui phải đội mưa mà đẩy xe lên dốc . Vừa đẩy tui vừa nghe hai mẹ con xí xô xí xào với nhau cái gì hổng biết . Khi tới nhà ở đường Phạm Văn Chí thì đứa con gái trả tiền xe và còn đưa thêm tiền tip . Hai bên đều nói lời cám ơn nhau . Người Tàu tốt bụng ha !
Lần khác tui chở một bà người Việt qua cầu ở kinh Bãi Xậy . Bà nầy hổng thèm xuống xe đi bộ qua cầu , mà tui cũng hổng tiện biểu bả xuống nên cứ lẳng lặng đẩy xe lên dốc . Có một ông đi xe đạp ngang qua thấy vậy lên tiếng :
– Đẩy bả xuống sông luôn đi .
Mấy người đi đường cười khúc khích . Tui chắc là bà khách đó cũng phải thấy quê độ và lần tới nếu có đi xích lô qua cầu thì bả sẽ nhớ mà xuống đi bô .
2 – Gặp bợm .
Có lần trên đường về nhà để nghỉ , tui định bụng là nếu khách nào tiện đường thì mới rước , còn không tiện đường thì thôi , về nghỉ . Tui đang chạy tới khu cư xá sinh viên Minh Mạng thì đột nhiên có người nhảy ra chận xe , lấy gậy đập lốp cốp vô xe và chửi :
– ĐM ! Mầy định chạy luôn không rước tao ?
Tui bị bất ngờ hổng biết chuyện gì xảy ra . Nhìn trong lề đường có vài người đứng lố nhố coi . Họ thấy tui nhìn ngơ ngác nên nói :
– Nãy giở ổng đón mà hổng ai chịu chở nên ông chận xe chú đó .
Tui hỏi ông khách :
– Anh muốn đi đâu ?
– Về đường Trương Minh Giảng .
– Tui đang trên đường về nhà . Khu đó ngược đường rồi .
Hắn sừng sộ lên , lấy gậy gõ vô càng xe lốp cốp , chỉ vô mặt tui chửi :
– ĐM ! Mầy dám hổng chở hả . Tao là thương binh đây biết hôn . Mầy không chở tao thì mầy cũng không đi khỏi đây được .
Hắn cũng chỉ trạc chừng hơn ba mươi tuổi như tui , chống gậy đi cà nhắc – hổng biết là thương binh thiệt hay giả – mà thái độ ngang tàng du côn quá xá cỡ . Tui nghĩ thôi thì ráng thêm một cuốc cũng có thêm tiền nên chịu thua hắn , biểu hắn lên xe . Khi ra tới khu đường Trương Minh Giảng hắn chỉ tui chạy lòng vòng qua mấy đường khác rồi biểu ngừng gần một trụ sở công an . Hắn nói :
– Mầy chờ đây ! Tao vô thăm bạn là Trưởng Công An chút xíu rồi đi tiếp .
Tui ngồi chờ thấy hắn cà thọt đi vô đường hẻm chớ hổng vô chỗ công an . Tui nghĩ chắc là gặp bợm muốn quịt tiến xe đây . Tui chần chờ thêm khoảng 10 phút hổng thấy hắn trở ra nên yên chí mình gặp bợm thiệt rồi nên đạp xe đi về .
3 – Gặp người đẹp .
Lần đó vừa ra khỏi nhà thì có một cô gái đứng bên lề đường ngoắc xe . Tui hỏi :
– Cô muốn đi đâu ?
– Dạ , qua bên đường Lương Văn Cang rồi chờ em vô nhà có chuyện một chút , xong trở ra đi tiếp được hôn anh ?
Tui nhớ tới thằng bợm quịt tiền , rồi nhìn người đẹp trong chiếc váy ngắn hở ngực , xẻ đùi liền quyết định :
– Được chớ ! Mời cô lên xe .
Cô gái rất đẹp , còn trẻ , chừng 20 tuổi , trang điểm và ăn mặc sang trọng nên dù có bị xí gạt nữa thì tui cũng chịu vì hai tiếng “anh , em” nghe sao muốn chết người . Cái tật dê khó bỏ . Khi cổ lên xe thì mùi nước hoa phảng phất càng làm tui ngây ngất thêm . Tui chợt nhớ tới câu nói đùa của một người cháu rể kêu tui bằng cậu vợ . Đó là Đại Úy Hải Quân Trần Văn Mười mà ở nhà kêu là ông Già Cọp vì rất nghiêm khắc và dữ như cọp đối với hai thằng con trai nhỏ . Ông Già Cọp nói :
– Cậu đạp xích lô như vậy có cực thì cũng có lời mà .
– Lời cái gì ?
– Thì người đẹp ngồi thấp phía trước , cậu ngồi sau trên cao vừa nhìn được , vừa hít mùi thơm được .
Đúng là bữa đó tui vừa nhìn vừa hít mùi thơm . Nhưng người đẹp bữa đó hổng có gạt tiền tui . Mà khi ngồi trên xe cổ còn nói chuyện rất vui , hoạt bát . Cổ nói cổ là em của một cô diễn viên khá nổi tiếng thời đó . Và cổ cũng đang tập làm diễn viên . Nhưng bây giờ tui cũng quên cổ tên gì và người chị diễn viên tên gì . Sau khi qua bên đường Lương Văn Cang rồi trở ra Sài Gòn về nhà cổ ở bên Quận 4 . Khi xuống xe cổ hỏi tui :
– Anh tính bao nhiêu tiền vậy ?
Trước người đẹp tui bèn hào phóng :
– Cô đưa bao nhiêu cũng được .
Vậy là người đẹp trả tui 90$ . Hai bên cám ơn nhau rồi cổ vô nhà , tui quay xe .

Mèn ơi ! Cũng tại cái tật dê . Nếu tính theo quãng đường dài và thời gian chờ đợi thì giá cũng phải cỡ 150$ . Bây giờ chỉ được có 90$ . Thôi thì dê làm sư phụ chịu . Mai mốt mà gặp nữa thì cũng vậy nữa thôi .

LHN

Trở về => Truyện Ngắn Lê-hữu-Nghĩa

Đọc thêm :

Thơ Lê Hữu Nghĩa

Nhạc Lê-hữu-Nghĩa & Con Gà Què

HOME

Categories
Sưu Tầm 1

Sự tích bài thơ lá Diêu Bông & Hoàng Cầm


ladieubong

Hoàng Cầm 

“Bài thơ “Lá diêu bông” tôi viết về một câu chuyện có thật, câu chuyện về mối tình đầu tiên trong đời tôi. Vào một đêm năm 1959, khoảng 3 giờ sáng, tôi chợt tỉnh giấc rồi thao thức không ngủ lại được. 

Căn nhà ở phố Lý Quốc Sư nằm sâu phía trong, lại thêm thuở ấy ban đêm không có tiếng xe tiếng còi ầm ĩ như bây giờ, nên đêm khuya càng thêm thanh vắng. Chợt tôi thấy lóe trong đầu văng vẳng mấy câu thơ do một người đàn bà đọc bằng giọng lanh lảnh: Váy Ðình Bảng buông chùng cửa võng… Tôi lấy ngay cây bút chì và tập giấy luôn để sẵn trên đầu giường ghi lại. Rồi từng mẩu ký ức cứ hiện lên trong đầu tôi, hình ảnh người đàn bà, người Chị năm xưa cứ rõ nét dần để đi trọn hết bài thơ. Tôi nhớ đâu hồi lên 4 tuổi, cha mẹ tôi từ làng quê chuyển lên sống ở một phố nhỏ dọc đường quốc lộ. Gọi là phố nhưng thực ra chỉ có khoảng 14, 15 ngôi nhà dựng dọc hai bên đường, cách thị xã Bắc Giang chừng 6 cây số.
Nhà tôi quay về hướng tây, phía trước là đường cái, sau nhà có một mảnh vườn nhỏ có hàng rào dâm bụt, tiếp đấy là đường xe lửa. Người trong phố làm các nghề thợ may, cắt tóc. Cha tôi có tủ thuốc bắc và gánh hàng xén của mẹ.
Lên 5, cha tôi đã cho tôi đến trường, cách nhà chừng 2 cây số. Nhưng đi học xa, dọc đường hay bị trẻ chăn trâu bắt nạt, vì vậy năm sau ông gửi tôi lên tỉnh học. Lên 6 tôi đã đọc thông viết thạo, lại thêm võ vẽ chữ Pháp, nên được nhận vào trường công ở thị xã Bắc Giang. 

Tôi được gửi ở nhà thầy ký ga Núi Tiết. Mỗi chiều thứ bảy, tôi đi thẳng từ trường ra sân ga lấy vé, đi tàu mất 10 phút là về đến ga gần nhà. Thuở ấy đi tàu dễ dàng nên trẻ con đi một mình cũng không sợ. Cuộc đời của một thằng bé cứ lặng lẽ trôi nếu không có một biến đổi về tình cảm mà dấu ấn của nó sẽ để lại trong lòng tôi nhiều cảm nghĩ đến tận sau này.
Năm đó tôi lên 10, đã học đến lớp ba (cour élémentaire). Một buổi chiều thứ bảy, tôi về nhà như thường lệ. Ðang dừng lại ngoài sân nhìn vào trong nhà, tôi thấy có một người đàn bà đang cúi xuống bồ hàng xén của mẹ tôi chọn mua một cái gì đó. 

Chị mặc chiếc áo phin trắng, ngoài có chiếc gilê màu thẫm. Khi đó nắng xiên khoai dọi vào nhà, lúc chị ngửng đầu lên thì cả khuôn mặt chị được ráng vàng chiếu sáng, tôi thấy bừng lên một khuôn mặt khiến tôi choáng váng cả người.
Không hiểu cái máu đa tình có từ bao giờ, mà chỉ mới lên chín lên mười, tôi đã bị khuôn mặt đó làm cho tôi ngơ ngẩn suốt buổi chiều. Mua hàng xong chị ra về, khi đi ngang qua tôi trông theo, thì biết chị là người hàng xóm, ở ngôi nhà ngay bên kia đường hơi xế cửa nhà tôi. 

Hỏi mẹ thì biết gia đình nhà đó mới dọn về, có ba mẹ con, chị là con gái lớn, còn một cậu em trai nhỏ. Thảo nào tuần trước tôi về chưa gặp. Tên chị là Vinh. Cả ngày chủ nhật hôm sau, tôi cứ ngong ngóng nhìn sang nhà đàng trước, chờ xem chị có xuất hiện không. Ðến sáng thứ hai tôi lại quay trở về thị xã.

Lá Diêu Bông

Về đến Bắc Giang, tôi làm ngay một bài thơ gửi chị, theo thể lục bát. Hồi đó tuy chưa học niêm luật, nhưng tôi đã biết làm thơ lục bát. Nguyên tôi trọ học ở nhà ông ký ga, buổi tối nhà chủ thường tập trung các bà ,các chị trong xóm đến làm hàng xáo. 

Buổi tối khoảng 9 giờ học xong, trước khi đi ngủ, các bà các chị thường gọi tôi xuống nhà dưới đọc truyện cho mọi người nghe, trong khi họ đang giần sàng thóc gạo. Mỗi tối tôi đọc chừng một tiếng rồi đi ngủ, các bà thường thù lao, khi thì bát chè, khi thì phong kẹo. Nhưng cũng nhờ vậy mà tôi được đọc hết mọi truyện thơ dân gian, từ Phạm Công Cúc Hoa, đến Nhị độ mai, rồi Hoàng Trừu…
Tôi có giọng tốt, lại biết ngâm nga, nên được các bà tín nhiệm, và cũng vì vậy mà thơ lục bát cứ ngấm vào người tôi, không cần học cũng biết cách gieo vần.
Tôi chép bài thơ vào tờ giấy học sinh. Trang đầu chép bốn câu có vẽ hoa bướm, trang sau chép nốt bài. Tôi không còn nhớ bài thơ tình đầu tiên đó viết những gì. Chỉ nhớ là tôi nắn nót viết lên đầu trang giấy dòng chữ “Em gửi chị Vinh của em”. 

Tôi bỏ thơ vào phong bì, chờ hôm về nhà, tìm gặp chị trao tận tay nói: “Em gửi chị cái này.” Chị không mở ra xem, chỉ mỉm cười hơi bí mật rồi bỏ vào túi, không nói gì. Sau đó chị không nhắc đến bài thơ đó, và tôi cũng không hỏi lại.
Từ đấy tôi không chỉ về nhà chiều thứ bảy, mà ngày thứ năm được nghỉ, tôi về cả chiều thứ tư. Mục đích là để được gặp chị. Ngày nghỉ, hễ thấy chị đi đâu là tôi đi theo đấy, đôi khi chị thấy tôi đi theo thì đưa tay dắt. 

Mỗi khi chị ôm chiếu ra sông giặt, tôi lại lẽo đẽo đi theo, ngồi trên bờ nhìn chị cúi khom mình giặt chiếu ven sông. Tình yêu tôi dành cho chị chỉ có thế, nhưng nó cứ đeo đẳng tôi hết năm này sang năm khác. Tôi càng lớn thì tình yêu đó càng thêm đằm thắm, nhưng tôi chưa biết làm thế nào để bày tỏ mối tình của mình.

9-la-dieu-bong-1

Lên 12 tuổi, những đêm sáng trăng, chị Vinh thường tập hợp trẻ em từ 10 đến 15 tuổi cả trai lẫn gái, tụ tập trên bãi cỏ sau ga để tập hát. Chị Vinh có giọng ca tốt, thường cùng một vài chị trong xóm hát Quan họ. Chúng tôi được chị dạy hát đủ loại dân ca như Trống quân, Cò lả…
Mỗi khi đứng hát, tôi thường chen vào đứng cạnh chị, có khi tôi đứng trước chị, đầu tôi vừa đúng ngang tầm ngực của chị. Có khi chị ôm lấy vai tôi, tôi hơi ngả đầu vào người chị, chị khe khẽ vuốt cổ xoa lên hai vai tôi. 

Tôi có một cảm giác là lạ, đó là những giờ phút say sưa nhất của tôi. Những đêm tháng chín tháng mười, trời hơi se lạnh, đứng dưới gốc cây trên bãi cỏ, tôi được hơi ấm từ người chị truyền sang.
Hình như chị cũng cảm thấy sự ham muốn của tôi. Mặc dù lúc đó tôi còn bé, nhưng là một cậu bé khôi ngô tuấn tú, lại có đi học, khác hẳn với những đứa trẻ khác trong xóm. Ðược chị ôm trong lòng, nhưng tôi chưa bao giờ dám chủ động ôm người chị.
Lần ấy, trong dịp lễ Noel, tôi được nghỉ mấy ngày. Ðang đứng ở sân, tôi chợt thấy chị Vinh bỏ cửa hàng đi ra cánh đồng. Tôi vội đi theo. Thấy chị rẽ xuống ruộng, bới các bụi cây ven bờ ruộng. Tôi cũng nhảy xuống theo, không biết chị có nhìn thấy tôi hay không. Chợt chị ngẩng lên hỏi: “Sao mày cứ theo tao lẵng nhẵng như thế này nhỉ?” Tôi không trả lời, nhưng thấy sung sướng vì đã được chị chú ý tới.
Rồi chị tiếp tục cúi xuống tìm, cuối cùng bước lên trên một cái gò nhỏ có nhiều bụi cây dại. Tôi hỏi chị tìm cái gì. Chị dừng lại thẳng người lên, nhìn vào mắt tôi nói: “Chị tìm cái lá…” (tôi không nhớ là chị gọi cái lá gì nữa). Rồi chị tiếp lời: “Ðứa nào tìm được ta gọi làm chồng…” 

Nghe câu nói đó, tôi cảm thấy sung sướng vô cùng, người nóng ran lên. Tôi nghĩ đó là một cái lá gì kỳ diệu lắm, có thể dùng làm thuốc, hoặc dùng đắp lên mặt như các cô gái hồi đó thường làm.
Tôi cảm thấy giữa chị và tôi có một tình yêu mãnh liệt. Mà tình yêu đó giống như tình yêu tôi dành cho mẹ. Tôi không có chị gái, vì vậy đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy một tình yêu đối với người chị.
Hai mươi lăm năm sau, câu chuyện đi tìm lá của chị Vinh hiện lại trong bài thơ mà tôi đặt cho cái tên là “Lá diêu bông.”
Chị thẩn thơ đi tìmÐồng chiềucuống rạChị bảo- Ðứa nào tìm được lá Diêu BôngTừ nay ta gọi là chồng…
Một tuần sau, khi tôi từ trên tỉnh trở về, nhìn sang trước nhà thấy cửa đóng im ỉm. Tôi vội hỏi mẹ nhà đó đi đâu rồi. Mẹ tôi trả lời, trong giọng nói như có nước mắt: “Nó đi lấy chồng rồi con ạ.” Tôi òa lên khóc, gục đầu vào lòng mẹ. 

Không biết mẹ tôi có biết mối tình của tôi đối với chị Vinh không, mà sao mẹ lại nói bằng giọng nghẹn ngào? Khi đó cha tôi vừa về, tôi vội lau nước mắt, không dám để cho cha nhìn thấy. Về sau mẹ kể cho tôi biết có một ông Quản khố xanh đi qua đây, trông thấy chị đã mê vì nhan sắc. Chị bằng lòng lấy lẽ, ông Quản đưa cả mấy mẹ con về Phủ Lý quê ông. Từ đấy tôi không gặp chị nữa.

dieu3

Nhưng câu chuyện chưa kết thúc ở đấy. Năm đó tôi đã 17 tuổi, vừa thi đỗ tú tài xong, đang sống ở Hà Nội. Nhân ngày nghỉ, có một người bạn ở Sen Hồ có người anh cưới vợ, đã rủ tôi về nhà chơi, luôn tiện ăn cỗ cưới. Cỗ bàn xong, chiều hôm đó tôi dạo ra phố Sen Hồ chờ tàu về Bắc Giang. Lúc đó tôi đã viết báo nên cũng có tiền. Tôi mặc bộ complet, thắt ca vát, đầu đội mũ phớt, ra dáng người dân chốn thị thành.
Ðang thả bộ đi dọc phố, chợt nghe có tiếng gọi: “Cậu Việt ơi!” Nghe giọng quen quen, tôi nhìn sang bên kia đường, thì thấy chị Vinh đang ngồi bên một cái tủ bày bánh kẹo, cạnh một cái chõng bán nước chè. Tôi bước sang đường, chị Vinh mừng rỡ chạy ra, đặt hai tay lên vai tôi rồi kéo vào nhà nói chuyện.
Bà mẹ đã già nhưng còn nhớ tôi, hỏi thăm cha mẹ tôi. Một lát sau bà bảo bà có việc phải đi vào làng, tối có thể không về, cậu cứ ở lại xơi cơm. Cậu em đã lớn cũng theo mẹ đi. Hình như cả hai đều biết giữa tôi và chị Vinh còn có nhiều điều muốn nói với nhau.
Chị kéo tôi ngồi xuống chõng, chị ngồi cạnh ôm ngang lưng tôi. Tôi nhẹ nhàng khẽ gỡ tay chị ra. Chị kể cho tôi biết tình cảnh của chị sau khi lấy chồng. Chị lấy ông Quản đã có một mặt con. Mấy mẹ con chị về Phủ Lý cũng vẫn tiếp tục buôn bán làm ăn. Nhưng dần dần ông Quản ruồng bỏ chị, đi theo người khác. Cuối cùng ông đã đuổi mấy mẹ con đi. Gia đình chị không muốn trở về chốn cũ, nên đưa nhau về Sen Hồ.
Tôi ái ngại nhìn chị. Lúc này trong tôi không còn cái tình yêu say mê của thời thơ ấu. Tôi chỉ cảm thấy thương cho một con người tiều tụy, nhan sắc đã tàn phai. Bảy tám năm đã trôi qua, nhưng hình ảnh của chị năm tôi lên 10 vẫn còn đọng mãi trong tôi.
Ngày cưới ChịEm tìm thấy láChị cười xe chỉ ấm trôn kim.
Và cảm giác khi đánh mất chị như vẫn còn đi suốt đời thơ tôi:
Từ thuở ấyEm cầm chiếc láđi đầu non cuối bểGió quê vi vút gọiDiêu Bông hời!…… ới diêu bông!…”
Hoàng Cầm (17-9-2004)

1100506065657Nhà thơ Hoàng Cầm

Nhà thơ Hoàng Cầm TÁC GIẢ LÁ DIÊU BÔNG

*** 

NHÀ bên sông Đuống – Bắc Ninh 
THƠ hay cũng lắm đa tình là ông 
HOÀNG hôn kiếm lá diêu bông 
CẦM chưa tìm thấy, theo chồng chị đi 
Bút Tre Nguyễn Đình Trình 

Categories
6 - Trang lượm lặt

Sự ra đời của Insulin


197106015_1790844981122144_6661221589501302631_n

Năm 1922, các nhà khoa học tiến vào một khu chăm sóc những đứa trẻ sắp chết, tất cả đều bị hôn mê do nhiễm toan ceton biến chứng của bịnh đái tháo đường. Họ tiêm một loại thuốc mới (insulin) cho chúng trong khi gia đình các bịnh nhân đau buồn nghĩ đến cái chết của con em họ. Nhưng như có phép màu, trước khi họ tiêm cho bịnh nhân cuối cùng trong khu, thì người đầu tiên tỉnh dậy.

Để tưởng nhớ công lao của bác sĩ Frederick Banting, người đã cùng Charles Best đóng vai trò quan trọng trong việc tìm ra insulin, một phương pháp điều trị cứu sống bệnh nhân đái tháo đường vào năm 1922 người ta lấy ngày sinh của ông 14.11 làm Ngày Đái tháo đường Thế giới (World Diabetes Day)

Bác sĩ Frederick Banting sinh ngày 14.11.1891 tại Alliston, Ontario, Canada. Ông theo học tại trường đại học Toronto. Năm 1915, ông vào quân y và trở thành người chỉ huy, sau chiến tranh thế giới lần thứ nhất ông thực tập y khoa ở London (Anh), Ontario (Canada). Từ năm 1921 đến năm 1922, ông làm việc tại trường đại học Toronto trong phòng thí nghiệm của nhà sinh lý học người Scotland là John Macleod và cộng sự người Canada Charler Best. Banting đã khám phá ra Insulin, năm 1923, ông được trao giải thưởng Nobel về y-sinh lý học cùng với nhà sinh lý học Macleod.
Thực sự nhóm nghiên cứu đến bốn người, Banting và Best chia nhau nửa giải còn, Macleod và nhà hóa học Jame Bertramcllip (người đã giúp Macleod làm tinh khiết Insulin) cùng chia nửa giải. Năm 1923 trường đại học thành lập khoa nghiên cứu y khoa, Banting được bổ nhiệm làm trưởng khoa. Năm 1934 ông được hoàng gia Anh phong tước hiệp sĩ, đây là đỉnh cao sự nghiệp của ông.

Banting mất năm 1941 do nổ máy bay trên đường từ Canada qua Anh đang có chiến tranh, hưởng thọ 50 tuổi.

(Sưu tầm)

Categories
6 - Trang lượm lặt

“MỘT THẾ HỆ ĐANG DẦN BIẾN MẤT”


Một hôm, con gái hỏi tôi.
– “ Mẹ ơi, con không hiểu ngày xưa mẹ và mọi người sống như thế nào khi không có Internet. không có máy tính, không có tivi, không có điều hòa, không có điện thoại di động?”
Tôi trả lời:
– Thế hệ mẹ, và thế hệ trước, sinh ra trong khoảng thời gian từ năm 1945-1985 thật là may mắn, khi:
– Ai cũng không ngại đi học một mình từ sau ngày đầu tiên đến trường.
– Sau giờ học, không ai đi học thêm, ai cũng được chơi đến tận tối mịt.
– Không ai ôm tivi, điện thoại, iPad từ giờ này qua giờ khác. Và ai cũng có những người bạn thực sự chứ không phải với những người bạn từ Internet.
– Nếu như khát, bọn mẹ uống luôn nước ở bất cứ đâu được cho là sạch, chứ không phải nước ngọt đóng chai.
– Bọn mẹ ít bị ốm, dù rằng hay ăn chung uống chung, như 4 đứa cùng uống chung 1 gáo nước. Nếu có ốm thì ông bà chữa bệnh cho bằng các loại thuốc rẻ tiền từ thầy lang hoặc trong nước sản xuất, hay là bằng các bài thuốc dân gian.
– Bọn mẹ không bị béo phì, dù rằng ngày nào cũng chén căng cơm, rau và bất cứ thứ gì có thể ăn được… Chỉ cần no…
– Bọn mẹ chơi bằng các đồ chơi tự làm lấy như đất sét, lá cây, que củi thậm chí là mảnh vỏ chai… và chia sẻ đồ chơi, sách truyện với nhau.
– Ngày xưa, các gia đình hầu hết là không giàu có. Nhưng các ông bố bà mẹ đã tặng cho con cái tình yêu của mình, dạy cho con biết trân trọng những giá trị tinh thần chứ không phải là vật chất, dạy cho con biết thế nào là giá trị thực sự của con người : Sự trung thực, Lòng trung thành, Sự tôn trọng và Tình yêu lao động.
– Ngày xưa bọn mẹ đã có thể tự chăm sóc bản thân mình từ bé, không ỷ lại ông bà hay người lớn, 10 tuổi đã biết làm hết những công việc trong nhà để đỡ đần ông bà và những người lớn, thậm chí nấu cơm, giặt đồ, chăn trâu, cắt cỏ, lấy rau ngoài đồng về cho lợn ăn…
– Ngày xưa, bọn mẹ chưa bao giờ có điện thoại di động, đầu DVD, trò chơi điện tử Play Station, máy tính, không biết thế nào là Internet, chat…
Nhưng bọn mẹ có những người bạn thực sự, là khi:
– Thường đến chơi nhà nhau mà chả cần phải có lời mời, đến nhà ai gặp gì ăn nấy.
– Ký ức của thế hệ ngày đó chỉ là những tấm ảnh đen trắng, nhưng đầy ánh sáng và rực rỡ, ai cũng trân trọng lật mở cuốn album gia đình với sự thích thú, tôn kính, trong cuốn album đó luôn lưu giữ chân dung của ông bà cụ kỵ các con…
– Thế hệ mẹ không bao giờ ném sách vào thùng rác, mà đứng chôn chân trong hàng để mua sách, rồi sau đó đọc chúng suốt ngày đêm.
– Bọn mẹ không bao giờ đưa cuộc sống riêng tư của thiên hạ ra để đàm tiếu, cũng như biết giữ bí mật cuộc sống của gia đình mình, không phải như những gì bây giờ đang xảy trên Facebook và Instagram…
– Thế hệ mẹ ,có lẽ, là thế hệ cuối cùng mà con cái luôn chỉ cúi đầu nghe lời cha mẹ.
– Thế hệ mẹ, có lẽ, là thế hệ đầu tiên biết lắng nghe con cái.
– Thế hệ mẹ không cần biết tới những thứ xa hoa con nói nhưng con thấy đó, họ vẫn sống tốt, vẫn cống hiến cho xã hội, vẫn nuôi dậy các con lên người. Thế hệ nào cũng vậy đáng sợ nhất là không biết đến xã hội bên ngoài, không có lòng trắc ẩn, không có danh dự, không có sự tôn trọng, không biết xấu hổ, không khiêm tốn và không thích đọc sách…”.
– Thế hệ mẹ là như thế đó, là “phiên bản giới hạn”, vậy nên các con hãy biết tận hưởng những ngày bên bố mẹ, hãy biết học hỏi và trân quý… Hãy tranh thủ thời gian quý giá thay vì smart phone, ipad, máy tính… để có thời gian chất lượng bên cha mẹ… Trước khi thế hệ này biến mất, nhé con.

Nguồn : Sưu tầm

Categories
1 - TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 5 - Thơ GS Hồ Xưa (Hồ Nguyễn) Thơ Con Gà Què 2

NHÌN Và những bài họa


KHÓC

NHÌN

Nhìn một mắt thôi cũng đủ rồi,
Nhìn hai thấy hết những tanh hôi …
Nhìn người tối xám như tro bám,
Nhìn mãi nhìn hoài cũng thế thôi !
CGQ Azalea
Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea

Họa :
Đứng một giò thôi cũng vững rồi
Cần gì hai cẳng lôi tờ hôi
Đứng lâu có mỏi thì nằm nghỉ
Một cẳng , hai giò cũng vậy thôi .
LHN
Đọc thêm => Thơ Lê-hữu-Nghĩa

HỌA Ý: NHÌN RÕ NÓI ĐÚNG
Mắt nhìn chỉ một đủ tiêu rồi,
Lại phán cho người lấy tiếng hôi.
Xét ám tô tro nghe tội quá!
Nghĩ sai suy trái khổ mình thôi.
Bình tâm nhận định tìm ra thật,
Vội vã qui cho lệch góc đời.
Lời quí như son vàng rán giữ,
Lắng tai mắt tỏ trọng trao lời.
HỒ NGUYỄN (11-3-2020)
Đọc thêm => Thơ Thầy Hồ Nguyễn

Trở về =>  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 4 

Categories
6 - Trang lượm lặt

NHỮNG LỜI TRĂN TRỐI CUỐI CÙNG CỦA STEVE JOBS: CHO DÙ BẠN CHỌN GHẾ HẠNG NHẤT HAY HẠNG PHỔ THÔNG THÌ KHI MÁY BAY HẠ CÁNH, BẠN CŨNG PHẢI BƯỚC XUỐNG !


197614312_1136113466914496_3045538558404827841_n

Trên mạng xã hội nhiều ngày nay, rất nhiều người lan truyền bức thư của Steve Jobs trước khi mất.

Cha đẻ của Apple đã qua đời vào năm 2011 vì căn bệnh ung thư tuyến tụy khi ông 56 tuổi.

“Tôi đạt đến đỉnh cao của sự thành công trong thế giới kinh doanh. Trong mắt của người khác, cuộc sống của tôi là một mẫu mực của sự thành công.

Tuy nhiên, ngoài công việc, tôi có rất ít niềm vui. Cuối cùng, sự giàu có chỉ là một thực tế của cuộc sống mà tôi phải làm quen với nó.

Tại thời điểm này, nằm trên giường bệnh và nhớ lại toàn bộ cuộc sống của tôi, tôi nhận ra rằng tất cả các công nhận và sự giàu có mà tôi mất rất nhiều nhiều năm tháng tuổi trẻ để có niềm tự hào đó, đã dần và trở nên vô nghĩa khi đối mặt với cái chết sắp xảy ra.

Bạn có thể thuê ai đó làm người lái xe cho bạn, kiếm tiền cho bạn, nhưng bạn không thể có một người nào đó phải chịu bệnh tật cho bạn.

Vật chất bị mất có thể được tìm thấy. Nhưng có một điều mà không bao giờ có thể được tìm thấy khi nó bị mất – “CUỘC ĐỜI BẠN”.

Khi một người đi vào phòng mổ, anh sẽ nhận ra rằng có một cuốn sách mà anh ta vẫn chưa hoàn thành việc đọc – “CUỐN SÁCH SỨC KHỎE CỦA CUỘC SỐNG ĐÃ BAN”.

Cho dù giai đoạn trong cuộc đời chúng ta đang ở có huy hoàng tới mức nào, với sự tàn phá của thời gian, chúng ta sẽ phải đối mặt với những ngày đi xuống trầm trọng.

Hãy trân trọng tình yêu cho gia đình bạn, tình yêu dành cho người bạn đời của bạn, tình yêu cho bạn bè…

Hãy đối xử tốt với bản thân. Hãy trân trọng những người khác.Khi chúng ta già đi, cũng là lúc chúng ta trở nên khôn ngoan hơn với cuộc đời, từ đó mà dễ dàng nhận ra:

Một chiếc đồng hồ mệnh giá 300 USD hay 30 USD thì suy cho cùng, kim giờ kim phút cũng chỉ cùng một thời gian.

Một chiếc túi xách mệnh giá 300 USD hay 30 USD thì suy cho cùng, số tiền bên trong đều có cùng giá trị như nhau.

Một chiếc xe ô tô mệnh giá 150.000 USD hay 30.000 USD thì suy cho cùng, con đường, khoảng cách và địa điểm cuối cùng chúng ta đi đều giống nhau.

Một chai rượu vang mệnh giá 300 USD hay 10 USD thì suy cho cùng, say rượu vẫn chỉ là đau đầu và nôn mửa.

Một ngôi nhà rộng 300 hay 300 mét vuông thì suy cho cùng, nỗi cô đơn có thế nào vẫn cứ tồn tại.

Một lúc nào đó, bạn sẽ nhận ra hạnh phúc thực sự không đến từ vật chất.

Cho dù bạn chọn ghế hạng nhất hay hạng phổ thông thì khi máy bay hạ cánh, bạn cũng phải bước xuống.

Vì vậy, tôi hi vọng bạn nhận ra khi nào bạn còn có bạn bè, người thân bên cạnh để cùng trò chuyện, nói cười, vui vẻ đàn hát với nhau, tám đủ thứ trên trời dưới biển… thì lúc ấy là lúc hạnh phúc thực sự.

Năm sự thật bắt buộc phải chấp nhận trong cuộc sống:

1. Đừng giáo dục con trẻ phải trở nên giàu có trong tương lai. Hãy dạy chúng cách để luôn hạnh phúc. Như vậy, khi lớn lên, chúng sẽ biết được giá trị thật của từng thứ không phải dựa trên mệnh giá đồng tiền.

2. Đừng nhịn ăn. Hãy ăn như thể đó là thứ thuốc quý giá nhất dành cho cơ thể bạn. Nếu không, bạn sẽ thật sự phải “ăn” thuốc như ăn thức ăn vậy.

3. Người thực sự yêu thương bạn sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn dù ở bất kì hoàn cảnh nào hay dù bạn có nói 100 lý do để họ từ bỏ bạn đến thế nào đi chăng nữa.

4. Khác biệt giữa con người và làm người là rất lớn. Nhưng không phải ai cũng hiểu được.

5. Khi bạn sinh ra, chắc chắn bạn nhận được tình yêu thương. Khi bạn chết đi, có thể bạn sẽ nhận được tình yêu thương. Giữa khoảng thời gian đó, bạn phải biết cách xoay sở làm sao để biết cách sống.

Nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Nhưng nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau.

Sáu bác sĩ tốt nhất trên thế giới:

1. Ánh nắng

2. Nghỉ ngơi

3. Tập thể dục

4. Chế độ ăn

5. Tự tin

6. Bạn bè

Hãy ghi nhớ những điều này thật kĩ để có một cuộc sống tốt hơn.

Cầu mong những điều tốt đẹp nhất đến với bạn.”

(Sưu tầm)

Categories
6 - Trang lượm lặt

SỰ KINH TỞM CỦA PHẬT GIÁO THỜI NAY!


193913058_1787997548073554_7776353702076180281_n

 
– Có những ngôi Chùa được dựng lên sau sự tàn phá cả trăm herta núi rừng, cây gỗ hàng trăm năm tuổi. Muông thú mất nơi trú ngụ.
– Có những thằng Sư chỉ biết xúi bậy Phật tử cúng dường mà quên nhắc tới những mảnh đời nghèo khó cần giúp đỡ.
– Có những thằng Sư chỉ quan hệ với Cán bộ Đảng viên lắm của nhiều tiền. Rồi coi khinh người nghèo như cỏ rác.
– Có những thằng Sư, Phật tử “ khôn ngoan “ lấy việc bố thí từ thiện cho người nghèo để làm bình phong, đạo Đức giả. Nhưng cái Tâm, Thiện,Mỹ không hề có.
– Có những Phật tử hôm trước làm bao điều trộm cướp, đĩ điếm. Rồi hôm sau đi Chùa cho .. khuây khỏa.
– Có những Phật tử ăn ở thất đức, cướp của người nghèo để làm giàu. Rồi hàng ngày cúng Phật để sám hối.
– Có những Phật tử cúng lên Chùa cả trăm triệu đồng mỗi năm. Nhưng tuyệt nhiên ngoảnh mặt với những người nghèo khó.
– Có những Phật tử sống theo thuyết “ không nghe – không thấy – không nhìn “ trước sự nghèo khổ, thối nát & bất công ngoài xã hội.
– Có những Phật tử ăn ở bất hiếu với Cha Mẹ. Thế rồi khi Cha Mẹ chết lại cúng mâm cao cỗ đầy để mong họ phù hộ làm ăn phát tài.
* A di đà Phật ! Mong Phật hiểu cho con khi con viết những dòng này. Con không hề muốn gây khẩu nghiệp,xúc phạm tới Phật và những Phật tử chân chính khác. Mục đích của con chỉ mong mọi người hiểu đâu là Thiện – Ác . Con mong Phật tử, Chúng sinh nên hoà hợp. Những điều Chân- Thiện – Mỹ ở khắp nơi.
Từ Đức Minh.
Categories
1 - TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 5 - Thơ GS Hồ Xưa (Hồ Nguyễn) 8 - Thơ Lê-hữu-Nghĩa 9 - Thơ Trần Đông Thành Thơ Con Gà Què 2

Kính họa bài thơ : ĐÈO BA DỘI của nữ sĩ Hồ Xuân Hương


Đèo Ba Dội là một địa danh nằm trong vùng nhất bách lục sơn tức là 106 quả núi trùng điệp, nơi tiếp giáp giữa 2 tỉnh Thanh Hóa và Ninh Bình.
Bài xướng này nếu đã được làm bởi những người vô danh tiểu tốt như chúng ta, mọi người sẽ cho là nó bị sai niêm luật…Tuy nhiên, vì nó đã được viết ra từ Nữ Sĩ Hồ Xuân Hương, nó lại được coi là PHÁ CÁCH, vì người đời cho rằng bà đã cố tình viết sai như vậy để làm tăng thêm giá trị của bài thơ ! (CGQ)

ĐÈO BA DỘI
Một đèo, một đèo, lại một đèo
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa son đỏ loét, tùm hum nóc
Hòn đá xanh rì, lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông, cơn gió thốc
Đầm đìa lá liễu, giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.
Hồ Xuân Hương

Bài họa 1 : HAM TRÈO ĐÈO
1- Lô nhô dưới hốc một con đèo,
Sâu thẳm ghê hồn vẫn muốn leo.
Loét khoét hang tung văng nước bọt,
Um tùm meo mốc mọc rong rêu.
Gió ru cành ngã đưa thân đón,
Sương rỉ lá chào hứng giọt gieo.
Nam tử gồng lưng nghe ớn lạnh,
Mà sao thích thú mãi ham trèo.

2- Hốc hác đưa tay cố níu đèo,
Đèo cao sao vẫn hứng tìm leo.
Leo mòn sức mỏn chồi cây héo,
Héo hắt thân tàn hố mọc rêu.
Rêu rạch phủ đầy hang gió né,
Né cây cỏ phủ đậm nguồn gieo.
Gieo dòng hứng thú đìu hiu vóc,
Vóc dáng khô khan cũng thích trèo.
HỒ NGUYỄN (28-5-2021)

Bài họa 2 : ĐÈO ĐÀ LẠT
Khách du Đà Lạt phải qua đèo
Rừng núi chập chùng rậm cỏ leo
Sừng sững đồi non khe mỏm đá
Sầm sầm sơn thạch đổ gành rêu
Hiu hiu gió lộng trên đường vắng
Lành lạnh sương rơi nhạt nắng gieo
Lữ khách qua đây giây hứng thú
Lâng lâng cảm giác nghĩ mình trèo
Trần Đông Thành

Bài họa 3 : HAM TRÈO ĐÈO
Cố đeo nẻo đó để qua đèo
Tay chống chân chòi bám đá leo
Khe suối sương rơi chèm nhẹp cỏ
Mép đường nước đọng ướt nhèm rêu
Toòng teng vạt áo đâu thèm kéo
Lơ lửng lưng quần đố dám gieo
Sụm gối còn mê luôn muốn thử
Oải gân hễ thấy vẫn ham trèo
Cóc Chát LHN.

Bài họa 4 : ĐÈO KHÔNG TÊN
Điêu gia khéo tạc bức tranh đèo
Lơ lửng kỳ quan dốc đá leo
Vách núi lom khom nằm xếp nếp
Cỏ non mũm mĩm mọc nhung rêu
Mưa đêm dấy động trăng thôn dã
Sấm chớp chập chờn thảm cỏ gieo
Thám tử không sờn lòng trẩy hội
Từng hồi vật vã thú vui trèo
Thằng Ngợm TĐT

Bài họa 5 : CỤ MUỐN TRÈO ĐÈO !
Cụ ông chợt nhắc chuyện qua đèo,
Đâu sợ gối què cứ muốn leo !
Mặc kệ thân già mềm tựa bún,
Lại còn xác lão mốc như rêu !
Đá ghềnh trơn trợt không lo té,
Cây cỏ um tùm chẳng ngại gieo !
Mắt mũi hom hem gà hóa cuốc,
Đã gần xuống lỗ vẫn mê trèo !
Con Gà Què Azalea

Trở về => Đầu TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 4 –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 3   –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 2 – TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 1  –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA  –

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea  –   Thơ Trần Đông Thành  – Thơ Nguyễn Cang – Thơ Thầy Hồ Nguyễn –Thơ Lê Hữu Nghĩa – Thơ Hương Lệ Oanh –  Thơ Nhiều Tác Giả

HOME

Categories
Sưu Tầm

Xướng ca vô loài


Xướng ca vô loài

Quan niệm “xướng ca vô loài” dưới chế độ phong kiến bắt nguồn từ đâu và ảnh hưởng đến xã hội như thế nào?

– Dưới thời phong kiến, “xướng ca vô loài” là cụm từ ám chỉ những người làm nghề ca hát với nghĩa khinh bỉ, miệt thị.

Nhà nghiên cứu Toan Ánh trong Phong tục Việt Nam (NXB Khai Trí, Sài Gòn, 1969, tr.429) cho rằng “vô loài” liên quan tới quan niệm “vô luân” của người xưa như sau:

“Xã hội ta xưa quan niệm lũ xướng ca vô loài là một tầng lớp vô luân. Họ bị coi là vô luân không phải vì họ sa đọa, chính sự sống của họ cũng không phải là sa đọa, mà chỉ vì những vai trò của họ đóng khi xướng hát: họ bị coi là vô luân ở đây vì người con có thể đóng một vai vua và người cha đóng vai bầy tôi quỳ lạy, anh em ruột có thể đóng đôi vợ chồng, và vợ chồng lại có thể đóng vai mẹ con hoặc cha con… Tất cả cái vô luân là ở đây, ở đấy luân thường đã không còn nữa, mặc dầu chỉ trong những lúc trình diễn”.

Tác giả Thanh Thủy trong bài viết Nguồn gốc của định kiến “xướng ca vô loài” thì cho thành ngữ này có xuất xứ từ Trung Quốc qua câu chuyện dưới đây:

Theo sử cổ Trung Hoa, Nhà Thương (1766 – 1402 TCN) về sau đổi thành Nhà Ân (1401 – 1123 TCN) với vị vua cuối cùng là Trụ Vương bị một bộ tộc khác là Nhà Châu, một nước chư hầu, lật đổ sau 643 năm trị vì thiên hạ. Dĩ nhiên, con dân Nhà Thương (Ân) phải ôm một mối hận nhà tan và mối nhục mất nước, trong khi đó thì nhóm đàn bà con gái trong làng ca nhi của Nhà Thương, vì miếng ăn, manh áo, cùng nhau tụ tập ở các tửu điếm bên sông Tần Hoài, dùng lời ca, tiếng hát của mình để phục vụ cho quan quân và người của chế độ mới (tức là người của bộ tộc Nhà Châu) mà quên đi nỗi nhục nước mất, nhà tan của mình.

Làng ca nhi nầy của Nhà Thương đã làm ô nhục cho đất nước họ, một mối nhục muôn đời không gội rửa được, có lẽ vì thế mà người của Nhà Thương đã loại bỏ loại người hành nghề xướng ca nầy ra ngoài lề xã hội sinh hoạt của họ. Việc làm ô nhục của giới ca nhi nầy đã bị người đời mỉa mai, khinh bỉ. Gần 2 ngàn năm sau, đến đời Nhà Đường (618 – 907 sau Công Nguyên), thi hào Đỗ Mục đã phải viết lên bài thơ Bạc Tần Hoài, được Lệ Thần Trần Trọng Kim dịch như sau:

Khói lồng nước bóng trăng lồng cát
Bến Tần Hoài thuyền sát tửu gia
Gái ca đâu nghĩ nước nhà
Cách sông vẫn hát khúc ca Hậu Đình

Trong đó, nguyên văn chữ Hán của hai câu sau đã được người đời nhắc nhở: Thương nữ bất tri vong quốc hận/ Cách giang do xướng Hậu Đình hoa.

Theo chúng tôi, “xướng ca vô loài” có xuất xứ từ Việt Nam, bởi người Việt theo luân lý Nho giáo, có cái nhìn rất khắt khe đối với sự “vô luân”, “vô loài” của các “bọn phường chèo” hay “con hát” ngày xưa, như nhận định của Toan Ánh. Việt Nam đã từng có nhiều nhân vật nổi tiếng bị gian truân vì quan điểm khắt khe, cổ hủ ấy. Trong đó, nổi tiếng nhất là trường hợp Đào Duy Từ (1572 – 1634) vì có cha làm nghề ca hát, nên ông không được đi thi để ra làm quan dưới triều vua Lê – chúa Trịnh.

(Sưu tầm)

Categories
1 - TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 5 - Thơ GS Hồ Xưa (Hồ Nguyễn) 9 - Thơ Trần Đông Thành Thơ Con Gà Què 2

TÌNH THI HỮU và những bài thơ họa


TÌNH THI HỮU

Trời đất u buồn nhớ bạn thơ,
Mây đen phủ kín bóng tây mờ.
Đem vần kết nối âm dào dạt,
Gởi vận giao hòa ý thoáng mơ.
Gọi gió tiếp thu cung chuyển lối,
Kêu chim phụ lực mạch se tơ.
Tình thương thi hữu xa mà cận,
Chia sẻ suy tư chẳng đợi chờ.
HỒ NGUYỄN (16-4-2021)

Họa 1 : TÌNH THƠ

Xướng rồi họa chỉ mấy bài thơ,
Mà cớ sao hồn trí mập mờ.
Từng phút ngẩn ngơ trong xứ mộng,
Cả ngày lẩn thẩn ngoài vườn mơ.
Khép đời người lại bên gian bếp,
Mở kiếp tằm ra cạnh kén tơ.
Ai biết lòng còn như trước nữa,
Vấn vương chi mãi để trông chờ ?!
Con Gà Què Azalea

HỌA 2 : NGƯỜI TÌNH TRONG THƠ

Khi buồn đứt ruột lại làm thơ,
Tả cảnh tả người đã đợi chờ.
Đếm mấy thu rồi lòng khắc khoải,
Nhớ em gái nhỏ hiện trong mơ.
Nghi lòng vương vấn bao trăn trở,
Thi phú thì thầm mộng tóc tơ.
Trút mấy tình sâu thơ mộc mạc,
Tròn vần trọn chữ để mong chờ.
XCQ

Họa 3 : TRI KỶ NÀNG THƠ
Giải trí còn gì chỉ biết thơ
Thân già lọm khọm mắt mây mờ
Trưa về lượm lặt từng tư tưởng
Tối đến suy tư cả mộng mơ
Lảng tránh lòng sầu đông chất chứa
Soi gương Lý Bạch phú thi tơ
Đời mình tư lự lo thân lấy
Chớ cậy nhờ ai uổng đợi chờ
Trần Đông Thành

Trở về => Đầu TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 4 –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 3   –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 2 – TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 1  –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA  –

HOME

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea  –   Thơ Trần Đông Thành  – Thơ Nguyễn Cang – Thơ Thầy Hồ Nguyễn –Thơ Lê Hữu Nghĩa – Thơ Hương Lệ Oanh –  Thơ Nhiều Tác Giả