Categories
3 – Bóng Mát Sân Trường

Bài từ Bóng Mát Sân Trường 32


27750817_802531029935842_4099844555025768749_n

1. BẢNG MẪU TỰ TIẾNG VIỆT VỐN ĐÃ HAY VÀ ĐỦ

Nhân việc Thiến Sĩ Bùi Hiền kêu gọi những người có thẩm quyền nên đổi tiếng Việt hiện tại qua loại tiếng Việt mới, đã làm cho FaceBook dậy sóng và ông TS này bị ném đá u đầu sứt trán.
CGQ xin phép được giới thiệu 1 bài viết của nhà văn Quyên Di – đã nổi tiếng một thời trước ngày 30/4/75 tới nay, với những truyện viết riêng cho trẻ em và lứa tuổi dậy thì.
Thầy cũng là 1 Giáo Sư dạy môn Việt ngữ và đã biên soạn 1 bộ sách để dùng làm tài liệu dạy Tiếng Việt, từ Tiểu học đến Đại học tại một số trường ở California, USA.
Muốn vô FaceBook của thầy để đọc thêm những bài khác, xin bấm vào link dưới đây :

Quyên Di
added 2 new photos.
November 28 at 7:23pm ·

BẢNG MẪU TỰ TIẾNG VIỆT VỐN ĐÃ HAY VÀ ĐỦ

Bài viết ngắn này không nhằm “tranh luận” với PGS TS Bùi Hiền về đề nghị “cải tiến chữ Việt” của ông cho bằng, nhân cơ hội này, chúng ta ôn lại với nhau những điểm căn bản của chữ Quốc Ngữ, là thứ chữ dùng mẫu tự La-tinh để ký âm tiếng Việt.

Bài viết rất ngắn này cũng không phải là một công trình nghiên cứu để đem ra thảo luận với các nhà ngữ học và ngôn ngữ học về tiếng Việt.

Gọi là căn bản, điều này có nghĩa là đụng chạm tới những điểm này, thay đổi hay xoá bỏ những điểm này thì chữ Quốc Ngữ không còn là chữ Quốc Ngữ nữa, mà là một thứ chữ gì khác rồi, nói rõ hơn là giết chết chữ Quốc Ngữ rồi. Cũng giống như một cái cây, người ta có thể hái hoa, hái quả, thậm chí cắt bớt cành, cái cây vẫn là cái cây; nhưng khi người ta đốn gốc, đào rễ thì cái cây không còn là cái cây nữa. Nó chết. Căn bản có nghĩa là rễ (căn), gốc (bản). Bởi vậy người ta mới nói kẻ mất gốc là “vong bản.”

Đây là những điểm căn bản của chữ Quốc Ngữ:

1. Chữ Quốc Ngữ là một hệ thống ký âm: âm phát ra như thế nào thì dùng những chữ cái (mẫu tự, ký tự) a, b, c, d, đ v.v… để ghi lại âm đó lên trên giấy. Cũng giống như người ta dùng những nốt nhạc do, re, mi, fa, sol, la, si để ghi lại trên giấy âm thanh của một khúc nhạc, một bản nhạc. Điểm này cho thấy chữ Quốc Ngữ và chữ Hoa (chữ Tàu) đặt trên hai nền tảng hoàn toàn khác nhau: chữ Hoa đặt trên nền tảng hình vẽ, hình tượng thế nào thì vẽ ra như thế, đơn giản nét đi rồi cho vào một ô vuông tưởng tượng mà thành ra chữ.

2. Chữ Quốc Ngữ là thứ chữ ghi tiếng nói của cả nước chứ không phải ghi tiếng nói của một miền, một vùng, một thành phố, cho dù thành phố đó là Hà Nội. Khi các nhà truyền giáo sáng tạo chữ Quốc Ngữ, các ông này đã đi khắp tất cả mọi nơi trên đất nước ta: Đàng Trong, Đàng Ngoài, miền Bắc, miền Trung, miền Nam, thu thập các cách phát âm, tổng hợp lại mà ra các âm (thể hiện bằng những chữ cái) và các thanh độ (thể hiện bằng các dấu sắc, huyền, hỏi, ngã, nặng.) Khi chỉ dựa vào cách phát âm của một miền, một vùng, một thành phố để làm thành bộ chữ thì thứ chữ ấy không thể được gọi là chữ Quốc Ngữ nữa. Ấy là chưa kể người của một vùng có thể thay đổi cách phát âm, lý do là có sự thay đổi người sinh sống ở vùng ấy. Người Hà Nội trước đây và người Hà Nội bây giờ trong cách phát âm có nhiều điểm không giống nhau.

3. Chữ Quốc Ngữ là thứ chữ có thể nói là duy nhất tại Á châu nằm trong khối chữ viết dùng hệ thống mẫu tự La-tinh. Những thứ chữ khác tại Á châu cũng dùng bảng mẫu tự La-tinh đều chỉ có tính cách thử nghiệm hoặc sử dụng trong phạm vi hạn hẹp, hầu như chỉ có tính cách phiên âm mà thôi. Đã gọi là nằm trong một hệ thống thì cách phát âm qua ký hiệu là các chữ cái phải giống nhau hoặc tương tự. Thí dụ: âm [thờ] được ký âm bằng hai chữ cái T và H: TH. Nhìn ký tự TH, người ta phát âm được là [thờ]. Nếu đổi đi, dùng ký tự W để ghi âm [thờ] thì tự mình tách ra khỏi hệ thống chung, gây rắc rối, khó hiểu chứ không phải là “hội nhập” thế giới. Người dạy tiếng Việt ở nước ngoài, khi dạy thường phải dùng phương pháp đối chiếu các ngôn ngữ: tiếng Việt với tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Tây-ban-nha. Học viên cảm thấy chữ Việt cũng có cách viết tương tự như ngôn ngữ của họ khiến họ cảm thấy dễ học, dễ viết. Đổi TH thành W để ghi âm [thờ] thì học viên chỉ có nước… chết!

4. Bảng mẫu tự tiếng Việt vốn có (từ thời Alexandre de Rhodes) (1) dựa vào nguyên tắc “đơn giản tối đa” để dễ học, dễ nhớ. Thí dụ: đã có ký tự P và ký tự H, ghép lại thành PH để ký âm [phờ] thì không cần F phải có mặt trong bảng mẫu tự nữa. Vì thế mà trong bảng mẫu tự tiếng Việt không có những chữ cái F, J, W, Z.

5. Tuy đơn giản, bảng mẫu tự này lại rất tinh tế. Cùng là âm [cờ] mà bình thường được ghi bằng ký tự C, lại được ghi bằng ký tự K khi âm [cờ] này đứng trước những âm I, E, Ê vì đây là 3 âm đầu lưỡi, và được ghi bằng ký tự Q(u) khi đứng trước một số âm/vần bắt đầu bằng U (và O.) (2) Bỏ mất điểm tinh tế này đi, chữ Quốc Ngữ mất đi phần nào nét đặc biệt của nó. Vả lại, nếu đồng hoá, chỉ dùng K cho tất cả các âm [cờ] thì sẽ ra tình trạng hai chữ CỦA và QUẢ được viết giống nhau: KỦA.

6. Chữ Quốc Ngữ có đặc điểm là âm nào phát ra được cũng ghi (viết) được và chỉ có một cách viết đúng mà thôi. Thí dụ: phát âm là [chuyện] với phụ âm [chờ] đứng đầu thì phải viết là CHUYỆN; mà phát âm là [truyện] với phụ âm [trờ] đứng đầu thì phải viết là TRUYỆN. Người Hà Nội có thể phát âm hai âm [chuyện] và [truyện] giống nhau, đều là [chuyện] mà thôi, nhưng tại rất nhiều vùng trên toàn đất nước, đồng bào mình phát âm rất rõ hai âm [chuyện] và [truyện]. Không nên làm nghèo cách phát âm phong phú của người mình.

Tóm lại,

Bảng mẫu tự tiếng Việt, nếu là bảng tiêu chuẩn, có 23 chữ cái:
A B C D Đ E G H I K L M N O P Q R S T U V X Y

Bảng mẫu tự tiếng Việt, nếu là bảng đầy đủ, có 29 chữ cái:
A Ă Â B C D Đ E Ê G H I K L M N O Ô Ơ P Q R S T U Ư V X Y

Chúng tôi thấy đây là hai bảng mẫu tự rất đơn giản và đầy đủ, không cần phải cải cách, thêm bớt gì cả.

Còn việc phiên âm những tiếng nước ngoài, trong đó có các ký tự F, J, W, Z lại là một vấn đề khác, chúng tôi không bàn tới ở đây.

Sự “cái tiến” như PGS TS Bùi Hiền đề nghị đã làm méo mó chữ Quốc Ngữ, nếu không muốn nói là ám sát nó, rất nguy hại. Nó khiến người ta hoang mang, tốn thì giờ, tốn công sức. Và nếu vô phúc nó được đem ra áp dụng thì tiết kiệm đâu không thấy, chỉ thấy nó tiêu phí rất nhiều năng lực, thì giờ và tiền bạc.

Để tránh sự nguy hại này, chúng tôi đề nghị chúng ta không tiếp tay phổ biến nó, cho dù chỉ là phổ biến để làm trò cười với nhau. Càng làm cho nhau cười, thứ chữ “cải tiến” này càng lan rộng. Các em trẻ tuổi vốn thích nghịch ngợm đã “chế tác” ra đủ các loại chữ viết “bí hiểm” để “chít chát” với nhau, nay gặp được thứ đồ chơi này sẽ đem ra dùng… cho biết. Dùng hoài hoá thiệt. Rốt cuộc, người ta không còn biết đâu là đúng đâu là sai nữa. Bây giờ đã thấy xuất hiện một bộ “Cuyển dổi Tiếq Việt” rồi đó. (3)

Quyên Di

(1) Alexandre de Rhodes không phải là ông tổ của chữ Quốc Ngữ. Khi đến đất Việt để truyền đạo, ông phải học tiếng Việt qua các sách (chép tay) của các giáo sĩ Bồ-đào-nha đã đến miền đất này trước ông. Nhưng Alexandre de Rhodes đã có công lớn nhất trong việc hình thành và phát triển chữ Quốc Ngữ. Ông là tác giả hai tác phẩm chữ Quốc Ngữ đầu tiên, ấn hành tại Rome năm 1651: “Tự Điển Việt-Bồ-La” và “Phép Giảng Tám Ngày.”

(2) Sự thật QUÝ là QU + UÝ, khi viết chúng ta giản lược một chữ U, thành ra QUÝ; QUẢ là QU + OẢ, khi viết chúng ta giản lược chữ O, thành ra QUẢ. Hiện tượng này cũng tương tự như GIÊNG là GI + IÊNG, khi viết chúng ta giản lược một chữ I thành ra GIÊNG. Có thể một số vị không đồng ý với cách giải thích này.

(3) Chúng tôi không mất thì giờ ghi lại tất cả những thay đổi, thêm bớt vào bảng mẫu tự tiếng Việt của PGS TS Bùi Hiền mà ông gọi là “cải tiến”. Tiếp tay phổ biến chúng làm gì! Chúng tôi cũng không tiếp tục thảo luận về vấn đề “cải tiến chữ Việt” trên trang Facebook này. Không ích gì! Ngoại giả, không ai cấm vấn đề “cải tiến chữ Việt” được trình bày và thảo luận trong các cuộc hội thảo ngôn ngữ.

Quyên Di

(Lụm trên mạng)

2. Nhân quả .

Một bệnh nhân đang nằm trên giường bệnh chờ phẩu thuật thì bác sĩ kíp trưởng đến. Vừa nhìn thấy bác sĩ kíp trưởng, ông ta mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy ,bò xuống gầm giường trốn, miệng kêu gào thảm thiết: ” Đổi bác sĩ khác! Đổi bác sĩ khác!”
Người nhà thấy vậy đỡ ông khỏi gầm giường, động viên ông: “Sao vậy? Đây là bác sĩ phó khoa, học vị thạc sĩ y khoa đấy!”
Ông bệnh nhân vẫn lắc đầu nguây nguẩy, miệng sùi bọt mép:” Biết rồi! Đổi ngay! Tôi là người hướng dẫn luận văn thạc sĩ của nó. Bằng thạc sĩ của nó cũng là do tôi cấp!”
– Mà sao ông hoảng hốt vậy?
– Nó có học hành quái gì đâu, nhưng bố nó là sếp tôi nên. … ( nức nở )….
Hu hu !
……
( Nguồn : Internet )

(Lụm trên mạng)

3. “Lôn ra máu” 

Có anh nông dân hút nhiều thuốc lào viêm phổi. Một bữa nặng quá ho ra máu. Người nhà thấy thế đưa đến trạm xá. Đến nơi ông bác sĩ trực bảo:
– Nó nàm thao ? (nó làm sao ?)
– Dạ … nôn ra máu bác sĩ ạ.
Thế là ông hý hoáy ghi vào sổ khám bệnh; “Lôn ra máu”. Rồi ông nói ráo hoảnh:
– Đưa ngay lên Huyện, trường hợp lày lặng lắm.
Đến huyện bác sĩ trực nhìn qua sổ y bạ càu nhàu:
– Mẹ, ngu quá, có dấu huyền cũng không đánh vào, “lôn” là cái khỉ gì mà lại ra máu?
Rồi quát:
– Đưa người nhà lên Tỉnh ngay (sau khi ông cẩn thận thêm vào một dấu huyền to đùng).
Đến tỉnh, bác sĩ trực chửi tục:
– Đcm cái bọn thất học! Dùng từ bố láo, học mãi mà không biết gọi một từ “âm hộ” cho đàng hoàng.
Rồi quát:
– Y tá đâu, sắp đẻ rồi, người này đang bị băng huyết này…
Xe băng ca chạy rầm rầm quýnh quáng, không ai nhìn bệnh nhân, cô y tá đẩy xe vào phòng cấp cứu thò tay khám giữa hai chân “sản phụ” rồi hét lên:
– Đẻ ngược rồi, em đã túm được một chân đứa bé…

(Lụm trên mạng)

4. BÁC SĨ VÀ LUẬT SƯ 

Có ông Bác sĩ kia ế khách , bèn nghĩ ra một kế . Ông ta trưng tấm biển trước phòng mạch , nói rằng : trị dứt bịnh thì tính 20 Mỹ-kim , còn không dứt bịnh thì bồi thường cho bệnh nhơn 100 Mỹ-kim .
Bên cạnh phòng mạch có một ông luật sư ế khách đói dài , thấy vậy bèn tới phòng mạch Bác sĩ đó định kiếm 100 bạc xài chơi .
Luật sư : Tôi bị mất khứu giác , ông trị giùm tôi .
Đốc tưa : Y tá , lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô lỗ mũi ông này ba giọt .
Luật sư : Ê , cái này là nước mắm mà .
Đốc tưa : Xin chúc mừng ông đã lấy lại được khứu giác . Trả tui 20 đô .

Luật sư cả giận , ba ngày sau trở lại phục hận .
Luật sư : Tui mất trí nhớ , ông trị giùm tui .
Đốc tưa : Y tá , lấy lọ thuốc số 9 và nhỏ vô mồm ông này ba giọt .
Luật sư : Đừng , đừng . Cái này là nước mắm , tôi nhớ mà .
Đốc tưa : Ông đã lấy lại được trí nhớ . Trả tui 20 đô tiền trị bịnh .

Tuần sau , luật sư tới phục hận một lần nữa .
Luật sư : Tui bị giảm thị giác , ông trị giùm tui .
Đốc tưa : Cái này thì tui chịu thua . Đây là tờ 100 đô tui bồi thường cho ông.

Luật sư nhìn tờ giấy bạc rồi nói : Đây là tờ 10 đô mà , đâu phải 100 đô ?
Đốc tưa cười hề hề : Tui đã lấy lại được thị giác cho ông . Trả tui 20 đô lẹ lên ông Luật sư .

(Lụm trên mạng)

5. IS CÒN THUA XA VIỆT CỘNG 

Sau hai ngày bị giới trẻ Việt Nam chửi mắng xúc phạm trên facebook, thủ lĩnh Hồi giáo Abu Bakr vô cùng giận dữ, ông bèn đặc phái một chiến binh IS gan dạ nhất trong đội cảm tử bay sang Việt Nam hòng đánh bom trả thù những kẻ đã dám lăng mạ mình. Sau một tháng mất liên lạc, cuối cùng thủ lĩnh Abu Bakr cũng nhận được Email của chàng chiến binh nọ từ Việt Nam gửi cho ông với nội dung sau:

“Thưa thủ lĩnh tối cao, lời đầu tiên em muốn nói là chúng ta đã sai lầm khi chọn Việt Nam làm nơi cho chiến binh IS hành động, vì em vừa trải qua những ngày tháng kinh hoàng tại đây. Để em kể cho thủ lĩnh nghe: Khi em mới đến phi trường Tân Sơn Nhất, hình như bọn hải quan đã phát hiện ra ý đồ đen tối của ta. Bởi lúc nhận hành lý em thấy va-li túi xách bị ai đó lục tung lên, tuy chỉ mất vài lọ nước hoa cùng mấy thứ lặt vặt, nhưng em nghĩ rằng chúng ta đã nằm trong tầm theo dõi của họ rồi.

Và lúc ngồi trên taxi về khách sạn, xe đi trên một con đường lớn có chiếc cầu mang tên Nguyễn Văn Trỗi, em hỏi người ấy là ai thì bác taxi đáp:

– Anh Trỗi chỉ là thợ điện thôi, nhưng dám liều chết chui xuống gầm cầu đặt thuốc nổ để giết tên Bộ trưởng quốc phòng Mỹ đấy !

Thưa thủ lĩnh, em nghe ông ta nói thế thì tim bắt đầu đập nhanh. Xe chạy đến con đường mang tên Võ Thị Sáu, em hỏi cô Sáu là ai thì bác tài taxi trả lời:

– Chị Võ Thị Sáu hồi xưa mới 14 tuổi mà ôm nguyên một rổ lựu đạn vô chợ Đất Đỏ chọi mấy thằng Pháp chết như rạ luôn đó ông Tây !

Thủ lĩnh ạ, lúc này mồ hôi nách của em bắt đầu túa ra dầm dề, mắt thì nổi đom đóm. Lúc xe đi ngang qua một công viên rộng lớn, em thấy có nhiều cặp trai gái ngồi trên ghế đá ôm nhau kề mỏ nút lưỡi chùn chụt nghe bắt thèm. Lấy làm lạ em hỏi đây là công viên gì thì ông taxi ôn tồn đáp:

– Đây là công viên mang tên anh hùng Lê Văn Tám, ông này mới 13 tuổi mà gan cùng mình, ổng dám tẩm xăng vô người rồi tự châm lửa thiêu rụi cả kho xăng Thị Nghè luôn đó ông Tây !

Thủ lĩnh ơi, lúc này đầu óc em đã mất kiểm soát hoàn toàn, em sợ đến tê tái cõi lòng, nhưng bác taxi không dừng ở đấy mà tiếp tục kể về những anh hùng Việt Nam trẻ tuổi như Ngô Mây ôm bom lao vào giặc, Tô Vĩnh Diện lấy thân chèn pháo, Trừ Văn Thố dùng hạ bộ lấp vô lỗ châu mai..v.v..Em xin thề có thánh Ala chứng giám rằng lúc ấy nhìn bộ dạng em thê thảm lắm, chứ không giống chàng chiến binh kiêu hùng cầm khẩu AK47 tung hoành ở thành Bát-Đa hôm nào đâu. Hic hic.

Về đến khách sạn em giống như người mất hồn, nằm bẹp dí đến khuya mới bò dậy đi ra ngoài kiếm gì ăn, lúc đi ngang một nhóm thiếu niên ngồi nhậu bên đường tuổi chừng 14, 15 tóc nhuộm vàng hoe mồm phì phèo thuốc lá, em tò mò đưa mắt nhìn họ thì một cậu trẻ nhất đứng dậy chỉ mặt em chửi:

– ĐM cái thằng Tây râu nhiều như lông lồn kia, nhình cc dì mà nhình mại? Tao đâm chếch mẹ mài bai dờ !

Tự dưng bị thằng nhóc tuổi đáng con mình đòi giết, em hoảng sợ quên cả cơn đói, vội đi thụt lùi về khách sạn trùm chăn kín mít. Đến sáng, theo kế hoạch đã định, em bắt liên lạc với mấy người bán thuốc nổ để mua về khách sạn chế bom. Em được họ dắt đến một vùng quê yên tĩnh, ở đây có hai người nông dân chất phác hiền lành, chân mang dép tổ ong, cổ quấn khăn rằn, họ bảo em đứng đợi một chốc, sau đó họ vô bếp khiêng ra một quả bom to như quả địa cầu trên đền thờ thánh Ala ở quê ta vậy. Tiếp theo hai người dùng cưa cắt đôi quả bom ấy ra để lấy thuốc nổ. Em không biết từ đâu mà người trẻ, già, lớn, bé kéo đến đông nghẹt, kẻ đứng người ngồi xem họ cưa bom. Thu hết chút can đảm còn lại, em giả bộ hỏi hai người nông dân ấy có sợ bọn khủng bố IS không thì họ trả lời:

– Địt mẹ, dân tộc Việt Lam từng chiến thắng hai thằng đế quốc toa nhất quả đất nên giờ chúng tôi đéo sợ thằng lào cả. Chỉ sợ chiều nay không có gạo nấu thôi, nên phải liều mình cưa bom lấy thuốc nổ bán, chú Tây mày không thấy phỏng ?!

Và họ bắt đầu cưa bom, tiếng sắt thép va nhau ken két nghe đến rợn người, nổi da gà dựng tóc gáy. Không chịu đựng được nữa em bịt tai thét to: “Á Á Á Á Á Á Á ….!!!”. Sau đó ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người. Em băng rừng chạy một mạch về khách sạn nằm liệt gường đến hôm nay mới khoẻ để email cho thủ lĩnh được.

Thưa thủ lĩnh tối cao, Thượng Đế từng dạy các chiến binh IS rằng “Khinh địch là hửi địt”, thủ lĩnh thấy đó: Nước Việt Nam từ con đường, góc phố đến hàng cây, công viên, đều mang tên những vị anh hùng cảm tử. Từ những tên trẻ trâu đầu nhuộm vàng đến những anh nông dân chất phác, nam phụ lão ấu, đều mang bóng dáng của một chiến binh sẵn sàng tử vì đạo, tất cả đều xem cái chết nhẹ tựa lông hồng. So với họ chúng ta chỉ là hạt cát trong sa mạc. Thủ lĩnh ơi vui lòng mua dùm vé máy bay để em hồi hương sớm, em xin tự cắt đầu tạ tội trước thánh Ala vĩ đại.

Chiến binh thần thánh của thủ lĩnh,

مُشاع الإبداعي: النسبة-الترخيص

Mô Ha Mét E Hột Lăn

(Lụm trên mạng)

6. BAN ĐÊM PHI THUYỀN ĐỔ BỘ XUỐNG MẶT TRỜI !

Chuyện kể rằng, sau 30/4/1975 các trại tù cải tạo đông nghẹt người.

Trong một buổi lên lớp học tập “đạo đức cách mạng” cán bộ lớn tiếng “Các anh tưởng Mỹ của các anh ngon à? Đáp phi thuyền lên mặt trăng ư? Tôi báo cho các anh biết các đồng chí Liên Xô vừa đổ bộ thành công lên mặt trời rồi đấy.”

Phía dưới nào là tướng tá, bác sĩ, kỹ sư tủm tỉm cười, một bàn tay giơ lên:
“À… thưa cán bộ, mặt trời nóng bỏng thế kia làm sao đáp phi thuyền lên đó được ạ?”

Cán bộ trả lời ngay: “Này, đừng có mà thách đố trí khôn của đảng và nhà nước nhé. Mặt trời nóng thì nóng ban ngày. Các đồng chí Liên Xô đáp phi thuyền lên đó vào ban đêm. Hiểu chửa?”

*Sài Gòn*

(Lụm trên mạng)

7. Tác phẩm : Chú Tư Cầu

Tác giả : Lê Xuyên
Người đọc : Kiều Loan, Chân Như và Nam Anh
Các kỳ của truyện Chú Tư Cầu được kênh chia thành 3 phần :
Phần 1 : Phần 1 : Từ kỳ 1 đến kỳ 10
Phần 2 : Từ kỳ 11 đến kỳ 20
Phần 3 :Từ kỳ 21 đến kỳ 32 

(Lụm trên mạng)

8. Vô tận.

Một học sinh Việt Nam một học sinh Mỹ và một học sinh Canada ngồi trò chuyện trong quán cafe. Học sinh Mỹ nói:

– Thiên nhiên đã cho chúng tôi những bãi cát vàng trên biển và cả sa mạc vô tận mà con người đến giờ vẫn chưa khám phá hết.

Cô gái sinh viên Canada cười:

– Nước tôi không có sa mạc, nhưng có những cánh rừng vô tận và những mùa thu đẹp vô cùng. Mẹ thiên nhiên thật vĩ đại.

Học sinh Việt cười khẩy:

– Các người có được chỉ có được là nhờ thiên nhiên. Còn nước tôi có những 2 thứ tồn tại vĩnh cửu mà con người có thể làm ra được.

Hai sinh viên Mỹ và Canada trố mắt ra nhìn sinh viên Việt Nam. Anh chàng Việt lúc này mới giải thích:

– Đó là “Sợi dây kinh nghiệm dài vô tận, rút mãi không hết” và “quá trình đi lên chủ nghĩa xã hôi,đi mãi chưa tới cuối”.

Đặng Chí Hùng.
30/09/2017

(Lụm trên mạng)

9. CHẠY VỀ PHÍA TÂY TỚI TƯ BẢN GIÃY CHẾT, KHÔNG CHẠY CHIỀU NGƯỢC LẠI? – Nguyễn Văn Đạt

Tôi sinh ra và lớn lên sau ngày 30/04. Trong khi phần lớn đất nước chìm trong khó khăn, hết cuộc chiến này đến cuộc chiến khác, phần lớn người dân thiếu ăn, thiếu mặc, đói khổ trong giai đoạn 1990, thì tôi đã sống một cuộc sống đầy đủ và sung túc, vì ông bà tôi là những đảng viên cao cấp của Đảng Cộng sản Việt Nam.

Ông tôi là con người chân thành và có niềm tin sâu sắc với lý tưởng cộng xx. Ông có một người chị ở phía bên kia, và sau này di tản sang Mỹ. Ông không bao giờ liên lạc với bà, và đó là nỗi ân hận lớn nhất trong những ngày cuối đời của ông.

Là một ‘hạt giống đỏ” tôi lớn lên với niềm tin chân thành về những gì được dạy dỗ, về lý tưởng cộng sản với hình mẫu Pavel Korchagin – Hình mẫu chuẩn mực cho mọi thiếu niên lớn lên dưới mái trường XHCN khi đó.

Vì vậy, sự kiện 30/04 đối với tôi và các bạn tôi khi đó là một cái gì đó rất đẹp, rất anh hùng, cũng rất vẻ vang. Với thế hệ chúng tôi, Việt Nam đã đánh bại siêu cường số 1 thế giới làm “chấn động năm châu rung chuyển địa cầu”.

Nhưng sau sự kiện bức tường Berlin, mẹ tôi trở về Việt Nam (vì là con của cán bộ cao cấp, mẹ tôi và các bác, cậu của tôi đều lần lượt học ở Đông Đức, Liên Xô, Bungari…).

Với những gì đã được chứng kiến ở nước Đức và Đông Âu, mẹ tôi không tán đồng quan điểm với ông tôi. Mẹ tôi từng kể với tôi rằng, những người bạn Đức của bà nói rằng ”Mỹ là những người bạn tốt, cả thế giới muốn chơi với nó mà người Việt Nam mày lại đuổi nó đi.”

Bà kể cho tôi về những người Đức cộng sản và không cộng sản khi thống nhất đất nước đã ôm hôn nhau như thế nào. Bà kể về những người lính biên phòng Đông Đức đã tự sát chứ nhất định không bắn vào những người phía Đông muốn chạy sang phái Tây như thế nào. (Cũng có một số dân bị bắn chết. Một số lính biên phòng cố ý bắn “trượt”, không trúng dân. LNP)

Đó là bước ngoặt trong suy nghĩ của tôi! Mỹ mà tốt à?

TẠI SAO NGƯỜI Ở PHÍA ĐÔNG LẠI CHẠY SANG PHÍA TÂY CHỨ KHÔNG PHẢI NGƯỢC LẠI?

Thế giới của tôi bắt đầu có nhiều màu sắc hơn, không còn chỉ có hai màu, cộng sản và phản động nữa.
Tôi bắt đầu tìm đọc những tác phẩm viết về ngày 30/04/1975. Đọc những tác phẩm bị coi là “phản động” ở Việt Nam. Các tác phẩm của Dương Thu Hương, Trần Độ, Vũ Thư Hiên, Nguyễn Gia Kiểng…,Tìm hiểu về Cụ Ngô Đình Diệm, ÔNG Thiệu v.v.

Thông tin từ những tác phẩm này đã khiến tôi mở to mắt. Ngày 30/04 làm gì còn người lĩnh Mỹ nào ở Sài Gòn.

Vậy sao còn gọi là kháng chiến chống Mỹ?
Sao có thể gọi là “giải phóng”?

Và tôi khóc thương cho số phận dân tộc Việt. Khóc thương cho hàng triệu người Việt ở cả hai phía đã ngã xuống trong cuộc chiến “huynh đệ tương tàn”. Khóc thương cho cả triệu người Việt vĩnh viễn nằm lại gữa biển khơi.

Và tôi khóc thương cho lòng yêu nước nhiệt tình nhưng ngây thơ của người Việt đã bị các cường quốc lợi dụng. Đất nước trở thành bãi chiến trường. Người Việt trở thành sỹ tốt xung phong. Việt Nam thành bàn cờ, nhưng người chơi là người Nga, người Trung Quốc và người Mỹ không phải là người Việt. Một bên chiến đấu để “giải phóng” và “nhuộm đỏ thế giới”. Một bên chiến đấu để bảo vệ “thế giới tự do”.
“Đại thắng mùa xuân” và “giải phóng miền Nam”. Đât nước thành một đống đổ nát, hoang tàn. Trường Sơn thành một nghĩa trang khổng lồ.

Những người mẹ mất con. Khăn trắng trên đầu trẻ thơ. Và một vết thương hằn sâu trong lòng dân tộc. 40 năm rồi, bên chiến thắng vẫn ăn mừng, vẫn diễu binh, vẫn pháo hoa…bên kia vẫn là ngày quốc hận, ngày mất nước… vết thương dân tộc vẩn rỉ máu.

Một ngày nào đó, 30/04 trở thành ngày thống nhất, một ngày lễ cho cả dân tộc. Tổ quốc treo cờ rủ quốc tang cho những người đã ngã xuống ở cả hai phía.

Một tượng đài nhỏ thôi, giản dị thôi nhưng tinh xảo. Và một nghĩa trang của những người lính ở cả hai phía cho thế hệ trẻ có thể tỏ lòng thành kính cho 3 TRIỆU người đã ngã xuống vì dân tộc. Hy vọng là như thế!

Còn thống nhất lãnh thổ mà không thống nhất được lòng người thì có ích gì?

Nhất là khi phương Bắc, kẻ thù truyền kiếp đang trỗi dậy.
Bài học mất nước của Hồ Quý Ly còn đó.

Nguyễn Văn Đạt
(qua FB HIẾU TRUNG LÊ)

(Lụm trên mạng)

10. “Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc …” 

Một hôm một người đàn ông trông thấy một bà lão với chiếc xe bị ‘pan’ đậu bên đường.
Tuy trời đã sẩm tối, anh vẫn có thể thấy bà đang cần giúp đỡ. Vì thế anh lái xe tấp vào lề, đậu phía trước chiếc xe Mercedes của bà rồi bước xuống xe.
Chiếc xe Pontiac cũ kĩ của anh vẫn nổ máy khi anh tiến đến trước mặt bà. Dù anh tươi cười nhưng bà lão vẫn tỏ vẻ lo ngại. Trước đó khoảng một tiếng đồng hồ, không một ai dừng xe lại để giúp bà. Người đàn ông này liệu có thể hãm hại bà không ? Trông ông không an toàn cho bà vì ông nhìn có vẻ nghèo nàn và đói.

Người đàn ông đã có thể nhận ra nỗi sợ hãi của bà cụ đang đứng bên ngoài chiếc xe giữa trời lạnh. Anh biết cảm giác lo sợ của bà như thế nào rồi.
Anh nói: ‘Tôi đến đây là để giúp bà thôi. Bà nên vào trong xe ngồi chờ cho ấm áp?’ Luôn tiện, tôi tự giới thiệu tôi tên là: Bryan Anderson.”

Thật ra thì xe của bà chỉ có mỗi vấn đề là một bánh bị xẹp thôi nhưng đối với một bà già thì nó cũng đủ gây phiền não rồi. Bryan bò xuống phía dưới gầm xe tìm một chỗ để con đội vào và lại bị trầy da chỗ khuỷ tay cũng như lòng bàn tay một hai lần gì đó.

Chẳng bao lâu anh đã thay được bánh xe. Nhưng anh bị dơ bẩn và hai bàn tay bị đau rát. Trong khi anh đang siết chặt mấy con ốc bánh xe, bà cụ xuống cửa kiếng và bắt đầu nói chuyện với anh. Bà cho anh biết bà từ St. Louis đến và chỉ mới đi được một đoạn đường. Bà không thể cám ơn đầy đủ về việc anh đến giúp đỡ cho bà.
Bryan chỉ mỉm cười trong lúc anh đóng nắp thùng xe của bà lại. Bà cụ hỏi bà phải trả cho anh bao nhiêu tiền.
Bryan chưa hề nghĩ đến điều là sẽ được trả tiền, đây không phải là nghề của anh. Anh chỉ giúp người đang cần được giúp đỡ vì Chúa, Phật hay chính bản thân anh cũng biết rằng đã có rất nhiều người trong quá khứ ra tay giúp anh. Anh đã sống cả đời mình như thế đó, và chưa bao giờ anh nghĩ sẽ làm chuyện ngược lại.

Anh nói với bà cụ, nếu bà thật sự muốn trả ơn cho anh thì lần khác khi bà biết ai cần được giúp đỡ, bà có thể sẵn sàng cho người ấy sự giúp đỡ của bà, và Bryan nói thêm: ‘Và hãy nghĩ đến tôi’.”
Anh chờ cho bà cụ nổ máy và lái xe đi thì anh mới bắt đầu lên xe của mình đi về. Hôm ấy là một ngày ảm đạm và lạnh lẽo nhưng anh lại cảm thấy thoải mái khi lái xe về nhà.

Chạy được vài dặm trên con lộ, bà cụ trông thấy một tiệm ăn nhỏ… Bà ghé lại, tìm cái gì để ăn và để đỡ lạnh phần nào, trước khi bà đi đoạn đường chót về nhà. Đó là một nhà hàng ăn trông có vẻ không được thanh lịch. Bên ngoài là hai bơm xăng cũ kỹ. Cảnh vật rất xa lạ với bà….

Chị hầu bàn bước qua chỗ bà ngồi, mang theo một khăn sạch để bà lau tóc ướt. Chị mỉm cười vui vẻ với bà dù đã phải đứng suốt ngày nay để tiếp khách. Bà cụ để ý thấy chị hầu bàn này đang mang thai khoảng tám tháng gì đó nhưng dưới cái nhìn của bà, bà thấy chị không bao giờ lộ ra sự căng thẳng hay đau nhức mà làm chị thay đổi thái độ.

Rồi tự nhiên bà lại chợt nhớ đến anh chàng tên Bryan hồi nãy. Và bà cụ vẫn còn thắc mắc, không hiểu tại sao một người nghèo đến độ thiếu thốn mà lại sẵn lòng giúp đở một người lạ như bà mà không đòi hỏi sự trả ơn chi hết…..

Sau khi ăn xong, bà trả bằng tờ giấy bạc một trăm đô-la. Chị hầu bàn mau mắn đi lấy tiền để thối lại tờ bạc một trăm của bà cụ…. nhưng bà cụ đã cố ý nhanh chân bước ra khỏi cửa mất rồi. Lúc chị hầu bàn quay trở lại thì bà cụ đã đi khuất . Chị hầu bàn thắc mắc, không biết bà cụ kia có thể đi đâu. Khi dọn dẹp, chị để ý trên bàn thấy có dòng chữ viết lên chiếc khăn giấy lau miệng…

Nước mắt vòng quanh khi chị đọc dòng chữ mà bà cụ viết: ‘Cô sẽ không nợ gì tôi cả. Tôi cũng đã từng ở vào tình cảnh thiếu thốn giống như cô hiện nay. Có ai đó đã một lần giúp tôi, giống như bây giờ tôi đang giúp cô. Nếu cô thực sự nghĩ rằng muốn trả ơn lại cho tôi thì đây là điều cô nên làm: Đừng để cho chuỗi tình thương này kết thúc ở nơi cô.’
Bên dưới tấm khăn giấy lau miệng, bà cụ còn lót tặng thêm bốn tờ giấy bạc 100 đô-la nữa.

Tối hôm đó, khi đi làm về và leo lên giường nằm, chị vẫn còn nghĩ về số tiền và những gì bà cụ đã viết cho. Làm thế nào mà bà cụ đã biết chị và chồng của chị hiện đang cần số tiền ấy? Với sự sanh nở đứa bé vào tháng tới, điều ấy sẽ là khó khăn… Chị biết chồng chị lo lắng đến mức nào, và trong lúc anh ta nằm ngủ cạnh chị, chị cho anh một cái hôn nhẹ và thì thào bên tai anh, ‘Mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả. Em thương anh, Bryan Anderson, ạ.’

Có một cổ ngữ ‘NHÂN NÀO QUẢ NẤY’. Hôm nay tôi gửi bạn câu chuyện này, và tôi yêu cầu bạn chuyển tiếp nó. Hãy để cho ngọn đèn này chiếu sáng. Chỉ việc chuyển câu chuyện này đến một người bạn. Những người bạn tốt, giống như những vì sao. Bạn không luôn luôn trông thấy họ, nhưng bạn biết họ luôn luôn có mặt ở đâu đó….
KaLuaST (from Net)

(Lụm trên mạng)

11. THẰNG TÂY 

Một thằng sinh viên Việt Nam du học ở châu Âu dẫn bạn là một thằng Tây về nhà chơi. Hai thằng đi bằng xe máy, thằng Việt Nam đưa cho thằng Tây cái mũ bằng nhựa mỏng dính nói thằng Tây đội vào, thằng Tây nói :
-Tao có mũ vải rồi.
-Không được, cái này gọi là mũ bảo hiểm, theo luật giao thông, nếu không đội mũ này mày sẽ bị phạt.
-Nhưng cái mũ này làm sao có tác dụng bảo hiểm ?
-Mày đúng là thằng Tây, tao có nói để bảo hiểm đâu, chỉ để khỏi bị phạt thôi.

Đi một đoạn, thấy mấy tay công an đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, thằng Tây hỏi :
-Luật giao thông Việt Nam không áp dụng cho công an à ?
-Có áp dụng.
-Vậy sao họ không đội, họ không lo bị phạt sao ?
-Vì đó là công an, không đội cũng không bị phạt, vì công an không ai lại đi phạt công an.

Đi tiếp, thấy mấy thanh niên không đội mũ bảo hiểm đi ngang qua cảnh sát giao thông cũng không bị phạt, thằng Tây hỏi :
-Đó cũng là công an à ?
-Mày lại hỏi đểu à, đó là bọn trẻ trâu, nó không bị phạt vì nó nhuộm tóc vàng và khoe hình xăm ở cánh tay, nó sẵn sàng bỏ chạy khi bị thổi còi, lâu dần nó không cần bỏ chạy cũng không bị phạt.
-Tại sao tóc tao cũng vàng, tay tao cũng có hình xăm mà mày bắt tao đội mũ bảo hiểm ?
Thằng Việt Nam bí quá nói đại :
-Tại tóc mày chỉ có một màu vàng, bọn kia tóc nó nhuộm hai màu. Mắt mày lại xanh, mũi lõ nên không giống mấy đứa đó được.

Đến ngã tư, có đèn đỏ thằng Việt Nam vẫn đi tiếp, thằng Tây kinh ngạc hỏi :
-Mày không nhìn thấy đèn đỏ à ?
-Có.
-Vậy sao mày không dừng ?
-Mày không hiểu cái gì hết, cần phải xem xe container đằng sau nó có dừng không, nếu nó vẫn lao nhanh thì phải chạy tiếp không nó húc chết.
Thằng Tây ngoái lại thấy một xe container lù lù chạy đằng sau, mặt xanh lét, vừa sợ vừa khâm phục kiến thức giao thông của thằng Việt Nam.

Đến ngã tư khác, gặp đèn xanh, thằng Việt Nam dừng lại không đi, thằng Tây hỏi :
-Sao đèn xanh mày lại dừng ?
-Tại phải chờ cho các anh em nhân dân ở đường vuông góc với đường này nó vượt đèn đỏ xong đã rồi mới đi được, không nó húc chết.
Vừa nói xong thì một người nhân dân thiếu kinh nghiệm bị xe của làn vuông góc húc ngã vì liều lĩnh vượt đèn xanh. Thằng Tây lại càng khâm phục kiến thức giao thông của thằng Việt Nam. Xe vượt đèn đỏ gây tai nạn bỏ chạy, thằng Tây gọi thằng Việt Nam đến hỗ trợ người bị nạn, đỡ người, vẫy xe ô tô để chở nạn nhân đi viện nhưng không ai hỗ trợ, cũng không ai cùng vào giúp, thằng Tây hỏi :
-Tại sao không ai cùng giúp nạn nhân như chúng ta ?
-Tại người Việt Nam ai cũng bận.
-Người châu Âu không bận sao ?
-Nhưng người Việt Nam bận hơn người châu Âu, và cứu người cũng có thể gặp phiền phức, mà thôi không hỏi nữa, mày với tao chở nạn nhân vào viện bằng xe máy.

Hai thằng đến quá nửa đêm mới về đến nhà. Sáu giờ sáng hôm sau, đang ngủ, bị đánh thức bởi tiếng loa phường, thằng Tây hỏi:
-Tại sao loa không thông báo muộn hơn ?
-Tại muộn hơn thì mọi người đi làm, không có ai nghe.
-Vậy phát thanh sớm thì có người nghe không ?
-Cũng không có.
-Vậy tại sao phải phát thanh sớm ?
-Tại muộn hơn thì mọi người đi làm, không có ai nghe.

Sáng hôm sau, chỉ có thằng Tây và thằng Việt Nam ở nhà, hai thằng tổ chức nấu ăn. Thằng Việt Nam nấu, nhờ thằng Tây đi…đổ rác :
-Mày ra cổng, rẽ trái, đi khoảng 40 mét gặp một cái biển ghi chữ “Cấm đổ rác” thì đổ ở đó.
-Lạy Chúa, sao lại đổ rác ở chỗ cấm đổ rác ?
-Vì đó là chỗ duy nhất có thể đổ rác, cả tổ dân phố này đều ngầm quy ước đó là chỗ đổ rác.

Nấu ăn một lúc, thằng Việt Nam phát hiện ra không còn thực phẩm, nói thằng Tây trông nhà để đi chợ, thằng Tây nói :
-Mày ở nhà, để tao thử đi chợ, tao thử đi một mình xem sao, tao muốn trải nghiệm. Mà chợ chỗ nào ?
-Mày đi ra cổng, rẽ phải khoảng 300 mét, thấy một cái biển ghi…
-Ghi “Cấm họp chợ” phải không ?
-Đúng, mày thành người Việt Nam mất rồi. Đó, chợ ở ngay sau cái biển đó.

Ăn xong, thằng Tây muốn đi ra trạm ATM rút tiền. Thằng Việt Nam nói :
-Chắc mày chuẩn bị muốn đi đến vùng không có máy rút tiền hả.
-Đúng, hôm trước tao rút mấy lần, có lần thì bị “nuốt thẻ”, có lần thì phải chờ gần nửa giờ chờ xong thì máy…hết tiền, nên tao muốn rút nhiều một chút đỡ phải đi rút.
-Để tao gọi taxi đi !
-Tao muốn đi xe máy, tao bắt đầu thích xe máy.
-Vậy mày cầm cái túi không quai này, ngồi sau tao chở đi rút tiền.
-Cái túi để làm gì vậy ? Đựng tiền hả ?
-Không, cái túi này không có gì, mày cứ cầm ngồi sau, cầm lỏng thôi để cho cướp giật nó giật.
-Không có quai để khi nó giật thì không bị ngã xe phải không ?
-Mày đoán như thần vậy.
-Còn tiền rút xong để đâu ?
-Để trong túi áo, túi quần chứ còn để đâu.

Trên đường về thì thấy một thằng ô tô biển xanh vượt qua các xe khác với tốc độ khoảng trên 100km/h ở làn đường chỉ cho ô tô chạy không quá 70km/h. Thằng Tây hỏi :
-Nó là xe ưu tiên à ?
-Không, như xe biển trắng thôi.
-Nhưng sao nó phóng vậy mà không bị “bắn” tốc độ, hay lái xe biển xanh nhuộm tóc vàng và xăm hình ở cánh tay ?
-Không phải, lái xe không nhuộm tóc xăm hình. Đó là xe của cơ quan nhà nước, tay sếp của cơ quan đó kiểu gì cũng quen biết bên cảnh sát giao thông, không quen trực tiếp thì quen gián tiếp. Cảnh sát giao thông có bắt thì lại phải nghe điện thoại “giải mã” rồi lại phải thả nên thà không bắt nữa cho khỏi mất thời gian.

Trên đường đi, thấy nhiều nơi ghi “Tất cả vì dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng dân chủ văn minh”. Thằng Tây hỏi :
-Ghi vậy làm gì mày ?
-Khi mày đang rất đói thì mày muốn bàn chuyện đi đâu ?
-Tất nhiên là đi ăn.
-Đó, thiếu cái gì thì nói nhiều về cái đó.

(Tiến Sĩ Phổ Cập)
Khanh Nguyen

(Lụm trên mạng)

12. ĐỒNG DAO VỀ NGHỀ NGHIỆP

– Thằng ngu làm lãnh đạo
– Thằng xạo làm tuyên láo
– Thằng khùng đi công tác
– Thằng lác lái máy bay
– Thằng cụt tay đào hầm
– Thằng câm gọi điện
– Thằng điên coi tù
– Thằng mù đọc báo
– Thằng điếc nghe đài (radio)
– Thằng què đi cảnh sát
– Thằng bố láo chết sớm

(Lụm trên mạng)

13. TỔNG LÚ ĐI CHỢ 

Chuyện vui từ trong nội bộ Đảng xì ra:
Trọng Lú bắt chước Obama hỏi thăm dân tình sau chuyến đi của Ông Obama thăm Việt Nam.
Nguyễn Phú Trọng viếng hàng thịt
Tổng Lú: Chà ! Thịt trông ngon quá. Làm ăn khá không?
Anh bán thịt: Mấy ngày trước khá hơn. Hôm nay chả bán được cân thịt nào hết.
Tổng Lú: Sao vậy?
Anh bán thịt: Vì đồng chí đến đây, nên an ninh không cho ai vào chợ hết !
Tổng Lú: Vậy anh bán cho tôi một cân thịt đi !
Anh bán thịt: Xin lỗi đồng chí Tổng Bí Thư, không thể được !
Tổng Lú: Sao lại không?
Anh bán thịt: Vì người ta đã tịch thu con dao chặt thịt rồi !
Tổng Lú: Cũng tốt thôi. Vậy bán cho tôi nguyên cái đùi heo này đi.
Anh bán thịt: Dạ, không được, thưa đồng chí !
Tổng Lú: Anh vẫn không chịu bán cho tôi là sao ?
Anh bán thịt: Thú thật với đồng chí, tôi đâu phải là người bán thịt !. Tôi chỉ là nhân viên an ninh giả vờ làm người bán thịt thôi !
Tổng Lú: Thế anh giả làm người bán thịt, vậy thịt này thật hay giả ? Có tẩm thuốc không ?
Anh bán thịt: Dạ xin lỗi, tôi không dám tiết lộ bí mật quốc gia !
Tổng Lú: ???

(Lụm trên mạng)

14. SAI LỖI CHíNH TẢ

Hai học sinh ngồi tâm sự với nhau. Một học sinh than thở:
– Cô giáo của tao thật khó tính hết biết. Cả bài văn tao viết về tư tưởng “trồng người” của Bác, rất hay nhưng chỉ sai một lỗi chính tả thôi mà cô ấy cho tao hai zéro.
– Thế mày viết sai chữ gì ?
– Thay vì viết: “Cô giáo em là một nhà giáo dục say mê trồng người”, tao viết thành: “Cô giáo em là một nhà giáo dục say mê chồng người”…

(Lụm trên mạng)

15. Socrate Ba Phải :

Ngày nọ, một người đến hỏi Socrate : Có nên lấy vợ hay không ?
Ông trả lời : Nên !
Người ấy hỏi : Tại sao ? »
Socrate nói : « Nên lấy vợ, vì nếu gặp người nhu mì, hiền dịu, chiều chuộng anh, thì anh sẽ rất hạnh phúc »
Người kia lại hỏi : Thế còn ngược lại ?
Socrate cười : Có sao ! Thì anh sẽ thành … triết gia !
Courtesy of Nguyen Hoai Van

(Lụm trên mạng)

Leave a comment