Categories
Chuyện ngắn

Câu chuyện đêm Giáng Sinh.


67960159_168041234354863_8385796754926206976_n

Câu chuyện đêm Giáng sinh.

Buổi chiều ngày 24 tháng 12 năm 2004, Wendy, cô sinh viên năm thứ hai đại học Dược khoa đang đứng đợi chuyến xe lửa dưới subway của thành phố New York để trở về nhà.
Tất cả các anh chị em của cô đều hẹn là sẽ về nhà trước 7 giờ tối để đoàn tụ trong buổi cơm chiều thân mật cùng cha mẹ theo truyền thống của gia đình họ
Bỗng Wendy để ý đến một cặp nam nữ đứng cách cô vài bước, họ đang ra dấu bằng tay để “nói chuyện” với nhau. Wendy hiểu được thuật ngữ ra dấu bằng tay, vì trong những năm đầu đại học cô đã tình nguyện làm việc trong trường tiểu học dành cho người khuyết tật, nên cô đã học được cách ra dấu tay để trò truyện với những người câm điếc.
Vốn tính ham học hỏi, Wendy đã khá thông thạo thuật ngữ này. Nhìn vào cách ra dấu của hai người khuyết tật ở trạm subway, Wendy đã “nghe lóm” được câu chuyện của hai người. Thì ra, cô gái câm hỏi thăm đường đến một nơi nào đó, nhưng chàng thanh niên câm thì “trả lời” là anh không biết nơi chốn đó.
Wendy rất thông thạo đường xá trong khu vực nầy nên cô mạnh dạn đứng ra chỉ dẫn cho cô gái. Dĩ nhiên cả ba đều dùng cách ra dấu bằng tay để “nói” trong câu chuyện của họ. Khi xe lửa đến trạm thì Wendy và hai người bạn mới quen đã kịp thời trao đổi emails cho nhau.
Những ngày sau đó, ba người tiếp tục trò chuyện dùng phương tiện nhắn tin của mobile phone rồi dần dà họ trở thành bạn thần giao cách cảm với nhau. Chàng trai kia tên là Jack và cô gái tên là Debbie. Jack cho biết anh đang làm việc cho một hãng xuất nhập khẩu và ở cách nhà Wendy không xa lắm.
Từ những tin nhắn, emails thăm hỏi xã giao lúc đầu, cả hai trở thành bạn thân lúc nào không hay. Đôi khi Jack đến trường đón và mời cô đi ăn. Cả hai thích khung cảnh êm đềm trong Central Park nên thường yên lặng đi bên nhau trong những giờ phút nghĩ ngơi. Tuy phải ra dấu để trò chuyện nhưng Wendy không cảm thấy bất tiện mà cô lại có dịp trau dồi “thủ thuật” để nghệ thuật ra dấu của cô càng lúc càng tinh xảo hơn.
Đến mùa thu năm đó thì hai người đã thân thiết như một cặp tình nhân. Wendy đã quên hẳn Jack là một người khuyết tật, cho nên lần đầu tiên khi Jack ra dấu “I Love You” thì Wendy đã nhẹ nhàng ngả đầu vào vai anh.
Sau những giờ học, thỉnh thoảng Wendy cũng vào chatroom đấu láo với bạn bè, mỗi khi Wendy đặt câu hỏi “Bạn có thể fall in love với một người câm điếc hay không?” thì hình như không có bạn bè nào của cô có được câu trả lời dứt khoát. Điều này đã khiến cho Wendy bị dày vò không ít.
Vào dịp lễ Thanksgiving năm đó, Jack tặng cho Wendy một bó hoa hồng kèm theo câu ra dấu: “Wendy có chịu làm girl friend của mình không?” Wendy vừa vui mừng vừa kinh ngạc nhưng sau đó là những sự mâu thuẫn khổ sở trong nội tâm. Wendy biết rõ là cô sẽ gặp phải sự phản đối mạnh mẽ của những người thân.
Quả nhiên cha mẹ cô khi biết rõ sự việc đã dùng đủ mọi phương thức để mong lôi kéo đứa con gái “lầm đường lạc lối” trở về. Thôi thì hết chú bác, cô dì, lại đến các anh chị em, bạn học, được cha mẹ có vận động tới để làm thuyết khách.
Đứng trước áp lực này, Wendy chỉ có thể phân trần với gia đình về nhân cách cao cả của Jack, cô còn cho mọi người biết là thái độ lạc quan, đầu óc thực tế, tích cực của anh đã khiến cô cảm thấy gần gũi hơn những bạn trai mà cô đã từng quen biết trước đây.
Gia đình sau khi nghe cô giải bày đã không còn quá khắt khe phê bình, mọi người dự định là sẽ gặp mặt Jack trước rồi mới có thể đánh giá cuộc tình của hai người. Cả nhà đồng ý là sẽ gặp mặt Jack vào trưa ngày 25 tháng 12 sau khi mọi người đã hưởng một “đêm yên bình” cho tâm tư lắng đọng.
Wendy đã có quyết định trong đầu, nếu như cha mẹ, anh chị của cô có những cử chỉ, hành động khinh miệt Jack thì cô và Jack sẽ đi đến nhà thờ để nhờ sự gia ơn và chúc lành của Thiên chúa.
Trên đường dẫn Jack đến nhà, tâm trạng hồi hộp của của Wendy đã không thoát khỏi cặp mắt quan sát của Jack, anh mỉm cười ra dấu cho cô:
– Wendy yên tâm, bảo đảm với em là cha mẹ em sẽ hài lòng. Anh cho họ biết là anh sẽ thương yêu em, chăm sóc em suốt đời.
Đó là lần đầu tiên trong đời cô sinh viên trường thuốc rơi rớt những giọt lệ cảm động.
Vừa vào đến nhà, Wendy nắm tay Jack đi đến trước mặt cha mẹ, cô nói:
– Thưa ba má, đây là Jack, bạn trai mà còn thường nhắc đến.
Câu nói của cô vừa thốt ra thì tất cả những hộp kẹo bánh, hoa tươi trên tay Jack tức thời lộp độp rơi xuống đất, anh nhào tới ôm lấy cô vào vòng tay khỏe mạnh của anh.
Một điều mà Wendy không thể ngờ được là cô bổng nghe một giọng nói thảng thốt phát ra từ cửa miệng của Jack:
– Trời đất, em biết nói à?
Đó cũng chính là câu mà Wendy muốn hỏi Jack.
Mọi người ngoại cuộc đều ngẩn ngơ ngạc nhiên trong khi hai người trong cuộc thì ôm nhau cười, nói, la, hét, nhảy nhót như điên dại. Thì ra Jack cứ ngỡ Wendy là một cô gái câm thế mà anh vẫn sinh lòng quyến luyến mà còn muốn tiếp tục đi đến hôn nhân. Wendy cũng tự hào có quyết định sáng suốt vì đã chọn được người tình trong mộng tuyệt vời nhất thế gian.
Thượng Đế của chúng ta đang ngự ở trên cao, hình như ngài cũng đang che miệng cười cho trò đùa mà ngài đã đạo diễn suốt một năm qua.

Sưu tầm.

Categories
6 - Trang lượm lặt

Tình Là Gì?


Tình Là Gì

Bùi Phạm Thành (Đặc San Lâm Viên)

Trong những câu chuyện kể hay tác phẩm văn chương tuyệt tác từ Đông sang Tây, các tác phẩm trữ tình vẫn có một chỗ đứng đặc biệt trong lòng người đọc. Những chuyện như Trọng Thuỷ – Mỵ Châu, Trương Chi – Mỵ Nương, Romeo – Juliet, Scarlett O’Hara – Rhett Butler (trong truyện “Gone with the wind – Cuốn theo chiều gió), … nếu đọc qua một lần thì rất khó quên. Có lẽ vì thế mà tiểu thuyết, thơ, nhạc đời nay cũng xoay quanh những truyện tình bi thương, nhắm vào thị hiếu của đọc giả.

Những ai đã từng đọc truyện hay xem phim kiếm hiệp của Kim Dung đều có thể nhận ra luôn luôn có những câu chuyện tình bi thương, cũng như hoàn hảo. Trong đó, nhân vật nữ là những người si tình nổi bật với sự chung thuỷ và hy sinh tuyệt đối cho tình yêu. Trong khi đó, những kẻ gian xảo, độc ác, tham lam, đại đa số là phái nam. Sự phân biệt này, có lẽ, để phá bỏ quan niệm cổ xưa của Trung Hoa, vẫn “trọng Nam, khinh Nữ.”

Phải nói rằng Kim Dung là nhà viết tiểu thuyết tài ba, thông thạo tâm lý con người cũng như biết qua tất cả các bộ môn cầm, kỳ, thi, hoạ. Thế cho nên trong truyện của ông thường có những nhân vật tài hoa không những giỏi về võ nghệ mà còn thông thạo về nghệ thuật. Thông thường đọc tên nhân vật, chúng ta cũng có thể hình dung ra diện mạo và tài năng của nhân vật đó. Tuy nhiên tính tình thì lại là một điều rất khác, bởi vì “mấy ai lấy thước mà đo lòng người?” rất nhiều trường hợp thiện và ác rất khó nhận ra, nhiều khi phải chờ cho đến hồi kết cuộc.

Trong chuyện Thần Điêu Hiệp Lữ, Kim Dung có mô tả một nhân vật nữ tên là Lý Mạc Sầu. Chữ “Sầu” thì chắc không cần giải thích, nhưng chữ “Mạc” thì có nhiều nghĩa, trong đó có một nghĩa là “bao la”, “rộng lớn”, thí dụ như “sa mạc” có nghĩa là bãi cát (sa) rộng lớn (mạc). Như thế hiển nhiên bà này là người “sầu khổ vô cùng”. Bà là một người rất sinh đẹp và tài giỏi, hy sinh vì tình yêu nhưng lại bị phụ tình, để rồi trở nên một đạo cô rất tàn ác. Nổi tiếng “chưa thấy người đã nghe tiếng hát”, vì mỗi lần xuất hiện thường hát bài “Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu” (1) của Nguyên Hiếu Vấn: “Vấn thế gian tình thị hà vật?” (“Hỏi thế gian tình là gì?”). Đây là một bài từ, một thể thơ gắn liền với âm nhạc, bắt đầu từ thời nhà Đường, thế kỷ thứ nhất. Trong truyện, Lý Mạc Sầu chỉ hát nửa đầu của bài từ mà thôi. Cá nhân chúng tôi rất đồng ý với ông Kim Dung, vì chỉ nửa phần đầu của bài từ là nói về tình yêu. Tuy nhiên, quý vị có thể có ý kiến khác sau khi đọc hết bài từ và bản dịch qua Việt ngữ.

Truyện kể rằng:

Năm Ất Sửu, niên hiệu Thái Hoà thứ năm (1265), lúc 16 tuổi, tới Tinh Châu để đi thi, trên đường gặp người bắt nhạn nói: “Hôm nay bắt được một con nhạn, đem giết nó. Con thoát khỏi lưới kêu gào thảm thiết không chịu bay đi, cuối cùng lao xuống đất mà chết.” Tôi (Hiếu Vấn) bèn mua lấy, đem chôn trên bờ sông Phần, đắp đá thành ngôi mộ, gọi là “Mồ chim nhạn.” Khi đó nhiều người đi cùng đã làm thơ, tôi cũng làm bài “Nhạn Khâu Từ – Ca Khúc Mồ Chim Nhạn”. Bài cũ đó không theo nhạc điệu, nay sửa lại (để hát theo điệu “Mô Ngư Nhi”). (2)

Trong truyện của Kim Dung thì khi đoàn người đến Đoạn Trường Nhai (vực sâu đứt ruột) để tìm Dương Quá, khi đó đã nhảy xuống vực để tự tử vì cho rằng Tiểu Long Nữ đã chết. Quách Tương, con gái út của Quách Tĩnh và Hoàng Dung, tuy mới 16 tuổi nhưng rất yêu thương Dương Quá, cũng nhảy xuống theo. (Sau này, khi Dương Quá và Tiểu Long Nữ nên nghĩa vợ chồng và mai danh ẩn tích ở Cổ Mộ, vợ chồng Quách Tĩnh – Hoàng Dung tử trận ở thành Tương Dương, thì Quách Tương cầm thanh Ỷ Thiên Kiếm lên núi Nga Mi tu, và lập nên môn phái Nga Mi). Tại Đoạn Trường Nhai, Chu Bá Thông và vợ là Anh Cô đánh nhau với Kim Luân Pháp Vương. Khi Hoàng Dung sai hai con chim điêu trắng đến giúp, thì con trống bị Kim Luân Pháp Vương dùng chưởng đánh chết; con chim mái, sau đó, cũng lao đầu vào vách đá chết theo. Khi đó Lục Vô Song, một trong những người con gái yêu thương Dương Quá, cũng than thở bằng hai câu đầu của bài từ:

Vấn thế gian tình thị hà vật,
Trực giao sinh tử tương hứa?

Dịch thơ:

Hỏi thế gian tình là gì,
Mà lời sống chết nguyện thề bên nhau?

Trong một Nhân Duyên, tôi được xem phim truyện Thần Điêu Hiệp Lữ qua YouTube và đọc được bài từ Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu, đồng thời nghe được bài hát này bằng Hoa ngữ trên YouTube, mang tên là “Hỏi Thế Gian Tình Là Gì” (3).

Nhân đây, tôi xin gửi tới quý vị nguyên văn bài từ và bản dịch thơ qua Việt ngữ the thể Lục-Bát, dưới tựa đề “Tình Là Gì?”. Mời quý vị thưởng lãm.

摸魚兒-雁丘
問世間、情是何物,
直教生死相許?
天南地北雙飛客,
老翅幾回寒暑。
歡樂趣、
離別苦,
就中更有痴兒女。
君應有語,
渺萬里層雲。
千山暮雪,
隻影向誰去?

橫汾路、
寂寞當年蕭鼓,
荒煙依舊平楚。
招魂楚些何嗟及,
山鬼暗啼風雨。
天也妒、
未信與,
鶯兒燕子俱黃土。
千愁萬古,
為留待騷人。
狂歌痛飲,
來訪雁丘處。

Diễn âm:

Mô ngư nhi – Nhạn khâu

Vấn thế gian tình thị hà vật,
Trực giao sinh tử tương hứa?
Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí kỷ hồi hàn thử.
Hoan lạc thú,
Ly biệt khổ,
Tựu trung cánh hữu si nhi nữ.
Quân ưng hữu ngữ,
Diểu vạn lý tằng vân.
Thiên sơn mộ tuyết,
Chích ảnh hướng thuỳ khứ?

Hoành Phần lộ,
Tịch mịch đương niên tiêu cổ,
Hoang yên y cựu bình sở.
“Chiêu hồn” Sở ta hà ta cập,
“Sơn quỷ” ám đề phong vũ.
Thiên dã đố,
Vị tín dữ,
Oanh nhi yến tử câu hoàng thổ.
Thiên sầu vạn cổ,
Vi lưu đãi tao nhân.
Cuồng ca thống ẩm,
Lai phỏng nhạn khâu xứ.

Dịch nghĩa:

Hỏi thế gian, tình là gì,
Mà khiến hẹn thế sống chết bên nhau?
Dù trời nam hay đất bắc vẫn luôn sát cánh bên nhau,
Đã trải qua biết bao lúc cùng nhau ấm lạnh.
Niềm vui khi hoan lạc,
Nỗi khổ lúc chia lìa,
Chung quy đều chỉ vì si tình người nữ
Lời người phải nói ra đi,
Nhưng đã xa mịt mù trên tầng mây vạn dặm (tức đã chết).
(Từ nay) ngàn núi tuyết,
Bóng lẻ này biết về đâu cùng ai?

Trên dải sông Phần,
Im lặng, không còn tiếng trống rộn rã năm xưa
Khói hoang như thời chinh chiến cũ.
Bài “Chiêu hồn” cất lên đâu còn kịp,
Khúc “Sơn quỷ” cũng ảm đạm trong mưa gió.
Trời cũng biết ghen tị,
Há vẫn còn chưa tin ư,
Đôi kẻ yến oanh rồi cũng trở thành nấm đất.
Ngàn mối sầu đành để lưu truyền tới vạn đời sau,
Để đối đãi những tao nhân mặc khách.
(Sẽ có người) hát trong điên cuồng, uống rượu trong đau khổ,
Tới tìm thăm lại nấm mộ chim nhạn này.

Tình Là Gì?
Hỏi thế gian tình là gì,
Mà lời sống chết nguyện thề bên nhau?
Trời nam đất bắc thẳm sâu,
Bên vai sánh bước cùng nhau chung đường.
Như chim liền cánh yêu thương,
Đông sang hè đến dặm trường cũng cam.
Bao lần hè đến đông sang,
Có còn xoải cánh bay ngang giữa trời?
Muốn vui bên nhau một đời,
Khổ đau khi phải nói lời biệt ly.
Cũng là thục nữ tình si,
Lời chàng theo gió đã về ngàn xa.
Tuyết rơi đỉnh núi chiều tà,
Tình người lẻ bóng biết là về đâu?

Đi ngang qua bến sông sâu,
Tịch liêu nhớ tiếng trống đâu nơi nào.
Khói thời chinh chiến năm nao,
“Chiêu Hồn Tử Sĩ” nay sao cho vừa?
Bài ca “Quỷ Núi” trong mưa,
Trời cao kia cũng chẳng vừa hờn ghen.
Làm sao giữ được lòng tin,
Yến Oanh rồi cũng nằm im dưới mồ.
Còn lưu lại với người thơ,
Mối sầu vạn cổ đến giờ chưa tan.
“Cuồng Ca” một khúc ngân vang,
Rượu sầu bao chén uống tràn canh thâu.
Cũng chưa vơi bớt niềm đau,
Mồ chim nhạn đó biết đâu mà tìm?

Bùi Phạm Thành
Ngày 15 tháng 12 năm 2022

Chú thích:

(1) Mô Ngư Nhi – Tên một điệu hát. Tương tự như cổ nhạc của miền nam Việt Nam có các điệu như Vọng Cổ, Nam Ai, Nam Xuân, Phụng Hoàng, Kim Tiền Bản, … Như thế “Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu” có nghĩa là bài Mồ Chim Nhạn (Nhạn Khâu) hát theo điệu “Mô Ngư Nhi (điệu hát của người chài lưới).” Có lẽ con chim nhạn được chôn ở bờ sông Phần, nên bài từ được viết để hát theo điệu ca của người chài lưới.
(Bùi Phạm Thành dựa theo lời giải thích của Đặng Thế Kiệt)

(2) Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu
Quý vị thông thạo Hán tự có thể đọc ở trang web dưới đây:
https://fanti.dugushici.com/ancient_proses/71006

(3) Hỏi Thế Gian Tình Là Gì – 问世间情为何物

Chúng tôi không hiểu Hoa ngữ và các thể loại ca nhạc cổ của Trung Hoa, nên không chắc bài này có đúng với thể điệu “Mô Ngư Nhi” hay không, và lời lẽ đúng được mấy phần?

Thần Điêu Hiệp Lữ
https://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A7n_%C4%91i%C3%AAu_hi%E1%BB%87p_l%E1%BB%AF

Categories
3 - Nhạc Thầy Trò Trịnh Hoài Đức

 Nhạc Nguyễn Tâm Hàn 


280408534_5117908301656258_5055066441898466897_n

 Xem/Nghe nhạc tại link này : Nhạc Nguyễn Tâm Hàn 

Xem thêm :  Thơ Nguyễn Tâm Hàn

Trở về => HOME

Categories
2- Thơ Thầy Trò Trịnh Hoài Đức

Thơ Nguyễn Tâm Hàn


280408534_5117908301656258_5055066441898466897_n

Đọc thơ tại link này : Thơ Nguyễn Tâm Hàn

Xem thêm :  Nhạc Nguyễn Tâm Hàn 

 Trở về => HOME

Categories
6 - Trang lượm lặt

VÌ SAO CÁC TRƯỜNG HỌC Ở VN HAY TRỒNG CÂY PHƯỢNG VĨ ?


12507094_774412522662717_561130863207366142_n

VÌ SAO CÁC TRƯỜNG HỌC Ở VN HAY TRỒNG CÂY PHƯỢNG VĨ ?

Năm 1889, một năm sau khi Hà Nội trở thành Thành phố nhượng địa của người Pháp. Chính quyền bảo hộ cho thành lập vườn Bách Thảo. Vườn này có nhiệm vụ là trồng thử nhiều giống cây nhập từ khắp nơi trên Thế giới. Để nhằm tìm ra các giống cây phù hợp trồng trên hè phố, công viên, khuôn viên công sở…

Các nhà sinh vật học đã phát hiện ra. Cây phượng vĩ, giống cây có tên tiếng Pháp là Flamboyant được mang về từ Madagascar có các đặc tính như lớn nhanh, tán rộng và lá nhỏ, khi rụng sẽ không làm tắc cống, rãnh thoát nước. Đặc biệt, khi nở hoa phượng cho từng chùm đỏ thắm rất đẹp. Vì hoa có hình đuôi chim phượng nên người Việt gọi là hoa phượng vĩ.

Các trường học từ Trung Kỳ đổ ra Bắc, chính thức cho trồng loài cây này từ năm 1906. Khi toàn quyền Đông Dương Paul Beau cho ban hành một nghị định về Giáo Dục. Từ đó, cứ mỗi ngôi trường mới mọc lên, là người ta cho trồng phượng vĩ . Khiến nó dần trở thành biểu tượng của trường học.

Sưu Tầm

Nghe thêm :

Categories
Chuyện ngắn

BÁN CHỒNG CHO BẠN


14063990_990769971022142_6897292563052948175_n

BÁN CHỒNG CHO BẠN
Thuy Van
Nàng không ngủ được, câu chuyện nàng nghe hồi sáng cứ vang vọng mãi trong đầu, hành hạ nàng. Quay sang thấy anh vẫn thở đều, giấc ngủ ngon với gương mặt đầy toại nguyện.Nàng cố dằn để không đánh thức anh dậy nửa đêm hỏi cho ra lẽ. Kinh nghiệm của người phụ nữ nhạy cảm và từng trải dạy cho nàng biết sự điềm tĩnh và thận trọng không bao giờ thừa.  Dạo này công việc làm ăn gặp nhiều trục trặc đã khiến nàng trở nên lơ là gia đình, có lẽ đây là cái giá nàng phải trả cho sự tham vọng của phụ nữ, nàng đã quá chủ quan và đặt niềm tin không đúng chỗ.
Nàng đã từng rất tự hào vì có một người chồng luôn ủng hộ sự nghiệp của mình,không đòi hỏi ở nàng trách nhiệm quá cao trong việc làm vợ. Nàng không thể thường xuyên nấu cho chồng những bữa cơm ngon, không thể mỗi tuần cùng chồng về thăm ba mẹ hai bên, không thể có những ngày lễ lãng mạn để ngủ nướng và cùng nhau ăn sáng trên giường, nhưng nàng đã cố gắng rất nhiều để gia đình được no đủ, để họ hàng hai bên được chăm lo chu đáo và hơn hết là để chồng nàng chuyên tâm nghiên cứu. Nàng không muốn chồng nàng vì mưu sinh mà bỏ phí tài năng và đam mê trong góc phòng thí nghiệm. Anh đã từng nói rất biết ơn nàng vì điều đó. Lẽ nào nàng đã sai?
Nàng may mắn có một cô bạn gái thân thiết như chị em ruột từ những ngày ấu thơ. Bạn nàng khôn ngoan lanh lợi, sớm thành đạt và có một người chồng giàu có dù đôi khi nàng thấy những tia buồn trong mắt bạn khi nghe cô tâm sự về cuộc hôn nhân không có tình yêu. Họ hiểu nhau, tin nhau, trong lúc việc kinh doanh sa sút chính cô bạn thân đã không ngần ngại cho nàng mượn một số tiền lớn mà không cần thế chấp. Và cũng chính nàng đã là bờ vai, là chỗ dựa, là nơi trút lòng, sẵn sàng bỏ buổi họp để bên cạnh bạn khi cuộc hôn nhân thiếu tình yêu kia có dấu hiệu rạn nứt. Lẽ nào nàng đã sai?
Đôi ba tin đồn ác ý về mối quan hệ mập mờ giữa hai người nàng hết sức tin tưởng  đến tai nàng cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Nàng vẫn biết thói đời thêu dệt nhiều chuyện oái oăm, con người ta luôn thấy chút gì đó thích thú trước những bất hạnh của đồng loại. Tuy nhiên nàng cũng thừa nhạy cảm và đủ thông minh để thiết lập một hàng rào bảo vệ hạnh phúc của chính mình. Những câu chuyện vu vơ về mối quan hệ ngoài luồng của ai đó. Những tâm sự đàn bà về người chồng đầu ấp tay gối. Những tín hiệu ngầm như cảnh báo. Những khẳng định chắc nịch của lòng tin về sự chung thủy và cả những tia quan sát ngấm ngầm sẵn sàng chặn đứng mọi tội lỗi có thể. Nàng đã chu đáo, đã cẩn thận, đã tự tin như thế. Lẽ nào nàng đã sai?
Nàng nhìn hai con người trước mặt mình, hai con người nàng đã yêu thương tin tưởng biết dường nào, nay bắt tay cùng nhau phản bội nàng. Cuộc gặp gỡ ba người mà nàng cố tình sắp xếp khiến cho đối phương không giấu kịp sự ngỡ ngàng. Nàng thấy lòng hơi hả hê khi nhận ra vị trí phán xét của mình trước hai con người tội lỗi không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. Họ không nhìn nàng và cũng không dám nhìn nhau. Nàng đã hồi hộp chờ đợi giây phút này, để tuôn ra muôn ngàn lời chì chiết chửi rủa thậm tệ, nàng nghĩ ra tất cả những câu đau đớn nhất có thể, nàng biết rõ từng điểm yếu của đối phương vì đã có thời nàng coi họ là máu thịt của chính mình. Nàng có thể giết họ, chỉ bằng một câu nói. Vậy mà giờ đây, nàng không thể thốt nên lời, nàng nhìn họ đăm đăm rồi vội quay đi, cố ngăn không cho những giọt nước mắt trào ra. Không được khóc, nàng tự nhủ, mình không được khóc. Chính họ mới là người phải khóc vì  đã phản bội mình. Lòng kiêu hãnh giúp nàng ngẩng mặt lên ngạo nghễ. Họ cất lời xin lỗi càng khiến nàng thêm tức giận. Đồng thanh đồng khí làm sao!
–        Tại sao lại là hai người? – nàng hỏi mà không mong một câu trả lời- hai người thèm nhau tới thế  sao?
–        …!
–        Dù sao đây cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Tôi cũng không muốn làm to chuyện để mọi người cười chê, chúng ta nên giải quyết trong nội bộ ba người thôi.
Nàng nhếch môi cười khi bắt gặp cái thở phào dù rất khẽ. Dám làm mà còn sợ người ta biết, hèn thế!
–        Nếu em mở lòng tha thứ, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu như không có chuyện gì xảy ra, anh hứa sẽ…
Nàng giơ tay ngăn chồng nói tiếp
–        Em sẵn sàng để hai người đến với nhau mà tận hưởng hạnh phúc! Cứ yên tâm!
–        Không, mình không…!
Nàng lại trừng mắt khi cô bạn vừa mở lời. Trong lúc này, nàng mới là người được quyền lên tiếng và quyết định chứ không phải họ. Bất kỳ câu nói nào phát ra từ hai cái miệng đáng ghét kia cũng có nguy cơ làm cơn giận trong lòng nàng bùng nổ.
–        Đổi lại chúng ta có một thỏa thuận – nàng nhìn cô bạn đang ủ dột cúi đầu – cậu đã cho mình mượn năm trăm triệu cách đây ba tháng. Mình là người sòng phẳng và không muốn nợ nần ai, nhất là với cậu, cho nên mình bán anh ta cho cậu để trừ nợ. Cậu lấy anh ta và chúng ta không còn nợ nần gì nhau.
–        Em! Sao em có thể…?
–        Tại sao không? Điều kinh tởm nhất là ngoại tình với bạn vợ anh còn làm được thì anh có quyền gì mà trách móc ai? Đúng,  tôi bán anh cho cô ta đó, năm trăm triệu là quá tốt rồi chứ con người anh thực ra không đáng một xu. Tuy nhiên cô ta thèm khát anh như vậy thì bỏ năm trăm triệu ra lấy anh về mua vui chắc cô ta chẳng tiếc đâu, đúng không?
Nàng nhìn hai gương mặt tái xanh vì hổ thẹn và bị xúc phạm, biết mình đã đánh đúng chỗ yếu nhất. Trái tim nàng có giây lát sung sướng hả hê. Hai con người trí thức, tự tôn và hiểu biết kia, câu nói của nàng còn đau đớn, nhục nhã hơn vạn lần xỉa xói chửi rủa mỉa mai. Nàng xách túi đứng lên, nhìn hai người ngồi đó bằng ánh mắt khinh bỉ nhất mà nàng có thể.
–         Thế nhé, nếu có ai quen hỏi thăm tôi sẽ nói ngắn gọn là bán chồng cho bạn thân với giá năm trăm triệu, còn những việc khác hai người muốn giải thích thế nào thì tùy,  tôi không quan tâm, từ nay chúng ta không còn bất cứ quan hệ nào với nhau nữa. Chúc may mắn!
Nàng kiêu hãnh quay bước đi, biết chắc hai người ngồi lại sẽ vì câu nói của mình mà không thể yên ổn. Đối với nàng đây mới thực sự là đòn trừng phạt đáng giá.
Nàng dắt xe, nổ máy, cố giữ cho tay mình bớt run rẩy. Trong sự thích thú hả hê khi làm cho đối thủ kinh hãi, nàng nhận thấy cả nỗi đau ngấm ngầm mà giờ đây chỉ còn riêng với mình, nàng cảm nhận nó trào sôi dữ dội. Nàng đeo khẩu trang, đeo kính, mặc áo khoác, che đậy mình thật kỹ và chạy đi. Dưới lớp bọc kín đáo, nỗi đau vùng lên thổn thức và nước mắt nàng không ngừng tuôn rơi. Trong dòng người hối hả trên đường, không ai hay có một người đang giấu gương mặt đầm đìa sau lớp khẩu trang. Nàng lướt đi như trôi vào cõi mộng du.
***
Sân bay Tân Sơn Nhất một ngày nhiều gió, người đàn bà trung niên quấn lại chiếc khăn quàng cổ, dõi mắt nhìn trời xanh như tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc, một mảnh trời quê mà bà nghĩ có lẽ suốt đời mình chẳng bao giờ gặp lại. Đã hai mươi năm kể từ ngày bà rời bỏ  quê hương, mang theo trong tim nỗi đau như cắt và cả lòng tin đã vụn vỡ, hy vọng xứ người xa lạ có thể làm hàn gắn một vết thương. Nhưng người đàn bà càng thành đạt bao nhiêu càng thấy lòng mình nhức nhối bấy nhiêu vì vết thương tưởng chừng như hóa thạch vẫn thầm âm ỉ trong tim. Sống trong nỗi giận hờn đau đớn suốt hai mươi năm, một ngày chợt nhận ra tóc đã bạc màu, môi thôi thắm tươi và mắt đã hằn những vết thời gian, lại chợt thèm quay quắt trở về, trở về để thứ tha, để quá khứ không còn hành hạ đêm đêm, để tìm cho mình phút bình an cuối cuộc đời. Tha thứ cho người và cho cả chính mình.
Căn nhà nhỏ hơn bà nghĩ, giản dị đến không ngờ. Trước sân trồng bụi hoa nguyệt quế xum xuê, loài hoa mà bà vẫn yêu thích. Bà hít một hơi rồi nhấn chuông, lòng không dưng hồi hộp kỳ lạ. Một người phụ nữ gầy gò khắc khổ bước ra mở cửa, họ nhìn nhau, sững sờ, ca nước trên tay chủ nhà rơi xuống vang một tiếng khô khốc.
Họ ngồi trong phòng khách, đã hai mươi phút trôi qua mà vẫn chưa ai cất nên lời, ngập ngừng bà hỏi một câu khách sáo
–        Hai người vẫn khỏe chứ?
–        Tôi vẫn khỏe, nhưng ông ấy thì…
Chủ nhà ngập ngừng đưa mắt nhìn vào nhà trong
–        Ông ấy bệnh à?
–        Ông ấy đột quỵ, nằm một chỗ đã năm năm nay rồi!
–        Vậy ư? Ông ấy vốn rất khỏe mà. Hai người thay đổi nhiều quá, suýt nữa tôi không nhận ra.
–        Còn bà vẫn đẹp như xưa, thậm chí còn đài các hơn rất nhiều, thời gian có vẻ như không làm ảnh hưởng tới bà mấy. Chắc bà sống rất hạnh phúc?
–        Hạnh phúc? Nếu tôi thật sự hạnh phúc liệu hai người có thấy thanh thản hơn không? Hai người cũng đang rất hạnh phúc cơ mà.
Bà chủ nhà giật mình trước cái nhìn của vị khách, bà thu người trong cái ghế, thân hình gầy ốm càng có vẻ teo tóp lại trước vẻ tự tin và ánh mắt nhiều hàm ý kia. Mất một lúc lâu bà chủ nhà mới lên tiếng
–        Chúng tôi không hạnh phúc như bà nghĩ đâu. Ngày đó, sau khi bà bỏ đi, chúng tôi đã sống những ngày thật kinh khủng dưới sự lên án và dè bỉu của những người thân quen. Chúng tôi có lỗi và phải chịu hình phạt. Nhưng hình phạt lớn nhất, kinh khủng nhất không phải là cái nhìn của dư luận mà chính là câu nói sau cùng của bà : “ bán chồng cho bạn với giá năm trăm triệu!”. Câu nói đó ám ảnh hai chúng tôi đến tận bây giờ.
–        Tôi không nghĩ sau việc làm của hai người thì còn có điều gì khiến hai người phải e ngại!
–        Thật ra mối quan hệ của chúng tôi chỉ là một phút không kiềm chế mình. Tôi không phải là thanh minh! Nhưng chúng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ đến với nhau, nhất là ông ấy, ông ấy vẫn rất yêu bà và chưa bao giờ có ý định bỏ bà cả.
–        Nhưng rốt cuộc hai người vẫn đến với nhau!
–        Phải, có lẽ vì chúng tôi quá cô đơn và cùng chịu chung một nỗi dày vò. Điều đó đã đưa chúng tôi đến gần nhau hơn, chứ không phải là tình yêu. Chúng tôi sống cùng nhau để động viên nhau, an ủi nhau, cùng nhau chờ đợi…
–        Chờ đợi điều gì?
–        Sự tha thứ của bà!
–        Thật khó tin!
–        Phải, có lẽ bà không tin, nhưng hơn hai mươi năm sống chung chúng tôi trên danh nghĩa luật pháp vẫn không phải là vợ chồng. Chúng tôi không có giấy hôn thú, ông ấy không muốn đăng ký kết hôn vì đối với ông ấy bà là người vợ duy nhất! cuộc sống của chúng tôi thật chẳng dễ dàng. Ông ấy không còn đam mê nghiên cứu, công việc của tôi cũng gặp khó khăn, có lẽ đó là quả báo. Chúng tôi ở chung một nhà, ăn chung một mâm cơm, ngủ chung một giường và cùng chung một người để nghĩ đến. Chúng tôi không dám nhìn vào mắt nhau, không dám ôm nhau ngủ, thậm chí không dám cả việc có con, tất cả chỉ vì nỗi ân hận và sợ hãi dày vò. Chúng tôi cô đơn và mệt mỏi, tận cùng, như một cái giá phải trả. Năm năm trước ông ấy đột quỵ, nằm liệt một chỗ, nói năng cũng trở nên khó khăn, vậy mà ông ấy vẫn luôn gọi tên bà. Chúng tôi luôn cầu mong một ngày nào đó bà quay về và tha thứ cho chúng tôi.
Người đàn bà ngồi nghe, lặng người, tâm trí hoang mang. Lẽ ra bà phải thấy thích thú, hả hê lắm khi chứng kiến cuộc sống thương tâm của hai người đã từng  hủy hoại lòng tin yêu trong bà. Vậy mà giờ đây, trước người đàn bà một thời bà căm hận, bà chỉ thấy một nỗi xót xa không nói nên lời.
–        Bà  cho tôi vào thăm ông ấy!
Bà không dám tin vào mắt mình nữa, hai mươi năm, hai mươi năm làm người ta thay đổi đến thế này ư? Nằm bất động trên giường là một người đàn ông gầy gò, già nua và mỏi mệt. Bà không dám tin đây chính là người đã từng là chồng mình, đã từng là người đàn ông bà hết mực yêu thương, đã từng là người đàn ông làm bà đau đớn vì yêu và hận suốt mấy chục năm trời.
–        Ông có nhận ra ai đây không?
Đôi mắt người đàn ông nhìn bà thật lâu, cái nhìn ban đầu vốn lãnh đạm phút chốc trở nên thảng thốt
–        Yến… Yến!…em Yến, …vợ…vợ anh!
Người đàn ông lắp bắp, khuôn miệng méo xệch, những âm từ rời rạc vang lên, vội vã, vui mừng lẫn tủi hổ. Bà nhìn ông, bật khóc. Bà bước tới, nắm bàn tay giơ ra chờ đợi, bà căm giận ông, nhưng muôn ngàn lần không muốn ông phải khổ sở thế này. Đôi mắt người đàn ông ầng ậc nước, cái nhìn dán vào mặt bà như tìm kiếm, van nài, cái nhìn khẩn khoản đầy hy vọng.
–        Đừng…đừng…bán …anh!
Bà sững sờ nhìn ông nghe lòng nghẹn đắng. Trời ơi, hóa ra câu nói của bà đã ám ảnh ông đến tận bây giờ. Thốt nhiên bà thấy ghê sợ chính mình, bà thấy mình cũng độc ác, cũng hèn hạ, cũng nhẫn tâm, thậm chí nỗi đau bà gây ra cho đối phương còn kinh khủng gấp mấy lần. Tại sao, tại sao khi đó bà lại nói ra câu nói độc địa đó? Phải chăng vì lời nói tàn nhẫn đó mà chính bản thân bà suốt hai mươi năm vẫn không được một ngày vui vẻ?
–        Tha…tha thứ…cho anh!
Ông vẫn lắp bắp nói, ông có lẽ nuốn nói rất nhiều, phải chi ngày đó bà cho ông một cơ hội lên tiếng, bà đã để cơn giận lôi mình đi quá xa. Nước mắt ông vẫn ứa ra làm hai người đàn bà nghẹn ngào tức tưởi không thốt nên lời.
–        Ông ấy vẫn còn rất yêu bà! Ông ấy và cả tôi nữa đều mong nhận được sự tha thứ từ bà, có vậy chúng tôi chết mới nhắm mắt được.
–        Khi tôi quay về đây là tôi biết mình cần phải làm gì. Bản thân tôi mang nỗi căm hận trong lòng cũng chưa từng có một ngày được sống yên ổn. Tôi tha thứ cho hai người, và tôi cũng muốn tha thứ cho chính mình. Chúng ta đều đã già, hãy sống những ngày còn lại thật vui vẻ. Những hỉ nộ ái ố của cuộc đời đã không còn dành cho chúng ta nữa rồi.
Bà quay sang ông, dùng tay lau đi những giọt nước mắt đang ứa ra trên gương mặt nhăn nhúm vì xúc động của người bà một thời yêu thương, và nở một nụ cười nhẹ nhàng.
–        Em đã tha thứ cho anh từ rất lâu rồi! tha thứ cho cả hai người! anh và cô ấy!
Người đàn ông gật gật đầu, môi nở một nụ dẫu méo mó nhưng đầy sức sống, nước mắt vẫn cứ chảy ra, chảy ra không sao ngăn lại.
Người đàn bà rời khỏi căn nhà đơn sơ sau buổi trùng phùng. Bà chủ nhà bịn rịn tiễn chân, lúc quay vào nhận ra trên bàn một phong bì trắng. Có một lời nhắn gửi lại: “ Đây là năm trăm triệu ngày xưa bà cho tôi mượn, tôi xin trả lại đồng thời rút lại lời nói khi đó, tôi không bao giờ bán chồng cho bạn với  giá bao nhiêu đi nữa. Mọi chuyện đã xảy ra xin hai người hãy quên đi để cả ba chúng ta có thể có những ngày cuối đời thanh thản! Thân ái. Bạn gái thân của bà: Phi Yến.”
thuy van
Categories
6 - Trang lượm lặt

Cảm Nghĩ Tuổi Già


unnamed - 2021-09-18T191938.107

Tất cả Chúng ta Người trước Kẻ sau Ai rồi cũng phải Già. Làm sao tránh được !
Ðã có “Sinh” là có “Lão”.
Một giai đoạn Tất yếu của Cuộc sống.
Nếu ngày đầu tiên Mình sinh ra mà đã biết nghe, biết nói, nếu có Ai bảo rằng mỗi ngày Mình lớn lên là một ngày mình sẽ Già đi và tiến dần về cõi chết, chắc chắn là Mình đã không tin.…
Nếu bỏ qua các giai đoạn chuyển tiếp từ tuổi 20 đến tuổi 60 mà chỉ so sánh một Người đã quá 60 với thời Anh mới 20 tuổi thì theo Curtis Pesman, Tác giả cuốn “How a Man Ages,” ta có thể ghi nhận những Thay đổi như sau:
• Tóc bạc, thưa và nhẹ hơn, đường kính của tóc chỉ còn 86 microns – 1 phần triệu của 1m so với 101 microns hồi 20 tuổi.
• Hai tròng mắt bị co lại, mức độ ánh sáng vào đến võng mạc giảm đi, khó phân biệt được sự vật trong tối, do đó mà khi đọc cần phải có ánh sáng đủ.
• Tai không còn nghe được tiếng động trên tầm 10,000 hertz như tiếng hót của chim, vì chức năng chuyển thể độ rung từ Tai ngoài vào Tai trong đã suy thoái.
• Men răng càng ngày càng mòn dần vì quá trình Nhai, Nghiến, trong khi đó Lợi răng co rút lại làm lộ rõ khoảng trống giữa các Chân răng.
• Xương mất dần calcium, trở nên xốp, dòn, dễ gãy, lớp sụn ở các đầu khớp không còn nguyên vẹn, chất nhờn giữa các khớp khô đi, sinh ra di chuyển chậm, khó khăn.
• Tim không còn bơm đủ máu ra khắp châu Thân, một phần do Cholesterol đóng dày trên thành động mạch nên Tim phải hoạt động nhiều hơn mới Bơm được máu đi.
• Các Cơ bắp làm cho Phổi hoạt ðộng bình thường Suy yếu dần, độ co giản của Lồng ngực yếu đi, làm cho lượng Dưỡng khí hít vào chỉ còn bằng một nửa thời 20 tuổi.
• Trọng lượng của Thận giảm từ 20% ðến 30%, sức Lọc chất thải của Thận chỉ bằng nửa hồi Trẻ và sức Chứa của Bọng đái cũng chỉ còn chừng một nửa – 8 fluid ounces, khoảng non 230cl.
• Với năm tháng qua đi, khối Não cũng rút nhỏ lại và Giảm trọng luợng, hàng tỷ Tế bào Não bị mất đi, Trí nhớ bị Giảm sút…
Hiểu được lẽ Vô thường của Cuộc đời sẽ thấy quyền lực, danh xưng cũng chỉ là những ảo vọng mà thôi, chỉ lôi cuốn Con người vào vòng Tục lụy không lối thoát.
Cuộc đời Ngắn ngủi quá, sự Sống và cái Chết chỉ cách nhau bằng một hơi thở.
Cái lằn ranh vô hình đó Ai cũng biết nhưng được bao nhiêu Người Tỉnh thức?
Hôm nay ta còn sống, còn nói cười, còn nghĩ mình cứ sống mãi, sống hoài để tận hưởng những Lạc thú của Trần gian để hơn thua, vênh váo, được mất với đời.
Nhưng khi nhắm mắt rồi, Cát bụi lại trở về với Cát bụi Hư vô…
Hãy “Lắng Nghe và Chăm Sóc” sức khỏe mình
CHÚC AN LÀNH

Sưu tầm

Categories
Chuyện ngắn

TÂM SỰ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI TÌNH


nhung-bai-tho-chia-tay-nguoi-yeu-hay-nhat_041456519

TÂM SỰ CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ NGOẠI TÌNH
 
Tôi ngước nhìn lên bức ảnh cưới treo ở góc phòng, hai kẻ kia đang tay trong tay, tay ôm hoa tươi cười mãn nguyện.
Mười năm trước chắc hẳn cả tôi và chồng tôi đều nghĩ, được cùng nhau sống dưới một mái nhà là niềm hạnh phúc nhất thế gian. Thực ra thì cũng đã có những ngày như vậy.
Cho đến khi áo cơm đè nặng, và những đứa con lần lượt ra đời…
Thỉnh thoảng tôi vẫn có cảm giác không hiểu nổi mình, không hiểu bản thân mình đang thực sự muốn gì. Tôi có còn yêu chồng tôi nữa không? Tại sao vợ chồng sống với nhau bao nhiêu năm, rồi một ngày nhận ra chẳng còn niềm hứng khởi, yêu thích và rung động nào nữa. Chúng tôi đã cùng nhau đi qua những tháng năm như thế, bận rộn mưu sinh và lơ là yêu thương, hiểu nhau rõ đến mức nhàm chán. Tôi dù sao đi nữa cũng chỉ là đàn bà, có thể mạnh mẽ ngoài đời nhưng trong tình yêu vẫn cần những lời âu yếm. “Đàn bà yêu bằng lỗ tai mà”. Nhưng chồng tôi thì cho rằng: lãng mạn chỉ dành cho những kẻ yêu nhau chưa vướng bận gia đình. Có nhiều lúc tôi thèm một vòng tay ôm, thèm một nụ hôn cho ngày kỉ niệm nào đó mà anh đã quên vì cho rằng nó vẽ vời. Và giờ tôi cũng không nhớ, lần cuối cùng chúng tôi hôn nhau là khi nào nữa.
Tôi gặp người đàn ông ấy trong một bữa tiệc nhỏ. Người đàn ông ấy cũng như tôi, đã có gia đình. Vậy mà cái cách anh ta nhìn tôi, hỏi han quan tâm tôi khiến tim tôi loạn nhịp. Người đàn bà dễ bị khuất phục nhất là khi họ cô đơn. Có lẽ anh ta xuất hiện vào lúc tôi cảm thấy mình cô đơn và chống chếnh.
Tối đó anh đưa tôi về, dừng cách xa nhà một đoạn vơí lí do “sợ chồng em thấy hiểu nhầm lại khổ em”.
Tôi bước vào nhà, thấy chồng đang kéo chăn đắp lại cho con, miệng phàn nàn với tôi về việc thằng lớn học hành chểnh mảng, còn con bé con thì bướng bỉnh cứng đầu. Rồi anh hỏi tôi vài câu trước khi chìm vào giấc ngủ.
Tôi nằm bên cạnh anh, xấu hổ nhận ra lòng mình đang nghĩ về một người đàn ông khác.
Chuyện gì cũng thế, đã có sự khởi đầu thì mọi chuyện tiếp theo chẳng có gì là khó khăn. Tôi và anh ta từ vài tin nhắn, vài cuộc gọi rồi gặp gỡ nhau, ăn tối, cà phê, hẹn hò. Mỗi ngày trôi qua đều nhớ nhau đến cuồng dại. Cảm giác đó không phải tôi chưa từng có với chồng tôi, chỉ có điều nó quá xa rồi. Người đàn ông này đang làm cho tôi nhận ra tôi không phải là một phụ nữ hai con tẻ nhạt và đơn điệu. Mỗi lời anh ta nói, mỗi việc anh ta làm đều khiến tôi hài lòng và xúc động.
Một lần sau cuộc hẹn, anh ta đề nghị cả hai vào khách sạn. Đúng là tôi si mê anh ta thật, nhưng lên giường cùng anh ta tôi lại thấy phân vân. Tôi không phải là kẻ độc thân, đi đến giới hạn cuối cùng của tình yêu rồi sẽ nhận được gì? Cuối cùng tôi đành làm một phép thử. Chúng tôi đi thuê một phòng nghỉ nhỏ, cảm giác như anh ta cũng không quá vồn vập, vội vàng. Bởi có lẽ trong đầu anh ta đang nghĩ: Tôi trước sau gì chả là của anh ta.
Tôi cởi một vài nút áo rồi hỏi:
-Vì sao anh yêu em?
– Vì em đáng được yêu mà.
– Chúng ta có thể mãi ở bên nhau không?
– Cả hai chúng ta đã có gia đình rồi mà. Như thế này chẳng tốt hơn sao?
– Vậy thì anh bỏ vợ, còn em bỏ chồng. Chẳng lẽ mình cứ mãi thế này?
Người ta thường nói trong tình yêu, đàn ông và đàn bà là hai sự khác biệt. Đàn ông có thể lên giường với cả những phụ nữ họ không có tình cảm. Còn đàn bà chỉ ngủ với người mà họ yêu. Đàn ông ngoại tình rồi sẽ trở về với vợ con. Đàn bà khi đã ngoại tình thì chẳng muốn về nhà nữa.
Trong phút giây, tôi nhận thấy ánh nhìn anh ta có chút sửng sốt. Anh ta bắt đầu nói năng không còn được mạch lạc với muôn vàn lý do. Và tôi trong cơn mê sảng vì yêu vẫn còn đủ thông minh để nhận ra anh ta không muốn vứt bỏ gia đình của mình. Anh ta cũng ngoại tình, tôi cũng ngoại tình, nhưng xét cho cùng là tôi thua hẳn anh ta.
Tôi đi ra khỏi nhà nghỉ, không thèm nói một câu từ biệt.
Tôi về nhà mẹ đẻ hai ngày để đầu óc mình tỉnh táo lại. Tôi kể chuyện mình cho mẹ nghe. Mẹ buồn bã nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ vừa thất vọng, vừa thương xót. Mẹ nói:
“Cuộc đời có phải là tiểu thuyết ngôn tình đâu mà con đòi hỏi nhiều thế. Chồng con yêu con là muốn bên con cả đời. Còn người đàn ông kia yêu con vì muốn cùng con đi một đoạn đường ngắn ngủi. Chồng con không dùng quá nhiều sức lực và thời gian cho con, bởi nó còn phải để dành sức lực chăm lo cho gia đình, cuộc sống. Còn người đàn ông kia yêu con tưởng như chết đi sống lại bởi anh ta chỉ cần yêu con một vài hôm, ngủ với con một vài đêm rồi sẽ vứt bỏ con. Chồng con chăm sóc cho cuộc sống của con. Còn người đàn ông kia chỉ chăm sóc cho tình cảm của con thôi. Con sẽ chẳng thể tìm đâu ra, một người vừa làm tròn trách nhiệm người chồng người cha lại cuồng nhiệt yêu đương và lãng mạn như một người tình. Đừng có tự làm khó mình như thế. Ngôi nhà hôn nhân, bước ra thì dễ, muốn về rất khó, con hãy cẩn trọng từng bước đi”.
Tôi ngồi nghe từng lời của mẹ, cảm giác miệng mình khô khốc không nói thành lời. Giá như mẹ tát cho tôi vài cái, có lẽ tôi đỡ đau hơn những lời mà mẹ vừa nói. Bởi vì càng nghe tôi càng nhận ra tôi là một người đàn bà không ra gì, cảm thấy ghét chính mình, khinh bỉ chính mình. Làm người ai cũng có lúc đúng lúc sai. Và khi sai, người ta có thể ngụy biện bằng muôn vàn lí do, nhưng ngoại tình thì chỉ có sai chứ không bao giờ đúng. Mẹ tôi nói:
“Lạc đường không đáng sợ, điều đáng sợ nhất là không biết mình muốn đi đâu”.
Sau đó tối ngày thứ ba tôi trở về nhà, lên sập ngủ một giấc dài chìm sâu sau một đêm,
Tôi mở mắt khi mặt trời đã chói lòa qua khung cửa sổ. Không gian im ắng lạ thường, không có tiếng léo nhéo mè nheo của lũ trẻ, một lúc mới nhớ ra hôm nay là chủ nhật.
Có tờ giấy nhỏ đặt ở đầu giường, trong đó là nét chữ nguệch ngoạc của chồng tôi:
“Thấy mẹ ngủ ngon, ba bố con không nỡ thức. Bố con anh đi sang ông bà nội, mẹ dậy rồi sang sau nhé”.
Bật mình ngồi dậy, nắng chói hắt vào mặt. Đúng mà, phải đi qua đêm tối, mới thấy được sự rực rỡ của ánh vầng dương. Hạnh phúc đích thực chẳng ở đâu xa, cớ sao cứ mệt nhoài đi đâu tìm kiếm.
Sưu tầm

Categories
6 - Trang lượm lặt

Chết đột ngột (Died Suddenly)


imagescv

Chết đột ngột (Died Suddenly)

Tóm lược : Các công ty bảo hiểm nhân thọ báo cáo rằng họ đang phải sửng sốt trước con số tử vong cao một cách bất thường và không giải thích được của những người ở vào lứa tuổi từ 18 tới 49. Ngoài con số tử vong bất thường ấy còn có một số những chứng bệnh (thuộc về tim, ung thư, bướu, máu đông, hệ thống miễn nhiễm, hệ thống thần kinh, xáo trộn chu kỳ kinh nguyệt,…) đã tăng rất cao cũng như các trường hợp sẩy thai hoặc em bé chết ngay sau khi sinh (stillbirth) – tăng hàng ngàn phần trăm. Đai đa số những người quan tâm lên tiếng báo cáo/tố cáo (whistleblowers) về tình trạng bất thường này, ngay cả trong quân đội, đều bị phớt lờ (ignore), đe dọa, bịt miệng, bị chụp mũ là người loan tin thất thiệt (misinformation spreader) hoặc bị đuổi việc.

Theo lời kể của ông Richard Hirschman, một nhân viên tẩm liệm (embalmer) ở nhà quàn (là người có nhiệm vụ lấy hết máu, các chất thải cũng như lục phủ ngũ tạng của người quá cố rồi may lại các đường mổ trước khi mặc áo quần và bỏ vào hòm) – ông nhận thấy có một điều gì bất thường trong máu của những người chết, bất kể nguyên nhân tử vong, đều có một cái gì khác lạ. Ông cảm thấy rằng ông đang chứng kiến “một cái gì đó” đã là nguyên nhân đưa đến cái chết cho nạn nhân.
Lúc đầu ông cứ nghĩ rằng những người này chết là do bị covid nhưng ông đã thật ngỡ ngàng khi khám phá ra rằng đại đa số những người này không hề bị covid và là những người đã “được” chủng ngừa covid, và theo ông, như vậy là chính thuốc chủng ngừa covid đã gây nên cái chết. Đa số đó là những người rất trẻ, khỏe mạnh, có thể lực rất tốt (như các thành viên chơi thể thao, lực sĩ, các bác sĩ, phi công,..) đã ngã lăn ra chết bất ngờ hoặc chết trong giấc ngủ. Nếu không tin thì cứ hãy vào Google rồi đánh vào 2 chữ “Died suddenly” để xem kết quả.

Ông đã lấy ra được từ trong những mạch máu (veins & arteries) các sợi “máu đông” (clots) nhưng không phải là máu mà là một loại sợi màu trắng (white fiber clots) dai dai như cao su (plastic piece) hay dây thun (rubber band).

Câu hỏi ông đặt ra là tại sao điều này lại xảy ra một cách vô cùng bất ngờ cho rất nhiều người như vậy ?! Và ông đã chia sẻ điều này cùng với các bạn đồng nghiệp đã có 30, 40, 50 năm kinh nghiệm trong nghề và họ đều xác nhận với ông đây là lần đầu tiên, cũng như ông, họ thấy điều này – có nghĩa là họ chưa bao giờ thấy những sợi màu trắng trong các mạch máu của các tử thi, trong suốt hàng chục năm hành nghề, cho đến khi thuốc chủng ngừa covid được tung ra và bắt buộc người dân phải chích. Điều đáng ngạc nhiên là không ai muốn tìm hiểu trong thuốc chủng ngừa có những chất gì? Kể cả các hệ thống truyền thông dòng chính, các cơ quan y tế chính phủ và ngay cả các chính phủ (Mỹ và thế giới). Nếu công chúng biết được những gì có trong thuốc chủng ngừa chắc chắn là họ sẽ nổi điên lên (go apeshit). Ngoài các sợi màu trắng, máu còn có vẻ dơ bẩn, lợn cợn như có các hạt cát, bột cà phê hay bụi rỉ sét li ti. Và chính các vật thể làm dơ bẩn máu cũng như sự đóng cục của các sợi màu trắng sẽ làm tắc nghẽn các mạch máu đưa đến vô số những cái chết bất ngờ (đột tử).
Nhưng không phải tất cả những người qua đời đều được khám nghiệm tử thi (autopsie) cho nên chúng ta không thể nào có được con số thống kê chính xác về những gì chúng ta cần phải biết. Và vì người chết không thể nói được những gì họ muốn nói cho nên ông Richard Hirschman đã phải lên lên tiếng giùm họ. Những người đồng nghiệp của ông Richard Hirschman, vì lương tâm nghề nghiệp, đều đã mạnh dạn lên tiếng mặc dầu có thể bị mất việc, bị chính quyền hạch sách, làm khó dễ, do đó, khi thâu hình, đã có một số người phải giấu mặt, cải trang hoặc giọng nói được thay đổi.

Và đây là lời giới thiệu ngắn gọn về cuốn phim tài liệu “Died Suddenly” (Chết bất ngờ) – Tại sao chúng ta lại không bao giờ tin họ? Đã hàng thế kỷ qua, nhóm “tinh hoa toàn cầu” (đúng ra phải dịch là nhóm “quyền lực toàn cầu”) đã ra rã loan tin về ý định làm giảm dân số thế giới thâm chí như khắc rõ cái ý định này vào trong đá. Thế mà, dường như chúng ta chẳng bao giờ thèm tin họ”. (Why do we never believe them? For centuries, the global elite have broadcast their intentions to depopulate the world – even to the point of carving them into stone. And yet… we never seem to believe them.) Đây là một phim tài liệu dựa trên các sự kiện thật (facts), những hình ảnh thật, những nhân chứng thật (không chỉ có những người hành nghề tẩn liệm mà còn có rất nhiều các bác sĩ, các khoa học gia về y khoa tiếng tăm), và những con số, những bảng thống kê từ hệ thống VAERS (hệ thống để báo cáo những trường hợp tử vong hay bị thương tích do thuốc chủng ngừa gây nên).
Bác sĩ Steve Kirsch đã ra giá sẵn sàng trả $1 triệu đô-la cho bất cứ ai đồng ý ngồi lại cùng ông để thảo luận một cách nghiêm chỉnh, công bằng về sự hiệu nghiệm và an toàn (efficacy and safety) của thuốc chủng ngừa covid (chỉ thảo luận mà thôi chứ không phải để hơn thua), nhưng tuyệt nhiên đã không có một ai có can đảm thảo luận cùng BS Steve Kirsch để nhận được số tiền này. Rồi ông lại tiếp tục kêu gọi (bất cứ ai đó) hãy ra giá cho ông – $5 triệu, $10 triêu hay $100 triệu đô-la để có một cuộc thảo luận công bằng, lịch sự (civil discussion). Nhưng vẫn không có một ai dám ra mặt! Ngay cả cơ quan CDC (Centers for Disease Control and Prevention – là cơ quan có trách nhiệm và có quyền quyết định cho phép hay không cho phép một thứ thuốc được tung ra thị trường dựa trên tính chất an toàn cho công chúng) cũng phớt lờ về sự quan tâm của BS Steve Kirsch đối với sự an toàn của thuốc chủng ngừa covid.

Theo BS Steve Kirsch thì thuốc chủng ngừa có thể có “hiệu lực” (gây thương vong) trong vài ngày hoặc trong vài tháng sau đó. Do đó thời điểm mà những người làm nghề tẩn liệm bắt đầu thấy hiện tượng “máu đông” (các sợi màu trắng) trong các tử thi là vào giữa năm 2021 (sau khi thuốc chủng ngừa covid đã được tung ra vào đầu năm 2021).
Trong khi đó thì hệ thống tuyên truyền của thế giới quyền lực (giới truyền thông dòng chính, giới chính trị gia, bác sĩ, khoa học gia, giới nghệ sĩ, … bị mua chuộc, lũng đoạn hay vì những quyền lợi riêng tư) thì ra rả suốt ngày đêm, 24/7, rằng thuốc chủng ngừa rất hiệu nghiệm và an toàn. Ngoài ra người dân còn bị đe dọa, gây sợ hãi, ép buộc phải chích ngừa nếu không thì có thể bị tử vong vì covid, nếu không thì không được vào những nơi đông người như nhà hàng, sân banh, rạp hát,… không được lên máy bay đi đây, đi đó, không được đi làm (no jap, no job), … Chúng ta đã bị đối xử, kiểm soát như những bầy súc vật (livestock).

Dân số thế giới quá đông là nỗi lo lắng và sợ hãi của giới nắm quyền thống trị thế giới do đó họ đã có kế hoạch hoặc làm giảm con số sinh sản hoặc làm tăng con số tử vong hoặc cả hai để giữ cân bằng dân số thế giới. Và Bill Gates đã công khai nói vấn đề này (làm giảm dân số) trước công chúng và đưa ra kế hoạch là dùng thuốc chủng ngừa và kiểm soát việc sinh sản để làm giảm dân số. Như vậy, chích thuốc chủng ngừa (covid vaccines) cũng có nghĩa là CÓ THỂ sẽ đi đến cái chết, sẽ bị sảy thai hoặc bị triệt đường sinh sản. Và gần đây chính phủ (trên thế giới) đã được báo động về tỷ lệ sinh sản bị giảm thiểu một cách vô cùng bất thường, riêng tại Úc tỷ lệ sinh sản giảm 70%.
Covid-19 vaccines là một thứ vũ khí chiến tranh sinh học nhắm vào nhân loại (nhằm làm giảm dân số và kiểm soát dân số thế giới – depopulate and control the population of the world), là bàn tay của ác quỷ (evil) muốn giết chết sự sống do Thượng Đế ban cho chúng ta. Đó chính là mục đích tối hậu của kế hoạch THE GREAT RESET. Cho nên mỗi người trong chúng ta, đứng trước Thượng Đế, tự biết mình có bổn phận và trách nhiệm phải làm gì để bảo vệ mình, người thân và nhân loại nếu không thì nhân loại sẽ bị tiêu diệt.
Đây là một cuộc chiến tranh giữa cái thiện chống cái ác (Good against evil)!

On Tue, Nov 22, 2022 at 9:22 PM N Nguyen
<nn.9oo9le@gmail.com> wrote:
(Nếu không thạo tiếng Anh, xin quý vị hãy nhờ con cháu xem cái
video đính kèm bên dưới rồi tóm tắt giải thích cho quý vị rõ!)
Why do we never believe them? For centuries, the global elite have broadcast their intentions to depopulate the world – even to the point of carving them into stone. And yet… we never seem to believe them.
World Premier: Died Suddenly

Bấm vào link dưới để xem video :
https://rumble.com/v1wac7i-world-premier-died-suddenly.html

Categories
1 - TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 5 - Thơ GS Hồ Xưa (Hồ Nguyễn) Thơ Con Gà Què 3

TÌNH CUỒNG SI Và thơ họa


TÌNH CUỒNG SI

Tình vẫn đó im lìm
Trong tận cùng đáy tim
Cuồng si theo năm tháng
Như trầm tích lặng chìm

Giữa mảnh đời tang thương
Ngỡ tình chẳng vấn vương
Vào đời nhau từng bước 
Cuốn theo cơn lốc cuồng…

Tình nghiệt ngã đớn đau
Trổ ngàn nhánh sông sầu
Trói ta vào oan nghiệt
Ta bước vào đời nhau…

Người đến vùng băng giá
Tôi về nơi nắng lóa
Vạn dặm đường xa cách
Tình vẫn không phai nhòa

Tuổi xanh không còn nữa
Vẫn nồng nàn hương xưa
Tim già nhăn những vết
Thương nhớ xót xa đưa

Tình vẫn đó im lìm
Trong tận cùng đáy tim
Cuồng si theo năm tháng
Như trầm tích lặng chìm
Con Gà Què Azalea
Mpt.Nov.152014

Trăng Thu.Tranh Copied từ FB Nguyễn Sơn

HỌA Ý : TÌNH SI

Im lìm tình trĩu nặng trong tim,
Ray rứt đau thương cố nhấn chìm.
Xoáy cuốn tháng ngày vây lẩn quẩn,
Lốc cuồng đau đớn tợ kim ghim.

Nghiệt ngã duyên nào ta gặp nhau,
Thương đau trúc đổ buổi ban đầu.
Tình chưa thắm thiết sang buồn thảm,
Oan nghiệt buộc ràng tận hố sâu.

Người đi từ độ ấy… buồn không?
Nặng trĩu tôi mang khối chất chồng.
Vạn dậm đường xa dù cách trở,
Tim lòng vẫn giữ kín niêm phong.

Mới đó mà nay thoát tuổi xanh,
Hương xưa ngàn đóa thắm hoa cành.
Qua rồi tuổi trẻ nay già đến,
Đời gió lung lay sợi chỉ mành.

Im lìm tình vẫn mãi còn đây,
Tận đáy tim sâu mộng chất đầy.
Cuồng nhiệt tháng năm dài động đậy,
Cổi cằn hình dáng chẳng tim lay!
HỒ NGUYỄN (19-10-18)

Trở về => TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 4 –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 3   –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 2 – TRANG THƠ XƯỚNG HỌA 1  –  TRANG THƠ XƯỚNG HỌA  –

Đọc thêm =>  Thơ Con Gà Què Azalea  –  Thơ Trần Đông Thành  – Thơ Nguyễn Cang – Thơ Hồ Nguyễn – Thơ Lê-hữu-Nghĩa – Thơ Hương Lệ Oanh –  Thơ Nhiều Tác Giả

Mời nghe bản nhạc cùng tựa tại link này : TÌNH CUỒNG SI

Trở về => Nhạc Lê-hữu-Nghĩa 

HOME