Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức 9b - Lê-hữu-Nghĩa

Lái xe Lô Ca Chưn


199799018_249815643612932_850821268963887009_n

Các bạn ơi ,

Xin được khoe , đây là hình ảnh minh họa cho Lê-hữu-Nghĩa lúc mới ra tù “cải tạo” : lái xe lô ca chưn . Cứ coi hình là các bạn có thể biết tui phải khổ như thế nào . Phải kềm lắm mới hổng cúi xuống mà hun ẩu vô cái bản mặt yêu nữ đang ngước lên khiêu khích . Mà nếu hun bậy một cái thì còn khổ đời hơn nữa . Bởi vậy tui khổ lắm ! Rồi có khi tới chỗ cứ kéo thắng hoài mà thắng hổng chịu ăn vì kéo lộn cái cần thắng .

Các bạn biết hôn , trong thời gian “quản chế” ba năm ở địa phương thì VC cấm tù “cải tạo” mới về hổng được làm một số nghề như hớt tóc , bán vé số , chạy xích lô , bán tiệm nước…VC giải thích vì đó là những nghề có thể tiếp xúc thường xuyên với người dân để móc nối hoạt động . Mèn ơi ! Cấm kiểu đó khác gì triệt đường sinh sống của người ta vì có nghề nào mà hổng tiếp xúc với dân . Bởi vậy tui chạy xích lô cũng là chạy “lậu” , chạy lén mà thôi . Mà tui cũng đâu có tiền để sắm một chiếc xích lô . Tui phải mướn chiếc xích lô của một người trong xóm . Chủ xe là một thanh niên trẻ , cậu ta chạy buổi sáng còn tui chạy buổi chiều . Chiếc xích lô dòm tưởng cũng hễ ngồi lên rồi là đạp như xe đạp nhưng hổng phải vậy . Với chiếc xe đạp , mình muốn đạp thì đạp , muốn nghỉ chưn thì nghỉ chưn . Còn với chiếc xích lô thì khác , hai cái bàn đạp và bánh xe sau kết dính “chết” với nhau luôn . Hễ đạp thì bánh chạy và hễ bánh chạy thì bàn đạp cũng quây theo chớ hổng nghỉ chưn được . Bởi vì cái đùm bánh sau chiếc xích lô hổng có cái líp như xe đạp . Trong cái líp xe đạp có một vòng răng và hai con “chó” bằng thép . Hai con chó nầy lúc nào cũng ngóc đầu lên vì có cọng lò xo dưới bụng đẩy lên . Khi đạp tới thì hai con chó gài đầu vô bánh răng mà lôi bánh xe chạy theo . Còn khi nghỉ chưn , hoặc đạp lui chơi , thì vòng răng sẽ trợt qua đầu hai con chó gây nên tiếng kêu lách cách mà không lôi hai bàn đạp phải quây theo . Hai con chó trong cái líp xe đạp xài lâu ngày thường bị tà đầu hoặc lò xo bị yếu đi . Lúc đó mà đạp tới thì hai con chó mệt quá hổng chịu ngóc đầu nên đạp hụt giò , còn kêu là “trật con chó” . Chắc ai trong các bạn cũng từng trải qua kinh nghiệm bị “trật con chó” rồi phải hôn ? Con gái thì u mê còn con trai thì dai ế .
Trở lại chuyện đạp xích lô , tui xin kể vài mẫu chuyện “buồn vui nghề nghiệp” cho các bạn nghe nha .
1 – Lên dốc cầu .
Khi tới mấy chỗ dốc cầu người khách thường biểu ngừng xe để họ đi bộ , lên tới đỉnh cầu rồi mới leo lên xe đi tiếp . Có lần vừa tới dốc cầu chợ Lớn Mới (cầu Phạm Đình Hổ) thì trời phát mưa . Tui phải ngừng xe để kéo bạt che cho khách khỏi ướt . Còn khách là hai mẹ con bà xẩm vì trời mưa nên không thể xuống xe đi bộ được . Vậy là tui phải đội mưa mà đẩy xe lên dốc . Vừa đẩy tui vừa nghe hai mẹ con xí xô xí xào với nhau cái gì hổng biết . Khi tới nhà ở đường Phạm Văn Chí thì đứa con gái trả tiền xe và còn đưa thêm tiền tip . Hai bên đều nói lời cám ơn nhau . Người Tàu tốt bụng ha !
Lần khác tui chở một bà người Việt qua cầu ở kinh Bãi Xậy . Bà nầy hổng thèm xuống xe đi bộ qua cầu , mà tui cũng hổng tiện biểu bả xuống nên cứ lẳng lặng đẩy xe lên dốc . Có một ông đi xe đạp ngang qua thấy vậy lên tiếng :
– Đẩy bả xuống sông luôn đi .
Mấy người đi đường cười khúc khích . Tui chắc là bà khách đó cũng phải thấy quê độ và lần tới nếu có đi xích lô qua cầu thì bả sẽ nhớ mà xuống đi bô .
2 – Gặp bợm .
Có lần trên đường về nhà để nghỉ , tui định bụng là nếu khách nào tiện đường thì mới rước , còn không tiện đường thì thôi , về nghỉ . Tui đang chạy tới khu cư xá sinh viên Minh Mạng thì đột nhiên có người nhảy ra chận xe , lấy gậy đập lốp cốp vô xe và chửi :
– ĐM ! Mầy định chạy luôn không rước tao ?
Tui bị bất ngờ hổng biết chuyện gì xảy ra . Nhìn trong lề đường có vài người đứng lố nhố coi . Họ thấy tui nhìn ngơ ngác nên nói :
– Nãy giở ổng đón mà hổng ai chịu chở nên ông chận xe chú đó .
Tui hỏi ông khách :
– Anh muốn đi đâu ?
– Về đường Trương Minh Giảng .
– Tui đang trên đường về nhà . Khu đó ngược đường rồi .
Hắn sừng sộ lên , lấy gậy gõ vô càng xe lốp cốp , chỉ vô mặt tui chửi :
– ĐM ! Mầy dám hổng chở hả . Tao là thương binh đây biết hôn . Mầy không chở tao thì mầy cũng không đi khỏi đây được .
Hắn cũng chỉ trạc chừng hơn ba mươi tuổi như tui , chống gậy đi cà nhắc – hổng biết là thương binh thiệt hay giả – mà thái độ ngang tàng du côn quá xá cỡ . Tui nghĩ thôi thì ráng thêm một cuốc cũng có thêm tiền nên chịu thua hắn , biểu hắn lên xe . Khi ra tới khu đường Trương Minh Giảng hắn chỉ tui chạy lòng vòng qua mấy đường khác rồi biểu ngừng gần một trụ sở công an . Hắn nói :
– Mầy chờ đây ! Tao vô thăm bạn là Trưởng Công An chút xíu rồi đi tiếp .
Tui ngồi chờ thấy hắn cà thọt đi vô đường hẻm chớ hổng vô chỗ công an . Tui nghĩ chắc là gặp bợm muốn quịt tiến xe đây . Tui chần chờ thêm khoảng 10 phút hổng thấy hắn trở ra nên yên chí mình gặp bợm thiệt rồi nên đạp xe đi về .
3 – Gặp người đẹp .
Lần đó vừa ra khỏi nhà thì có một cô gái đứng bên lề đường ngoắc xe . Tui hỏi :
– Cô muốn đi đâu ?
– Dạ , qua bên đường Lương Văn Cang rồi chờ em vô nhà có chuyện một chút , xong trở ra đi tiếp được hôn anh ?
Tui nhớ tới thằng bợm quịt tiền , rồi nhìn người đẹp trong chiếc váy ngắn hở ngực , xẻ đùi liền quyết định :
– Được chớ ! Mời cô lên xe .
Cô gái rất đẹp , còn trẻ , chừng 20 tuổi , trang điểm và ăn mặc sang trọng nên dù có bị xí gạt nữa thì tui cũng chịu vì hai tiếng “anh , em” nghe sao muốn chết người . Cái tật dê khó bỏ . Khi cổ lên xe thì mùi nước hoa phảng phất càng làm tui ngây ngất thêm . Tui chợt nhớ tới câu nói đùa của một người cháu rể kêu tui bằng cậu vợ . Đó là Đại Úy Hải Quân Trần Văn Mười mà ở nhà kêu là ông Già Cọp vì rất nghiêm khắc và dữ như cọp đối với hai thằng con trai nhỏ . Ông Già Cọp nói :
– Cậu đạp xích lô như vậy có cực thì cũng có lời mà .
– Lời cái gì ?
– Thì người đẹp ngồi thấp phía trước , cậu ngồi sau trên cao vừa nhìn được , vừa hít mùi thơm được .
Đúng là bữa đó tui vừa nhìn vừa hít mùi thơm . Nhưng người đẹp bữa đó hổng có gạt tiền tui . Mà khi ngồi trên xe cổ còn nói chuyện rất vui , hoạt bát . Cổ nói cổ là em của một cô diễn viên khá nổi tiếng thời đó . Và cổ cũng đang tập làm diễn viên . Nhưng bây giờ tui cũng quên cổ tên gì và người chị diễn viên tên gì . Sau khi qua bên đường Lương Văn Cang rồi trở ra Sài Gòn về nhà cổ ở bên Quận 4 . Khi xuống xe cổ hỏi tui :
– Anh tính bao nhiêu tiền vậy ?
Trước người đẹp tui bèn hào phóng :
– Cô đưa bao nhiêu cũng được .
Vậy là người đẹp trả tui 90$ . Hai bên cám ơn nhau rồi cổ vô nhà , tui quay xe .

Mèn ơi ! Cũng tại cái tật dê . Nếu tính theo quãng đường dài và thời gian chờ đợi thì giá cũng phải cỡ 150$ . Bây giờ chỉ được có 90$ . Thôi thì dê làm sư phụ chịu . Mai mốt mà gặp nữa thì cũng vậy nữa thôi .

LHN

Trở về => Truyện Ngắn Lê-hữu-Nghĩa

Đọc thêm :

Thơ Lê Hữu Nghĩa

Nhạc Lê-hữu-Nghĩa & Con Gà Què

HOME