Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

LỜI KINH TRONG ĐÊM


LỜI KINH TRONG ĐÊM

LỜI KINH TRONG ĐÊM

Giữa đêm khuya vắng lặng
Lời kinh cầu vọng sang
Nam mô kéo dài tiếng
Lời lạy Chúa ngân vang

Chúa Phật ngự trên cao
Có thấu nỗi thương đau
Đời lầm than cơ cực
Con người thù ghét nhau !

Chiến tranh dài đổ máu
Oán hận tận thâm sâu
Lòng người như dã thú
Xâu xé nhau thảm sầu…

Cầu Chúa Phật thương ban
Nhân loại được bình an
Xóa tan sầu đau hận
Vĩnh phúc chốn trần gian

Lời kinh đêm vang vọng
Nguyện cầu ngó mắt trông
Trên cao Chúa Phật ngự
Xin nhìn xuống mủi lòng !
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN TRÊN ĐẤT MỸ


MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN TRÊN ĐẤT MỸ

MÙA XUÂN ĐẦU TIÊN TRÊN ĐẤT MỸ

Đây thung lũng hoa vàng
Rực rỡ cánh đồng hoang
Đồng mênh mông  bát ngát
Vàng một cõi huy hoàng !

Europe-France-Countryside-Colza-Flower-1-L

Dường như xuân đang tới
Hương thơm nồng khắp nơi
Ngàn hoa cùng khoe sắc
Hồn tôi sao chơi vơi ?!

Mustard-Flower-Field-with-Trees-2

Xuân xa lạ quê người
Lạc lõng không tiếng cười
Ngậm ngùi niềm thương nhớ
Xa rồi quê hương tôi !
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức Văn Con Gà Què Azalea

VÌ SAO ĐA SỐ DÂN MIỀN NAM KHÔNG ƯA DÂN MIỀN BẮC 2 NÚT?!


gc3a1i-hn-6

VÌ SAO ĐA SỐ DÂN MIỀN NAM KHÔNG ƯA DÂN MIỀN BẮC 2 NÚT?!

Con Gà Què Azaleaimages1269445_ha_noi_xua

Trước khi Cộng Sản xâm chiếm miền Bắc, người miền Bắc được tiếng là thanh lịch, kiểu cách, gia giáo với đầy đủ lễ nghi trong cách cư xử, ở một nơi đã từng được gọi là xứ ngàn năm văn vật.
Những con người miền Bắc này đã đưa tất cả những thứ đó vào miền Nam để tránh phải sống chung với Cộng Sản. Chỉ rất ít người còn ở lại miền Bắc, thêm mớ lau rau từ T.à.u và đâu đó nhập vào, cộng với cách bị cai trị bởi Cộng Sản, theo lệnh Nga Tàu gây chiến tranh cướp miền Nam như lời thú tội của Lê Duẩn, những người còn ở lại đã biến thành người Bắc như hiện giờ.

dentholeduan

Rồi ngày đó tới ! Thảm họa Bắc Nam cũng tới ! Người Bắc di cư năm 1954 cùng chịu chung số phận với người Trung và người Nam, sau ngày 30 tháng 4 năm 1975 !
Nước VN thống nhất đã nảy sinh ra 2 loại người Bắc : Bắc kỳ di cư 54-9 nút và Bắc kỳ vào vơ vét về 75-2 nút ! Người bên này vĩ tuyến và người bên kia vĩ tuyến !

Thằng thiến heo thất học ĐM vẻ mặt khinh khỉnh, dương dương tự đắc, giọng oang oang phán xuống : “…Giải phóng miền Nam, chúng ta có quyền tịch thu tài sản, trưng dụng nhà cửa, hãng xưởng, ruộng đất của chúng nó. Xe chúng nó ta đi. Vợ chúng nó ta lấy. Con chúng nó ta bắt làm nô lệ. Còn chúng nó thì ta đầy đi làm lao động khổ sai tại vùng kinh tế mới, hay nơi rừng sâu, nước độc. Chúng nó sẽ chết dần, chết mòn…” .

42319713_416992728828691_6721573713151524864_n

Thương ôi ! Nước VN thống nhất đã được sự “lãnh đạn” của đám cướp thất học mua bằng, khiến cho người VN phải tha hương, lưu lạc khắp thế giới để làm đĩ điếm, tôi mọi, rồi vang danh với những hành động vô giáo dục mà phần lớn đều do người miền Bắc đã được Việt Cộng giáo dục làm ra : trộm cắp, khạc nhổ bậy bạ, phá hoại cảnh vật…

Vậy mà bọn thắng cuộc lúc nào cũng muốn xưng bố mẹ thiên hạ, mặt vênh váo tưởng mình thực sự thắng miền Nam ! Chúng nó quá dã man và tàn ác. Thế nên mõm của chúng luôn ong ỏng như cái mõ làng, kêu gọi hòa hợp hòa giải khi muốn cướp thêm thứ gì đó từ người miền Nam !
Hòa hợp hòa giải cái con khỉ Pắc Bó khi miền Nam bị cướp đã nửa thế kỷ rồi mà tới giờ phút này, đám Vịt + con vẫn còn muốn làm con đường Hù chó minh trên không để vào “phỏng dái” miền Nam !

207047493_122863146669026_5422856184967496474_nhttps://baotintuc.vn/van-de-quan-tam/doan-giang-vien-sinh-vien-truong-y-di-chuyen-bay-rieng-vao-ho-tro-tp-ho-chi-minh-chong-dich-20210701112738343.htm
Tại sao lũ bay không biết rằng người miền Nam rất ghét sợ 2 tiếng “giải phóng” ?! Một lần bị “giải phóng” đã kinh tởm suốt đời : Của cải mất trắng với những lần đổi tiền và cướp nhà… Sự tang thương bao trùm kín miền Nam, gia đình tan nát với những cuộc đổi đời, khi nhà nhà đều có người bị lừa vào những trại tù khổ sai mang danh “cải tạo”, hoặc lùa vô rừng sâu với tên gọi mỹ miều là ” vùng kinh tế mới” !..

Đám Vịt + già cần phải dạy cho lũ Vịt + con hiểu rằng người miền Nam không kỳ thị người miền Bắc mà chính là thù ghét thái độ xấc láo, ăn cháo đá bát của người miền Bắc. Nếu miền Bắc không hành động đê tiện, chó ngáp phải ruồi cướp được miền Nam thì giờ phút này, dân miền Bắc vẫn còn phải nhai bo bo rã họng và phải đóng thuế phân người, đói nhăn răng đến nỗi không có gì để thải ra, phải thiếu nợ ngay cả từng cục cờ…ứt ! Tệ hại hơn nữa là tất cả những gì xảy ra trên thế giới và xung quanh, tụi bay cũng chỉ được nghe biết qua cái loa phường toàn nói láo, điếc tai nhức óc !!!

Người miền Bắc nên biết ơn miền Nam và học cách cư xử của con người, đừng cư xử với nhau như loài thú rồi nói người ta kỳ thị mình !
Chính vì Cộng Sản chủ trương ngu dân để trị, đã tạo nên một xã hội miền Bắc chỉ biết vâng lời đảng – đảng là đúng nhất, rồi rình mò lẫn nhau để báo cáo tạo “chiến công”, tự cho mình là “kẻ chiến thắng” để vênh váo ngông cuồng, đòi đạp cả thiên hạ dưới chân khi chỉ mới thắng được 1 trận banh nhỏ như cái mắt muỗi; mở miệng ra là đòi làm bố mẹ thiên hạ, lấy những cái FB nickname mất dạy như “bố của bạn”, “mẹ chúng mày”… !!!

Người miền Nam không hề kỳ thị người miền Bắc mà chính thái độ và hành động của những người miền Bắc cuồng đảng cộng đã tạo nên sự kỳ thị, thù ghét, khinh miệt lẫn nhau như hiện giờ.

Nếu đám nhà cầu thúi miền Bắc không hèn hạ trả thù vặt, không tham lam khi nhìn thấy của cải trong miền Nam, biết cư xử với dân miền Nam một cách khéo léo, trí thức hơn bằng cách tôn trọng những nhân tài của miền Nam thay vì bỏ tù,… Hoặc nếu như miền Nam không bị ép phải buông súng thua cuộc thì ngày nay, đối với các nước Châu Á, VN có lẽ vẫn chỉ thua Nhật như miền Nam ngày đó thôi, đâu đến nỗi đứng hạng bét, thua cả Miên Lào !!!

Chính bên tự nhận là thắng cuộc và những con người tự phụ miền Bắc đã khiến VN trở thành hạng bét Châu Á như hiện nay. Vì vậy, đừng giả vờ ước mong hòa giải hòa hợp !
Gần nửa thế kỷ qua rồi, nỗi hận của những người bên này vĩ tuyến 17, gồm người Bắc di cư 1954, người Trung và người Nam vẫn còn đây.
Xin cảm ơn những người miền Bắc từng sống bên kia vĩ tuyến đã tỉnh ngộ, đã hiểu ra rằng mình đã bị Cộng Sản đánh lừa trong suốt bấy nhiêu năm, đã cùng hợp sức với những người miền Nam để chống Cộng Sản !

HÃY TRẢ LẠI MIỀN NAM CHO NHỮNG NGƯỜI THÙ GHÉT CỘNG SẢN – KHÔNG PHÂN BIỆT VÙNG MIỀN ! BỌN CỘNG SẢN KHẮP NƠI TRÊN ĐẤT VN HÃY CÚT HẾT VỀ BẮC !
THỐNG NHẤT ĐẤT NƯỚC KIỂU CỘNG SẢN THÌ THÀ RẰNG VẪN CỨ CHIA ĐÔI, MỖI PHE QUỐC – CỘNG MỘT NỬA !
HÒA GIẢI HÒA HỢP CÁI CON KHỈ !
Con Gà Què Azalea  (Mpt. July 10, 2021)
(Bắc kỳ 9 nút – Chỉ biết miền Bắc qua hình ảnh trên FB và Internet)

Trở về => Văn Con Gà Què Azalea  –  Thơ Con Gà Què Azalea

HOME

Đọc/xem thêm : https://anhxua.net/album/hinh-anh-vi-tuyen-17-gan-cau-hien-luong.html

Categories
6 - Trang lượm lặt

CHUYỆN 3 LOÀI CÁ, DẠY TA CÁCH LÀM NGƯỜI !


CHUYỆN 3 LOÀI CÁ, DẠY TA CÁCH LÀM NGƯỜI !

Con cá thứ nhất là cá hồi chó. (Chum Salmon)

ca hoi cho

Cá hồi chó sống ở vùng nước sâu trong đại dương bao la.

Cá hồi chó mẹ sau khi đẻ trứng sẽ đợi ở một bên, trứng sau khi nở thành cá con vẫn chưa thể tự kiếm ăn, chỉ có thể dựa vào thịt của mẹ để lớn.

Cá mẹ nhịn đau đớn không hề kêu ca. Khi cá con lớn lên, cá mẹ chỉ còn lại một đống xương, đó là minh chứng đắt giá nhất cho tình mẹ vĩ đại trên thế giới này.

Cá hồi chó là con cá tượng trưng cho tình mẹ

Con cá thứ hai là cá lóc Tàu

ca loc Tau

Loài cá này sau khi sinh con sẽ bị mất đi khả năng nhìn, không thể kiếm mồi mà chỉ có thể nhịn đói.

Khi trứng nở thành hàng ngàn con cá con, đàn cá con không nỡ nhìn mẹ chết nên từng con, từng con một chút động bơi vào miệng mẹ để giúp mẹ đỡ đói.

Cá mẹ sống lại, lượng cá con còn tồn tại chẳng đáng là bao, chỉ còn chưa đến 1/10, số còn lại vì mẹ mà hy sinh tấm thân non nớt của mình.

Cá lóc tàu là con cá tượng trưng cho sự hiếu thảo của người làm con

nhiều người trong chúng ta sẽ thấy ngậm ngùi

Con cá thứ ba là cá hồi (Pink Salmon)

ca hoi salmon

Mỗi năm cứ đến mùa sinh sản, cá hồi lại tính trăm phương ngàn kế để từ đại dương rộng lớn trở về dòng sông trong đất liền.

Bởi lẽ loài cá này không sinh nở ở các vùng biển nước mặn mà di cư bơi về dòng suối ngọt, nơi chúng được sinh ra để tiếp tục đẻ trứng.

Cuộc hành trình di cư thật sự vất vả và gian lao khi chúng phải bơi ngược dòng chảy của tự nhiên để trở về quê hương, trên đường trở về phải đối mặt với bao hiểm nguy thách thức, nào là vượt thác, nào là lo bị gấu xám ăn thịt…

Những con cá không vượt được thác phần lớn sẽ rơi vào bụng gấu. Những con vượt thác thành công cũng sức cùng lực kiệt, vừa phải tiếp tục bơi vừa phải đề phòng loài ó cá kiếm mồi.

Chỉ có một số ít những con cá may mắn vượt qua mọi khó khăn và sự bủa vây để trở về quê hương, hoàn thành việc quan trọng nhất đời mình, đó là tìm con đực, giao hợp, đẻ trứng và cuối cùng là chết một cách yên bình ở chính nơi mình sinh ra.

Và khi mùa xuân đến, đàn cá con lại trôi theo dòng nước ra biển, bắt đầu hành trình cuộc đời mình.

Cá hồi là loài cá tượng trưng cho tình yêu quê hương xứ sở

Lời bình

Chúng ta hãy thường xuyên nghĩ rằng, trên đời này có ít nhất 3 con cá khiến chúng ta phải cảm động.

Con cá thứ nhất là cha mẹ, người đã cho chúng ta sinh mệnh, luôn dõi theo mọi bước chân ta đi, không trách cứ oán giận, sẵn sàng hi sinh tất cả cho con cái mà không hề đòi hỏi bất cứ điều gì.

Con cá thứ hai là con cái, từ khi oa oa cất tiếng khóc chào đời, con cái đã hoàn toàn tin cậy và ở bên cha mẹ cho đến già.

Con cá thứ ba là cố hương. Bất luận là đi xa đến đâu, cũng sẽ có một ngày chúng ta tìm cách trở về quê nhà.

Nguồn sưu tầm: Trí thức trẻ

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

BIỂN ĐỘNG


 

 

11295600_10200579128396534_5778554954942758600_n

BIỂN ĐỘNG

Bỗng dưng gió thổi tới
Tiếng gầm hú vang trời
Mây xám phủ  mờ tối
Nặng trĩu hạt mưa rơi…

Vỡ tan tiếng ru êm
Nhạc tấu khúc êm đềm
Bản hòa ca của biển
Thành cuồng nộ trong đêm

Sóng cuồn cuộn thét gào
Vươn thành bức tường cao
Nước tóe tung trắng xóa
Chợt ầm ầm đổ ào…

Sóng thẳng tay tàn phá
Tất cả cuốn trôi ra
Về nẻo khơi mù mịt
Biển bỗng hóa lạ xa !!!
Con Gà Què Azalea
(Viết cho ngày 30/4/1975)

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
Uncategorized

Ca sĩ Hoàng Oanh


Ca sĩ Hoàng Oanh

Nữ danh ca đình đám một thời quyết không hát vũ trường, phòng trà dù được săn đón nồng nhiệt

Danh ca Hoàng Oanh được đánh giá là 1 trong 10 nữ ca sĩ có sức ảnh hưởng lớn tại Việt Nam trước năm 1975.

Danh ca Hoàng Oanh (tên thật là Huỳnh Kim Chi) sinh năm 1946 tại Mỹ Tho nhưng lớn lên tại Sài Gòn. Bà được cha dạy hát khi mới 5 tuổi. Đến năm 8 tuổi, bà lần đầu biểu diễn trên sân khấu ở Liên trường Võ khoa Thủ Đức với hai bản nhạc “Hương lúa miền Nam” và “Có một đàn chim”.

Nghệ danh Hoàng Oanh được chính người cha đặt năm 1958 khi bà gia nhập ban thiếu nhi của nhạc sĩ Lê Đô. Ông đã lấy câu hát “Chờ tin thư chim hoàng oanh đưa/ Còn xa bay trong áng sương mờ” trong bài “Bản đàn xuân” của nhạc sĩ Lê Thương để đặt nghệ danh cho bà.

Nhờ giọng hát trời phú, kỹ thuật điêu liệu, Hoàng Oanh được công chúng mến mộ ngay trong những năm đầu đi hát. Bà liên tục được mời thu âm và biểu diễn. Ở thời hoàng kim, danh ca Hoàng Oanh ngự trị trên hầu khắp các sóng phát thanh và truyền hình. Bà chính là ca sĩ được mời thu âm nhiều nhất, với hơn 200 đĩa nhạc tính đến năm 1975, tại nhiều hãng đĩa khác nhau.

Điều đặc biệt là trong sự nghiệp của mình, Hoàng Oanh không biểu diễn tại các vũ trường và phòng trà, dù thời ấy đa phần nghệ sĩ đều làm điều này. Bà từng giải thích điều này như sau: “Hồi nhỏ, Oanh ở với ông cậu rất nghiêm khắc nên ông không cho Oanh hát phòng trà hay vũ trường, thỉnh thoảng chỉ cho hát đại nhạc hội mà thôi”. Dù sớm nổi tiếng, nhưng bà vẫn tốt nghiệp Đại học Văn khoa Sài Gòn với bằng Cử nhân văn chương, sau đó mới dành toàn bộ sự nghiệp cho âm nhạc.

Nhạc sĩ Nguyễn Ánh 9 đã từng so sánh Hoàng Oanh với Chế Linh để lột tả sự cao đẹp trong nhân cách của bà. Ông nói: “Hoàng Oanh thật là một con người trung hậu, nghĩa là cô nghĩ đến mình và cả đến người khác. Thêm một yếu tố quan trọng nữa là những cuộn băng, những đĩa hát, những CD, một khi cô đã phát hành cô đều lưu giữ lại và gìn giữ cẩn thận như đó là những đứa con tinh thần của cô.

Trong khi đó, ca sĩ Chế Linh thì lại khác, cuốn băng nào đã phát hành, những bài bản nào đã hát anh đều quên bẵng đi, giống như kiểu bán tiếng hát lời ca để làm thương mại mà trung tâm băng nhạc nào mời anh và khi “tiền đã trao và cháo đã múc” là anh vội quên ngay”.

Không chỉ Bolero, Hoàng Oanh còn nổi bật ở tài năng đa dạng, khi hát được dân ca của tất cả các vùng miền đất nước, từ Bắc tới Nam. Ngoài ra, bà còn có giọng ngâm thơ thần sầu, đong đầy cảm xúc.

Chuyện tình đẹp của hai người nghệ sĩ

Về chuyện tình cảm, nữ danh ca lên xe hoa với nhạc sĩ Mai Châu vào năm 1972. Họ đã có một chuyện tình rất đẹp trước khi cưới 9 năm. Theo lời kể của nhạc sĩ Mai Châu, ông gặp nữ danh ca Hoàng Oanh lần đầu vào năm 1963, khi ông mới 18 tuổi và bà mới 17 tuổi. Thời điểm ấy, vì quá ái mộ người ca sĩ trẻ nên ông đã gửi thư cho Hoàng Oanh để bày tỏ nỗi lòng. Sau khi kết hôn, nữ danh ca và ông xã sống thuận hòa cho đến ngày nay, với một cuộc hôn nhân được nhiều người ngưỡng mộ.

Hoàng Oanh cùng chồng tới Mỹ định cư vào năm 1975. Ban đầu, bà sinh sống tại một thành phố gần New York, tiểu bang New Jersey, nhưng sau đó bà chuyển về tiểu bang California. Bà mở trung tâm ca nhạc và dành nhiều tâm huyết trong việc bảo tồn văn hóa cổ truyền, nuôi dưỡng tâm hồn Việt Nam trong cộng đồng người Việt.

Theo Dân Việt.vn

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

CON NHỎ BẮC KỲ


CON NHỎ BẮC KỲ

CON NHỎ BẮC KỲ

Anh vẫn gọi tôi : “nhỏ Bắc kỳ”,
Cá cầy đanh đá, chẳng e chi,
Làm duyên hổng có, không làm dáng,
Trang điểm, phấn son đâu biết gì…

Anh nói tôi là một gã trai,
Leo trèo, phá phách, chẳng như ai…
Vì sao lại giống thân con gái ?
Chắc mẹ đã lầm khi có thai !

Rồi bỗng một hôm anh ngó tôi,
Ngẩn ngơ, đắm đuối mãi không rời,
“Bắc kỳ” con nhỏ nay kỳ quá,
“Nó” đã hình như khác hẳn rồi !

Từ ấy khi không anh nhẹ nhàng,
Thường nhìn len lén, mỗi lần sang,
“Bắc kỳ” anh chẳng còn kêu nữa,
Anh đã gọi “em” rất dịu dàng…
CGQ Azalea 

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

THƯƠNG NHỚ KIKI


1501296779-150121006992332-2-copyHình (Google) chỉ được dùng để minh họa 

THƯƠNG NHỚ KIKI

Bao năm vắng bóng KiKi,
Thẫn thờ thương nhớ thấy gì niềm vui.
Chẳng còn đua nhảy tới lui,
Thi nhau cùng chạy trốn chui giữa rừng…

Đâu rồi đuôi vẫy vui mừng,
Tay nào nắm bắt tưởng chừng dính luôn,
Chỉ còn lại khoảng trống buồn,
Ngậm ngùi tưởng nhớ tan trường ngóng trông…

Nhớ KiKi lệ lưng tròng,
Nằm bên vũng máu tuôn dòng đớn đau !
KiKi thảm thiết xiết bao,
KiKi thương hết, nỡ nào giết Ki?!

KiKi ơi hỡi ! KiKi !
Hận người sao đã phân ly đoạn trường !
Đời đang vui bỗng thê lương,
Kể từ chiều ấy sầu vương trũng sầu !!!
Con Gà Què Azalea

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức Văn Con Gà Què Azalea

ĐỪNG GIẾT KIKI !


be-gai-7965-14269074731Hình (Google) chỉ được dùng để minh họa 

Giới thiệu :

Chuyện kể về con chó thân yêu của tác giả đã bị người ta bắt giết để ăn thịt !

Đây là một chuyện ngắn đã được tác giả viết từ thuở còn đi học, chưa thực sự trở thành người lớn. Lần đầu tiên được phổ biến ra công chúng – trên trang nhà THĐ2.
Những nhân vật và tình tiết của câu chuyện trong chuyện ngắn này đều là thật. Tuy nhiên, tên tuổi đã được thay đổi. Nếu chẳng may có bất cứ sự trùng hợp nào, đó là ngoài ý muốn của tác giả. Tác giả chân thành xin lỗi và mong quý độc giả vui lòng bỏ qua.
Con Gà Què Azalea

1501296779-150121006992332-2-copyHình (Google) chỉ được dùng để minh họa 

Vào chuyện :

– Đừng giết KiKi ! Sao lại giết KiKi ?! Huhuhu ! Đừng giết KiKi…

Đó là những tiếng gào khóc của tôi khi nhìn thấy con chó thân yêu của mình đang nằm dưới đất, mõm và bốn chân đều bị trói chặt. Phía chân sau của KiKi, dòng máu đỏ tươi vẫn còn đang chảy, đọng lại thành vũng nơi nó nằm. Ngay trước mặt KiKi là ông Hộ – tùy phái nơi sở làm của anh tôi. Ông đang ngồi xổm, trên tay cầm một con dao nhọn, chuẩn bị thọc tiết KiKi của tôi. Tôi dùng hết sức của một đứa con gái 8 tuổi gầy gò, vừa gào khóc thật lớn, vừa phóng mình xô vào ông ta, làm ông té lăn dưới đất và con dao văng ra khỏi tay…

Chiều hôm ấy không giống như mọi ngày khi tôi đi học về. Tôi đã xuống khỏi chiếc xe đưa đón học sinh của khu cư xá, đi tới sân trước, mở cửa bước vô nhà rồi mà vẫn không nhìn thấy KiKi.
Như thường lệ, khi xe vừa dừng lại là KiKi đã từ nơi nào đó phóng ra thật nhanh, đợi sẵn ngay cửa xe. Khi tôi vừa bước xuống là nó vẫy đuôi, ngước mắt nhìn, đợi tôi xoa đầu rồi  mới thủng thẳng đi bên cạnh tôi vào nhà. Buổi chiều đó không thấy KiKi ra đón, tôi rất ngạc nhiên và linh cảm có chuyện gì đó không bình thường. Tuy nhiên, tôi không bao giờ nghĩ là người ta giết KiKi để ăn thịt !

KiKi nằm đó, giương ánh mắt lờ đờ mệt mỏi, buồn rầu nhìn tôi. Khi nghe tiếng tôi khóc gào, từ trong họng nó cũng phát ra những tiếng kêu nghe giống như tiếng  nấc, nhưng có thể đó chỉ là những tiếng rên của nó vì đau đớn ! Tôi ôm cổ nó, vừa gào vừa khóc nấc lên. Đang lúc đó, có tiếng đàn ông la lớn :
– Đưa con bé về nhà đi ! Coi bộ nó sắp xỉu tới nơi rồi đó. Anh nó về mà thấy cảnh này thì coi chừng có người mất việc !

Ngay khi đó, người đàn bà  – vợ ông giết chó  – ngồi bên cạnh tôi bỗng thét lên lanh lảnh :
– Ối trời ơi ! Con chó này nó biết khóc kìa !
Mọi người vội bước dồn lại sát gần KiKi để nhìn cho rõ. Tôi cũng ngừng khóc, trố mắt nhìn nó. Tôi nghe rõ tiếng híc híc phát ra từ cổ họng nó. Rồi tôi nhìn thấy nước trong một mắt của nó đang trào ra, lăn từng giọt, chảy qua mũi. Vì nó bị trói nằm nghiêng, mắt kia sát xuống đất nên tôi không thấy được gì.
Chị tôi cũng đã chen được vào sát cạnh tôi từ lúc nào, trên cổ chị đeo một chiếc máy chụp hình. Chị vội vàng đưa máy hình lên bấm lia lịa. Chị nói nhỏ vào tai tôi :
– Chắc là nó đang hấp hối nên mới nấc và trào nước trong mắt ra, không phải nó khóc đâu. Chó làm sao biết khóc chứ !

Không ngờ bà vợ ông giết chó nghe được câu nói của chị. Bà ta quay sang phía chị em tôi, nói oang oang :
– Chị em mày đạo Chúa, biết cái gì mà nói. Sao chó lại không biết khóc chứ. Con chó này khôn như vậy. Nó do người đầu thai thành rồi !
Nói xong, bà quay sang phía ông chồng, la lớn lên :
– Ông không được giết con chó này. Tôi nghĩ kiếp trước nó là người, kiếp này nó đầu thai thành chó đó…
Ông Hộ cắt ngang câu nói của vợ, gắt lại :
– Bà ăn nói cái gì vớ vẩn vậy chứ. Không giết nó, ông trưởng ty Cảnh Sát để cho tôi yên được sao?!

Đúng lúc đó, ông trưởng ty Cảnh Sát cùng với đứa con gái – bạn thân của tôi – cũng vừa đi tới. Ông quát lên :
– Anh có chịu giết nó không, hay để tôi tặng thêm vài phát đạn nữa cho nó chết, anh khỏi phải giết nó !
Ông Hộ làm thinh nhưng bà vợ cãi lại :
– Ông lấy quyền gì mà ra lệnh cho chồng tôi? Chồng tôi đâu phải Cảnh Sát của ông chứ !
Ông Cảnh Sát gằn giọng :
– Đúng là vậy nhưng chồng bà đã đồng ý làm thịt nó. Tôi đã trả tiền công đàng hoàng rồi. Tôi hỏi lại : anh thọc tiết nó hay tôi bắn?
Ông Hộ nói nhỏ :
– Con bé này nó cứ ôm chặt con chó như vậy, tôi làm sao mà thọc tiết được ! Với lại…Đàng nào ông cũng đã bắn mấy phát trúng chân nó, máu đã đang chảy ra lênh láng, nó cũng sắp chết rồi. Ông đợi chút nữa để nó chết hẳn rồi tôi sẽ làm thịt nó mà !
– Anh thua cả con bé con này à?
– Không phải tôi thua nó. Nhưng con chó này là của nó. Anh nó lại là cấp trên của tôi. Hay là tôi trả lại tiền. Ông tìm người khác đi…

Ông trưởng ty Cảnh Sát hùng hổ :
– Mọi chuyện này anh đều đã biết từ trước. Sao anh còn nhận lời ? Bây giờ anh nói tôi đi tìm người khác. Tìm ở đâu ra sẵn người giết chó ngay lúc này chớ ?!
Nói xong, ông cúi xuống gỡ tay tôi, kéo tôi ra xa và la lên ong óng :
– Được rồi đó. Anh thọc tiết con chó ngay đi, làm sao cho xong trước khi thằng anh nó về, không là rất khó mà thịt được nó !

Nghe thấy thế, tôi lại gào khóc lớn lên, lập đi lập lại  :
– Buông cháu ra ! Đừng giết KiKi của cháu ! Sao lại giết KiKi ?! Đừng giết KiKi…

Bây giờ có thêm tiếng khóc của bạn tôi. Bạn tôi cũng vừa khóc vừa gào nhưng không lớn tiếng như tôi :
– Ba đừng giết KiKi mà. Con cũng thương KiKi. KiKi vẫn thường tới nhà mình chơi. Sao ba giết nó ?!

Ông Cảnh Sát la lại con, nói luôn một hơi dài :
– Cũng chính vì ba để nó tới nhà chơi với con nên chưa đầy một tháng, nó đã giết chết hết cả hai con gà Tây của ba ! Hai con gà Tây đó ba phải đặt trước biết bao lâu. Ba mua về làm kiểng trong vườn mà nó cắn chết hết cả hai con. Con gà Tây bị nó giết chết trước kia, ba chịu nhận tiền đền. Con này thì không thể. Ba phải giết nó mới hả dạ. Vì vậy, ba đã phải bỏ tiền ra để trả công cho người ta làm thịt nó. Con còn nhỏ, chưa hiểu chuyện thì im miệng đi, đừng nói vớ vẩn nữa.

Bạn tôi vừa khóc vừa cãi lại – điều này tôi chưa từng thấy – cũng bằng một hơi dài, như mượn dịp để nói ra hết những ấm ức trong lòng từ bấy lâu nay :
– Con đã mười tuổi rồi. Con hiểu chuyện mà. Nếu con là ba, sau lần trước KiKi giết chết con gà Tây đó, con sẽ không cho KiKi đến nhà nữa mà sẽ để con của con tới nhà của KiKi chơi thôi. Nhưng ba không cho con đi chơi nhà bạn nào hết. Con đi đâu ba cũng sợ bị Việt Cộng bắt cóc để đòi đổi mạng hoặc giết trả thù. Việt Cộng đâu biết con là ai. Bên khu cư xá đó làm gì có Việt Cộng mà ba cũng không cho con đến chơi. Con đi học cũng có chú Cảnh Sát đi theo. Con giống như bị ba bắt ở tù và bị Cảnh Sát theo dõi…

Ông trưởng ty Cảnh Sát không đợi bạn tôi nói hết lời. Ông cắt ngang, gằn giọng :
– Đủ rồi ! Con im miệng đi. Ba cho người bảo vệ con mà con lại nói là ba theo dõi con à? Đi về ngay cho ba !
Nói xong, ông buông tôi ra rồi kéo bạn tôi đi về, bỏ lại vụ việc con KiKi.

Tôi chỉ đợi có thế là chạy bay đến nơi KiKi đang nằm. Tôi không cần chen lấn mà mọi người tự động nhường chỗ cho tôi đến sát KiKi.
Mắt KiKi không còn mở. Nó nằm im bất động. Gần đó, ông Hộ đang nhúm lửa. Bà vợ ông vẫn còn ngồi bên cạnh KiKi. Bà nhắm mắt , miệng lẩm bẩm những tiếng đứt đoạn, không rõ ràng mà tôi nghe được lõm bõm, không hiểu rõ hết :
– Xin Đức Phật… Xin vong hồn ai đó đang đầu thai… Xin tha thứ cho chồng tôi… Xin hãy mau được hóa kiếp đầu thai trở lại thành người. Nam mô A Di Đà Phật…

Dù chưa bao giờ coi người ta giết chó, tôi cũng chợt hiểu ra KiKi đã chết. Không cần bị thọc tiết. Nó chết vì mất máu do vết thương đã bị ba của bạn tôi bắn ! Chính ông ấy đã giết KiKi của tôi ! Và KiKi sắp bị thiêu để trở thành những món ăn cho mấy người hàng xóm của tôi !
Nghĩ tới đây, tôi cảm thấy lòng mình đầy uất hận. Tôi ghét ba của bạn tôi. Tôi hận những người hàng xóm đang có mặt tại đây, dù không biết rõ ai sẽ được chia phần thịt của KiKi.
Trong trí óc non nớt của một đứa con gái tám tuổi, tôi không thể hiểu nổi vì sao họ có thể ăn được thịt KiKi !  Tôi ngồi ôm đầu KiKi, tưởng tượng KiKi chắc là sẽ đau lắm khi ông Hộ cắt nhỏ KiKi ra từng miếng…
Nhìn KiKi nằm đó, tôi muốn gào khóc lên thật lớn nhưng tiếng tôi không sao thoát được ra khỏi cổ họng. Dường như có một thứ gì đó đang đâm rất sâu vào trái tim tôi thật đau,  đau lắm, đau tới nỗi tôi không thể chịu đựng nổi nữa. Người tôi mềm nhũn ra, không còn một chút sức lực. Mắt tôi mờ đi, không nhìn thấy gì ngoài một vùng tối đen…

***

Chẳng biết tôi đã thiếp đi bao lâu. Khi chợt tỉnh lại. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là chị tôi. Chị đang ngồi cạnh giường, lặng lẽ khóc. Tôi nhận ra mình đang nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc. Bụng tôi đói cồn cào vì từ lúc đi học về, tôi chưa ăn gì.
Chợt nghĩ tới KiKi, nước mắt tôi trào ra, tim tôi lại nhói đau. Tôi nấc lên và lại bắt đầu gào khóc thảm thiết, gọi tên KiKi.

Đúng lúc đó, anh tôi về. Vừa bước vào nhà, anh đã vội vàng hỏi :
– Trong nhà ai đang khóc vậy? Hai chị em và KiKi đâu rồi? Anh có quà cho ba đứa đây. Sao không thấy KiKi, nó đâu rồi?

Tôi chạy vội ra, mếu máo :
– Họ giết thịt KiKi ăn rồi !
Anh tôi vừa nghe thấy thế thì túi đồ trên tay anh rơi cái bịch xuống đất ! Anh hỏi mà cũng chính là tự trả lời :
– Có phải lão trưởng ty Cảnh Sát bắn KiKi rồi kêu ông Hộ tùy phái làm thịt hay không?
Chị tôi gật đầu nhưng tôi ngây thơ hỏi lại :
– Làm sao anh biết vậy?
Anh không trả lời tôi mà chỉ lẩm bẩm :
– Hắn đã đe từ lần con gà Tây bị chết kỳ trước rồi. Chỉ có hắn mới dám làm chứ trong khu này còn ai dám nữa đây !

Nói xong, anh lẳng lặng ngồi xuống ghế, cởi giầy. Tôi cũng ngừng khóc vì cơn đói lại nổi lên cồn cào khi nhìn thấy mâm cơm trên bàn còn nguyên, chưa ai ăn.
Hai chị em tôi ngồi vào bàn, định ăn cơm nhưng anh tôi bỗng dưng đứng bật dậy như cái lò xo. Anh đập tay vào tường rồi la lên thật lớn, nói không ngừng như sợ sẽ không còn dịp để nói, như muốn xổ ra hết mọi oán hận :
– Đúng là quân ác độc mà ! Ỷ có súng trong tay, muốn làm gì thì làm mà ! Thiệt là khốn nạn ! Lão giết chết KiKi thì mấy con gà Tây của lão cũng đâu sống lại được. Nếu như anh giết con gà của lão rồi lão giết lại con chó của anh thì không đáng nói. Đàng này, con gà Tây là do con chó giết. Nhưng lão giết con KiKi. Lão không muốn làm người mà lại muốn ngang hàng với con chó KiKi ! Trong khi con gà Tây lão chỉ nuôi làm kiểng, còn con KiKi nó như là một  phần của chúng ta ! Lần trước anh phải đền gấp đôi số tiền lão mua con gà Tây đó, dù lão mới nuôi vài tuần. Lần này… Thật là ác độc. Lão đi thù một con chó mà lão đã từng chứng kiến con chó này đã bao nhiêu lần giúp cho con lão được cười vui vẻ. Lão khốn này không hề nghĩ tới cảm giác của con lão !!!

Có lẽ sau khi nói ra được những lời này, anh đã nguôi giận nên anh ngồi trở lại vào bàn, kêu hai chị em tôi cùng ăn cơm.

Chúng tôi chưa ai kịp ăn thì anh lại hỏi trống không :
– Con Hà có biết ba nó giết KiKi không?
Tôi nhanh miệng trả lời :
– Nó biết ạ. Ba nó còn dẫn qua đây để xem ông Hộ giết thịt KiKi, nhưng nó khóc theo em và nói tùm lum nên ba nó lại dẫn về.

Anh im lặng sau câu trả lời của tôi. Rồi anh lại kêu chúng tôi ăn cơm…

Lúc tôi đang nhai miếng cơm đầu tiên trong miệng thì có tiếng gõ cửa. Chị tôi ra mở. Tôi thấy ông giết chó đứng ở đó, trên tay đang bưng một cái đĩa được phủ bằng một miếng vải. Nhìn thấy ông, trái tim tôi lại nhói đau và nước mắt tôi lại trào ra.

Ông Hộ cất tiếng :
– Chào xếp. Tôi có chút đồ ăn đem biếu xếp.
Anh tôi la lên :
– Ông cút ngay đi !

Tôi phóng vội ra cửa, dùng hết sức mình lao vào ông nhưng ông ta không té như lúc nãy, khi ngồi xổm. Chỉ có đĩa đồ ăn rớt xuống đất, đĩa bể và đồ ăn văng tung tóe.
Chị tôi chợt la lên :
– Thịt KiKi. Đúng là thịt của KiKi rồi.

Anh tôi đứng bật dậy. Anh hét lên :
– Khả ố ! Thiệt đúng là đồ khả ố. Ông nghĩ sao mà đưa đĩa thịt tới đây? Ông nghĩ chúng tôi có thể ăn được thịt con chó của mình nuôi hả? Ngay cả thịt bất cứ con chó nào, gia đình chúng tôi cũng chưa và không bao giờ ăn. Ông cút ngay cho khuất mắt tôi !
Nói xong, anh đóng cửa lại một cái rầm. Tiếng ông Hộ phân trần ở ngoài vang vào trong nhà tôi :
– Xếp ơi ! Con chó là do ông trưởng ty Cảnh Sát bắn chết. Nó chết rồi tôi mới làm thịt nó thôi, tôi không hề đụng dao giết nó… Đàng nào nó cũng chết rồi, nếu không ăn thịt nó thì rất phí của. Thấy thịt nó mềm ngon, tôi mới đem biếu xếp mà sao xếp không hiểu giùm tôi !

Anh tôi lặng lẽ bỏ vào phòng. Chị tôi cũng vô phòng. Tôi đoán là chị vô trong phòng để âm thầm khóc thương KiKi. Chị đã mười sáu tuổi, chị biết giữ ý tứ hơn tôi. Chỉ còn một mình tôi ở ngoài, tôi lại bắt đầu gào khóc.
Chẳng cần biết ông Hộ còn ngoài cửa hay không. Tôi vẫn vừa khóc vừa la lớn, lập lại những lời của bà vợ ông, dù không hiểu hết ý nghĩa những lời đó :
– Ông là kẻ giết người.  (Hic hic !) Con KiKi là do người đầu thai. (Hic hic !)  Kiếp sau ông sẽ đầu thai thành chó và sẽ bị người ta giết thịt.  (HuHuHu !..)

Nói xong được câu này, tôi cảm thấy rất hả giận. Cơn đói trong tôi lại nổi dậy. Dù sao, tôi cũng chỉ mới tám tuổi. Tôi chưa thể làm chủ được cơn đói của mình. Tôi cũng chưa thể vì quá đau khổ mà bỏ ăn. Tôi ngồi vào bàn ăn. Một mình tôi ngồi ăn trong khi nước mắt vẫn tiếp tục ứa ra và trong lòng tôi, thỉnh thoảng lại nhói đau.
Rồi chẳng biết từ lúc nào, tôi gục xuống bàn ăn, thiếp ngủ đi vì mệt mỏi, sau cả một buổi chiều đau khổ và gào khóc. Chén cơm vẫn còn hơn một nửa…

***

Hôm nay là đúng mười năm ngày KiKi bị người ta giết thịt. Tôi không còn là một cô bé gái tám tuổi thuở nào. Dù chưa thực sự trở thành một người lớn, nhưng tôi đã đủ khôn để hiểu được thế nào là nhân quả của sự việc. Đồng thời tôi cũng hiểu rõ sự thay đổi của con người do những mất mát đã xảy ra trong đời.

Hình ảnh KiKi trong những phút giây cuối cùng của cuộc đời nó, ánh mắt như van xin của KiKi cùng với những giọt nước mắt vẫn còn rất rõ ràng trong tâm trí tôi. Riêng tấm hình (*) chị tôi chụp KiKi mà tôi luôn để trong bóp, ai cũng có thể nhìn thấy rõ những giọt nước lăn trên mũi và tràn đầy trong mắt nó. Mặc kệ đó thực sự là nước mắt hay chỉ là một thứ chất lỏng trào ra trước khi chết; đối với tôi, những hình ảnh đó vẫn luôn tồn tại. Tim tôi vẫn còn cảm giác nhói đau mỗi khi nhớ đến KiKi. Tai tôi vẫn nghe rõ những tiếng khóc gào của cô-bé-gái-tôi-tám-tuổi ngày nào :

– Đừng giết KiKi ! Sao lại giết KiKi ?! Huhuhu ! Đừng giết KiKi…

Con Gà Què Azalea 

(*) Tấm hình chụp KiKi này đã bị rớt xuống biển, cùng với chiếc bóp của tác giả, trong khi tác giả được 1 tàu của Nam Dương cứu qua tàu họ vào lần vượt biên thứ 9.

Đọc thêm => GIÃ BIỆT CHÓ KIKI & Bài Họa : KHÓC KIKI !
Đọc thêm => THƯƠNG NHỚ KIKI

Trở về => Văn Con Gà Què Azalea  –  Thơ Con Gà Què Azalea

HOME

XIN ĐỪNG ĂN THỊT CHÓ !

THANK YOU !

Categories
Uncategorized

NGẪM SỰ ĐỜI


38e8b8c400000578-0-image-a-18_1475170179112

NGẪM SỰ ĐỜI

– Xúc động trước bức thư của một cụ bà ở viện dưỡng lão: Đừng bao giờ quên hai chữ “gia đình” ngay cả khi về già!!!

– Năm nay tôi 82 tuổi, tôi có 4 người con, 11 đứa cháu, và 2 chắt, hiện tại thì tôi đang sống trong một căn phòng rộng chừng 12m vuông..Bây giờ nhà cửa không còn, những thứ xa hoa phù phiếm cũng không có, bù lại tôi được chăm sóc tận tình từ A đến Z; có người lo dọn dẹp phòng, chăn drap gối nệm sạch sẽ, cơm nước được lo tận nơi, mỗi ngày được đo huyết áp và cân đo thường xuyên, nói chung tôi không làm gì cả, mỗi giờ trôi đi là sự hưởng thụ trong tuổi già.
Tôi rất nhớ! Nhớ tiếng cười đùa của lũ cháu, tôi không còn thấy chúng lớn tiếng cãi vã rồi vật nhau. Không còn được là trọng tài để phán xử đứa nào đúng, đứa nào sai. Nhớ chúng nhiều lắm. Tôi thèm được trở về nơi chốn cũ để tận hưởng không gian ấm áp của một thứ gọi là gia đình…
Bây giờ các con tôi, có đứa thì cách 15 ngày đến thăm tôi một lần, có đứa thì ba bốn tháng mới thấy chúng một lần, và có đứa thì chưa thấy mặt nó một lần kể từ khi tôi đến ở Viện Dưỡng Lão này.
Tôi nhớ da diết căn bếp ấm cúng của tôi, nơi đó tôi đã làm đủ các loại bánh, mùi bánh nướng thơm ngậy vẫn còn lưu giữ trong tiềm thức của tôi. À, còn mảnh vườn sau nhà nữa, đào xới đất để trồng rau, trồng hoa cũng một tay tôi dù lúc đó tôi cũng không còn khoẻ. Giờ thì mất hết rồi!
Tôi có sở thích đọc sách, giờ vẫn luôn có cuốn sách bên mình nhưng tôi không đọc được vì mắt đã mờ…
Tôi không biết thời gian của tôi còn bao lâu nữa, còn bao lâu thì tôi cũng phải sống trong sự cô đơn và chờ đợi…
Ở căn phòng này xem như ngôi nhà cuối đời của mình, tôi cố gắng xua đuổi nỗi buồn trong sinh hoạt hằng ngày, tôi như một nhóm trưởng, tôi giúp những người tồi tệ hơn tôi trong giới hạn cho phép của tôi qua những mẫu chuyện vui trong sách, những lời an ủi cho họ và cho chính tôi. Chúng tôi hát cùng nhau một bài hát cũ, và hôm sau tôi biết được người bạn phòng bên đã ra đi mãi mãi…
Họ nói bây giờ tuổi thọ kéo dài hơn. Tại sao? Tôi phải sống trong nỗi cô đơn dài nữa ư?
Lấp đầy sự trống trải bằng cuốn Album hình mà tôi đem theo đến đây. Hình cưới ngày xưa của tôi, hình lúc tôi sanh đứa đầu đến đứa cuối, hình tôi cười sung sướng khi ẵm đứa cháu đầu lòng, rồi đứa chắt bụ bẫm bên bà già đã đầy nếp nhăn. Hình gia đình đầy đủ, hình lúc ông chồng già của tôi bỏ tôi đi mà về với Chúa. Và đó là tất cả!
Nếu được mơ ước thì tôi mong các con, cháu, chắc của tôi đừng bao giờ quên hai chữ “GIA ĐÌNH” ngay cả khi cha mẹ về già, các con nên xem đó là bổn phận phải chăm lo khi họ không tự lo được cho mình…
Tôi hy vọng các thế hệ tiếp theo sẽ hiểu rằng Gia Đình là một Đại Gia Đình gồm nhiều thế hệ, gọi là sóng sau dồn sóng trước, như một chu kỳ tuần hoàn vì ai rồi cũng đến “sanh lão bệnh tử”…
Các con hãy chăm lo tốt cho cha mẹ khi họ về già…cũng giống như khi họ còn trẻ lo cho các con là chúng ta vậy…

Nguồn : sưu tầm

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

TRỞ VỀ


TRỞ VỀ

Bỗng chợt hồn tôi trở về nơi ấy,
Xa lạ như ngày đầu tới nơi đây !
Việt Nam nước tôi sao mất đâu rồi?
Tiếng nói dân nào vây bủa quanh tôi ?!

Những con đường xưa ảo mờ sương phủ,
Rặng liễu nghiêng mình đìu hiu ủ rũ…
Hồn tôi lạc loài thẫn thờ bay lượn,
In bóng trên đường loang lổ chiều buông !

Ngỡ như mộng du giữa ngàn tơ vướng,
Sợ vỡ òa tan ký ức vấn vương,
Một sợi bay vào khóe mắt lóng lánh,
Giọt lệ muốn rơi mà chẳng nỡ đành !

Hồn tôi lượn quanh hố thẳm mông lung,
Những dấu chân xưa đã hằn sâu trũng,
Vết tích thuở nào lạc cả bước đi,
Tôi trở về đây sao chẳng còn gì,
Dường như hồn tôi bay vào hư ảo,
Tận đáy tim sầu, tiếng khóc lao xao…
Con Gà Què Azalea

TRỞ VỀ

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức Văn Con Gà Què Azalea

NHỮNG ĐỘI BANH MẤT DẠY NHẤT THẾ GIỚI !


NHỮNG ĐỘI BANH MẤT DẠY NHẤT THẾ GIỚI !

Trên thế giới này, có lẽ chỉ ở xứ VN Cộng Sản mới có mấy đội đá banh mất dạy, vô liêm sỉ, mặt trơ trán bóng như chúng ta đã từng chứng kiến bấy lâu nay :

Thắng được 1 trận thì la làng, giăng biểu ngữ cùng khắp, đòi đạp người khác dưới chân, tự tôn vinh mình thành như thần thánh và mới đây lại còn cho mình là liều vắc xin giúp “tổ cuốc” chống dịch nữa mới là khủng khiếp ! Bọn nhà cầu cũng dựa hơi, bỏ cả việc công; dân thì điên loạn trần truồng chạy rông ngoài phố, phơi các thứ ngày thường được che phủ…

Khi thua, chúng chửi bới không sót một ai, từ huấn luyện viên của chúng đến trọng tài, tới những người đã lỡ thắng chúng. Chúng moi móc người thắng, vào tận facebook của người ta để ăn tươi nuốt sống họ với những lời lẽ hằn hộc tục tĩu mà người đọc phải rùng mình !..

Như vậy, dưới mắt chúng, đá banh không còn mang ý nghĩa thể thao nữa mà đã trở thành một thứ quái gở để sát phạt nhau và xả hận thù, chẳng khác gì những con thú đang hùng hục chọi nhau ở đấu trường !

NHÌN VÀO CÁCH CƯ XỬ CỦA CHÚNG, AI CŨNG CÓ THỂ THẤY CHÚNG KHÔNG HỀ ĐƯỢC HỌC VỀ PHÉP XÃ GIAO, PHÉP LỊCH SỰ, LÒNG VỊ THA VÀ SỰ KHIÊM TỐN. CHÚNG CŨNG CHẲNG CÓ TÍ XÍU TINH THẦN THỂ THAO NÀO.

ẤY THẾ MÀ MỖI NĂM CHÚNG VẪN ĐỀU ĐỀU XUẤT HIỆN, VÊNH VÁO NGÔNG CUỒNG KHI CHIẾN THẮNG VÀ LỒNG LỘN HỆT NHƯ ĐÁM THÚ RỪNG KHI THUA CUỘC !!!

Con Gà Què Azalea

Đọc thêm => https://laodong.vn/bong-da/can-len-an-hanh-vi-tan-cong-trong-tai-cua-mot-so-co-dong-vien-viet-nam-921134.ldo

https://tuoitre.vn/bao-a-rap-cdv-viet-nam-tan-cong-trong-tai-phai-khoa-facebook-20210616164933177.htm?fbclid=IwAR2ILD0sS1igP98MZWiKcOXdO_-u2spn0Hvz4D9vh9HX4ki3-ytem1HLvP4

Đọc thêm => Văn Con Gà Què Azalea  –  Thơ Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 3

TIẾNG HỒN CẦM !


TIẾNG HỒN CẦM !

TIẾNG HỒN CẦM !

Trong hồn tôi là thơ,
Vật vờ cõi mơ hồ,
Phiêu du cùng sống chết,
-Một mảnh đời xác xơ !

Trong hồn tôi nhạc lòng,
Trổi khúc tình mênh mông,
Chập chờn trôi theo sóng,
-Một mảnh đời bão giông !

Trong hồn tôi mộng tràn,
Lơ lửng giữa không gian,
Vỡ tan theo gió nổi
-Một mảnh đời dở dang !

Trong hồn tôi thương đau,
Ngập trong vũng thảm sầu,
Ngất ngây rồi lịm tắt,
Tan theo những tinh cầu !!!
ConGàQuè Azalea Nguyen

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 3

ĐÊM NGHE TIẾNG DƯƠNG CẦM


ĐÊM NGHE TIẾNG DƯƠNG CẦM

ĐÊM NGHE TIẾNG DƯƠNG CẦM

Vọng tiếng dương cầm thánh thót vang,
Âm thanh thổn thức lẫn mơ màng.
Dường như khúc nhạc đầy ai oán,
Đã khiến cho người phải thở than !

Ôi tiếng dương cầm khóc nửa đêm,
Khiến tim thắt nghẹn giữa hồn mềm.
Tiếng trầm tiếng bổng như vương vấn,
Tê tái để ai cay đắng thêm…

Con Gà Què Azalea

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

ĐÁNH TIẾP MIỀN NAM


13151477_273240673012210_2294300688247674615_n

ĐÁNH TIẾP MIỀN NAM

Sau khi Mỹ cút, Ngụy nhào
Vẫn ĐÁNH CHẾT MẸ ĐỒNG BÀO MIỀN NAM ! (*)
Đánh cho chúng đói trơ hàm
Đánh cho nhiễm dịch phải nằm chổng khu
Đánh cho mất sức rờ mu
Cấm đường cản chợ bỏ bu chúng mày
Chúng ông bắt hết lũ cầy (chó)
Ăn thịt, xơi tiết bõ ngày đói meo
Đánh sao cho chúng quắt queo
Cho chúng van vái xin theo đảng Hồ
Đánh cho bọn chúng tô hô
Phải quỳ, phải lạy, bưng bô kiếm quần
Đánh cho “phản động” chết dần
Ta block, ta bắt đám quân chết bầm
Đánh cho cái bọn miền Nam
Sao cho chúng biến, khỏi làm phiền ta !!!
ConGàQuè Azalea
(*) Mạn phép mượn cách mần thơ và ý thơ Bùi Giáng

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 3

CHỈ NHƯ KHÓI SƯƠNG


Truong Chi My Nuong

CHỈ NHƯ KHÓI SƯƠNG

Tình kia nghẹn thắt mãi đớn đau,
Cô đọng trong tim tự khởi đầu.
Nỗi nhớ hằng đêm dâng đắng chát,
Tiếng câm vang vọng đáy hồn sâu.

Một thoáng mong manh phút hợp tan,
Thả hồn theo mộng ảo miên man.
Tình rồi cũng chỉ như sương khói,
Lặng lẽ bay xa giữa héo tàn !

Còn chút dư hương buốt lạnh lòng,
Như sương bàng bạc giữa hư không.
Bên tai văng vẳng lời chia biệt,
Ngỡ tiếng cười trêu kẻ viễn vông !
Con Gà Què Azalea

Đọc thêm =>   Thơ Con Gà Què Azalea   –   Văn Con Gà Què Azalea  –

HOME

Categories
1 - Văn Thầy Trò Trịnh Hoài Đức Văn Con Gà Què Azalea

NIỀM ƯỚC MƠ !


Người dân Việt đã không còn sợ VC nữa, họ đã thể hiện ước mơ cờ vàng trở lại trên quê hương bằng đủ cách có thể được !

vn_flag

Khi mà người ta cảm thấy cái mới quá tệ, người ta bắt đầu hồi tưởng đến cái cũ đã mất đi, để rồi mơ ước !

Khi lá cờ đỏ sao vàng nhuộm đẫm máu của dân tộc và máu dân tuôn chảy hàng ngày vì nó. Đó chính là lúc mà toàn dân mơ tưởng về lá cờ vàng 3 sọc đỏ ngày nào !
Ước mơ lá cờ vàng sẽ trở lại bay phất phới trên bầu trời khắp nơi trong nước quả là khó khăn, nhưng không phải là không thể thực hiện được !

Một người dân SaiGon đã sơn cửa tiệm của mình màu vàng và 3 sọc đỏ. Sau đó đã bị Công an đến phá tiệm và bắt đi

18486389_1690544734290767_6042992509652432557_n

Trong thời gian này, người dân đã thể hiện mơ ước ấy bằng cách để cho cờ vàng 3 sọc đỏ xuất hiện dưới nhiều hình thức ở khắp nơi. Người ta đã làm ra đủ thứ mang màu sắc của lá cờ vàng ấy – những thứ mà người dân hãnh diện được có – như áo quần, khăn quàng cổ, túi xách, v. v… thích hợp với mọi lứa tuổi thuộc đủ mọi tầng lớp xã hội khác nhau trên toàn lãnh thổ VN.

Ngày nay, ngay cả những em nhỏ cũng không còn biết sợ khi đeo những chiếc túi có hình cờ vàng 3 sọc đỏ đi khắp nơi !
Điều này chính là sự cáo chung của lá cờ máu – 1 lá cờ của tỉnh Phúc Kiến bên Tàu mà Hồ Chí Minh – một thiếu tá gián điệp của Tàu tên Hồ Quang –  đã rước về, bắt dân Việt phải tôn thờ !

Đã đến lúc toàn dân Việt Nam phải mạnh dạn vùng lên, cùng nhau đánh sập đảng Cộng Sản và bè lũ của chúng. Nếu chúng ta chỉ mong muốn mà không hành động, làm sao có thể đạt được những gì chúng ta mơ ước?!

Đừng mong đợi ở bất kỳ thế lực nào nơi hải ngoại. Cũng đừng chờ đợi nước Mỹ hoặc bất kỳ nước nào giúp chúng ta diệt Cộng. Muốn có được Tự Do Nhân Quyền cho VN, chính người dân trong nước phải tự mình dấn thân đấu tranh. Hai chữ TỰ DO bao giờ cũng phải trả giá bằng máu xương, chứ không phải từ trời rơi xuống !

Hãy can đảm biến mơ ước thành hành động ! Hãy vùng lên để đạt được ước mơ !

Con Gà Què Azalea

Photo from FB Diem pham.

74eb0-10368232_928643537148389_2532463763018516054_n976da-10477886_928643577148385_1646290713514613557_n

15267551_342557089443721_5414159003359269106_n

Hình ảnh này được ghi lại vào lúc khoảng 7h sáng 19/11/2014 tại cầu Kênh Tẻ, thành phố Hồ Chí Minh. Từ ngày đó, người đàn ông này đã “mất tích” – Người mặc áo đen trong hình là công an chìm (Vietnam Ameria News)

 Phi trường Tân Sơn Nhất ngày 24-3-2016 du khách Mỹ bị giữ lại và sau 3 giờ không chịu cởi áo....

Phi trường Tân Sơn Nhất  ngày 24-3-2016, 1 du khách Mỹ đã bị giữ lại suốt 3 giờ vì không chịu cởi áo. Cuối cùng đã được thả cho đi

sang-09012017-tren-duong-hoang-sa-tren-bo-kenh-nhieu-loc-sai-gon

Phía trên (Bên trái) lá cờ vàng được cắm tại kênh Nhiêu Lộc, SaiGon

Một bà cụ (đã từng nuôi VC nằm vùng) đang ngồi trước nhà để phất cờ vàng.

13178554_1191124290921268_3387752159127901360_n

Hình mới thêm vào : 8/5/2016 – Maria Thuý Nguyễn mặc áo cờ vàng 3 sọc đỏ để đi biểu tình đòi biển và môi trường sạch, sau vụ cá chết do Formosa thải chất độc – Tại đồn Công An HN –

Gia đình Maria Thuý Nguyễn không chấp nhận cộng sản.

Đọc thêm => Văn Con Gà Què Azalea  –  Thơ Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 3

TÌNH NHƯ KHÓI SƯƠNG


Cô gái áo xanh ngồi chống tay vô cằm(Tranh vẽ của họa sĩ Nguyễn Sơn)

TÌNH NHƯ KHÓI SƯƠNG

1. Môt ngày hiu hắt bóng tà dương,
Chiều nhẹ nhàng trôi tựa khói sương.
Bỗng chốc hồn ngập tràn cảm xúc,
Bất ngờ lòng chất ngất thê lương.
Nơi đây dạo ấy còn vương vấn ?…
Chốn đó hiện giờ vẫn nhớ thương?
Bước vội qua đời như mật đắng,
Lệ nào tím ngắt chút dư hương !

2. Lệ nào tím ngắt chút dư hương,
Người vội ra đi chẳng luyến thương.
Bên dấu ái nhòa, nhung nhớ tỏa,
Trong khung cửa hẹp, khổ sầu vương.
Trải bao ngày tháng gom tình khúc,
Hòa bấy phút giây quyện khói sương.
Ngơ ngẩn đớn đau hồn mộng tưởng,
Giữa chiều hiu hắt bóng tà dương !

3. Giữa chiều hiu hắt bóng tà dương !
Như mây cùng gió thoáng tơ vương.
Những khi tha thiết hồn say đắm,
Đôi lúc dửng dưng lòng chán chường.
Lệ ứa nghẹn ngào bao cay đắng,
Mắt dâng chất ngất nỗi sầu thương.
Nhiều năm gần gũi giờ xa cách,
Tình đến rồi đi tựa khói sương.
ConGàQuè Azalea
(Mpt,Nov.15, 2021)

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

DƯỚI CHÂN ĐỒI


w3-1

DƯỚI CHÂN ĐỒI

Dưới chân đồi là nơi cuối cuộc đời
Tất cả chúng ta rồi cũng phải tới nơi
Có gì đâu mà lo buồn sợ hãi
Hãy mỉm cười nhìn ngày tháng tàn phai…

Đường xuống đồi dù bình an, phẳng lặng
Hay gập ghềnh bao đá nhọn dưới chân…
Cùng nắm tay hay từng bước lẻ loi
Rồi cũng sẽ đến được nơi phải tới.
Từ nơi đó kiếp khác lại bắt đầu
Đời vui buồn nào có khác gì nhau !
Chuyện buồn vui có được ở kiếp này
Chẳng thể nào nắm giữ mãi trong tay !

Hãy cứ sống trọn cuộc đời muốn sống
Dù lệ thành sông dâng ngập lụt cõi lòng…
Khi tới lúc phải tới dưới chân đồi
Thân xác nhẹ tênh, hồn rồi sẽ thảnh thơi!!!
Con Gà Què Azalea

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

TUỒNG HÁT


TUỒNG HÁT

TUỒNG HÁT

Tuồng hát vừa diễn xong
Khép kín cánh màn nhung
Cùng bước xuống sân khấu
Những mặt nạ quay vòng

Hơn nửa đời tôi mang
Mặt nạ treo thành hàng
Từng loại riêng chồng chất
Diễn bao tuồng dối gian

Đeo chiếc mặt nạ cười
Nhảy nhót như đười ươi
Niềm đau đành chôn kín
Quên cả kiếp con người !

Tiếng người tôi đã quên
Nhập hồn vào vai diễn
Xuất sắc vai khỉ già
Khọt khẹt nói huyên thuyên…

Chiếc mặt nạ quay vòng
Trôi vào giữa cơn giông
Ào ào mưa lệ ứa
Tuồng hát vừa diễn xong!
Con Gà Què Azalea

Đọc thêm => Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME