Categories
6 - Trang lượm lặt Thế Giới

Khó khăn với chi phí thực phẩm cao bất chấp phúc lợi SNAP


Khó khăn với chi phí thực phẩm cao bất chấp phúc lợi SNAP

 

 BM

Theo một báo cáo gần đây của Quỹ Robert Wood Johnson, trợ cấp thực phẩm của chính phủ không đáp ứng được nhu cầu của các gia đình Mỹ có thu nhập thấp trong bối cảnh họ phải chật vật với chi phí thực phẩm cao do lạm phát dai dẳng gây ra.

Chương trình Hỗ trợ Dinh dưỡng Bổ sung (SNAP) là một sáng kiến của chính phủ nhằm cung cấp phúc lợi thực phẩm cho các gia đình có thu nhập thấp. Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA) tính toán mức điều chỉnh chi phí sinh hoạt hàng năm (COLA) cho chương trình SNAP vào đầu mỗi năm tài khóa sau khi tính đến lạm phát kinh tế. Báo cáo hôm 20/05 cho biết vào năm 2023, mức điều chỉnh COLA của USDA “đã ít ảnh hưởng đến mức độ hào phóng của các phúc lợi SNAP.”

BM

Phúc lợi SNAP “đã không đủ để trang trải chi phí cho một bữa ăn giá khiêm tốn ở 98% số quận của Hoa Kỳ vào năm ngoái.”

Trong quý 4/2023, mức phúc lợi tối đa trung bình 2.84 USD mỗi bữa ăn của SNAP được cho là thấp hơn 53 cent (19%) so với một bữa ăn có giá khiêm tốn 3.37 USD. Trong ba quý đầu năm, trợ cấp SNAP đã thấp hơn 58.59 USD so với chi phí thực phẩm hàng tháng.

Chênh lệch giữa chi phí một bữa ăn và trợ cấp SNAP ở khu vực thành thị là lớn hơn so với khu vực nông thôn. Năm quận có khoản chênh lệch lớn nhất là quận New York, New York; quận Leelanau, Michigan; quận Teton, Idaho; và các quận Dukes và Nantucket, Massachusetts. Ở những nơi này, chênh lệch là khoảng 70% trong suốt năm 2023.

Báo cáo cảnh báo rằng bất kỳ sự cắt giảm nào nữa trong nguồn tài trợ SNAP sẽ làm giảm khả năng tiếp cận thực phẩm lành mạnh và dinh dưỡng của những người thụ hưởng chương trình hơn nữa.

Trợ cấp SNAP không thể trang trải chi phí cho một bữa ăn khiêm tốn, trong bối cảnh lạm phát giá cả đã ảnh hưởng đáng kể đến hàng hóa hàng ngày. Dưới thời chính phủ Tổng thống Biden, Chỉ số Giá Tiêu dùng (CPI) đã tăng hơn 19%.

BM

Theo một phân tích ngày 15/05 của Viện Đô thị, chi phí hàng bách hóa đã tăng đến mức nhiều gia đình phải gánh nợ để thanh toán hóa đơn.

Phân tích này cho thấy 60.5% người trưởng thành ở Hoa Kỳ cho biết đã sử dụng thẻ tín dụng khi mua hàng bách hóa vào năm 2023. Con số này đã bao gồm 20% đã không thanh toán toàn bộ số dư tín dụng của họ và đã chỉ tiếp tục thực hiện các khoản thanh toán tối thiểu được yêu cầu. Hơn nữa, 7.1% không thể thực hiện các khoản thanh toán tối thiểu.

Những người trưởng thành đã trải qua tình trạng “an ninh lương thực rất thấp” vào năm ngoái có nhiều khả năng phải dựa vào các khoản vay ngắn hạn và tiền tiết kiệm để mua hàng bách hóa trong khi gặp khó khăn trong việc trả nợ.

Trong số những người như vậy, 51.3% đã sử dụng hết tiền tiết kiệm để mua thực phẩm. Một nửa số người mua hàng bách hóa với tùy chọn “Mua Ngay, Trả tiền Sau” đã bỏ lỡ khoản thanh toán. Cứ 10 người thì có một người sử dụng tiền mặt từ các khoản vay ngắn hạn để mua hàng bách hóa.

Lãi suất cao và mua sắm hoảng loạn

BM

Để đối phó với lạm phát gia tăng, Fed đã đẩy lãi suất từ mức gần như bằng 0 vào đầu năm 2022 lên phạm vi từ 5.25 đến 5.5%.

Lãi suất cao kết hợp với lạm phát tăng cao đang gây áp lực to lớn lên nền kinh tế và các gia đình Mỹ. Mặc dù Fed đã gợi ý rằng họ có ý định giảm lãi suất, nhưng cơ quan này vẫn chưa công bố kế hoạch hoặc mốc thời gian.

Trong cuộc họp của Ủy ban Thị trường Mở Liên bang (FOMC) từ ngày 30/04 đến ngày 01/05 gần đây, các thành viên đã nêu lên mối lo ngại về tình trạng lạm phát tồn tại dai dẳng. Tình huống như vậy có thể trì hoãn việc Fed thực hiện cắt giảm lãi suất.

Biên bản cuộc họp cho biết: “Những người tham gia quan sát thấy rằng mặc dù lạm phát đã giảm bớt trong năm qua nhưng trong những tháng gần đây vẫn chưa có tiến triển gì hơn nữa hướng tới mục tiêu 2% của Ủy ban.”

“Dữ liệu hàng tháng gần đây cho thấy sự gia tăng đáng kể trong các thành phần của lạm phát giá hàng hóa và dịch vụ.”

BM

Một cuộc khảo sát mới đây của Đại học Michigan cho thấy người Mỹ không mong đợi lạm phát sẽ sớm giảm bớt. Kỳ vọng về lạm phát năm tới của những người tham gia khảo sát tăng từ 3.2 lên 3.5%. Kỳ vọng lạm phát dài hạn tăng nhẹ, từ 3 lên 3.1%.

Kỳ vọng lạm phát cao hơn của người tiêu dùng có thể có hại cho nền kinh tế. Nếu người tiêu dùng cho rằng giá sẽ cao hơn trong tương lai, thì họ có thể sẽ mua sắm trong hoảng loạn và yêu cầu mức lương cao hơn cho công việc của họ. Hai hành động này cuối cùng sẽ làm tình trạng lạm phát trở nên tồi tệ hơn.

Một cuộc thăm dò của Gallup ngày 02/05 đã cho thấy tỷ lệ người Mỹ xem lạm phát là vấn đề quan trọng nhất mà gia đình họ phải đối mặt đã đạt mức cao mới trong năm thứ ba liên tiếp vào năm 2024. Năm nay, 41% số người được hỏi xem chi phí sinh hoạt cao là vấn đề hàng đầu, tăng từ 35% năm ngoái và 32% vào năm 2022.

Trong một tuyên bố ngày 21/05, Tổng thống Biden nói rằng việc chống lạm phát và giảm chi phí là “ưu tiên kinh tế hàng đầu” của ông. Mặc dù lạm phát đã giảm hơn 60% so với mức cao nhất nhưng giá cả vẫn “vẫn còn quá cao.”

Tổng thống cho biết nghị trình của ông nhằm xây dựng hai triệu ngôi nhà mới, hợp tác với “Big Pharma” để hạ giá thuốc và kêu gọi các chuỗi cửa hàng bách hóa tạo ra “lợi nhuận kỷ lục” để giảm giá sẽ mang lại cho các gia đình Mỹ một ít “không gian để thở.”

BM

Lãnh đạo Đảng Cộng Hòa tại Thượng viện Mitch McConnell (Cộng Hòa-Kentucky) chỉ trích chính phủ Tổng thống Biden vì không kiểm soát được lạm phát và khiến cuộc sống của người Mỹ trở nên khó khăn hơn.

“Lạm phát tháng 01/2021 là 1.4%. Tính đến tháng này, giá đã tăng 20% kể từ hồi đó,” ông nói trong bài diễn văn ngày 16/05 tại Thượng viện.

“Theo một ước tính, một gia đình trung bình ở Mỹ phải chi thêm 1,074 USD mỗi tháng để duy trì mức sống như thời Tổng thống Biden nhậm chức.”

Naveen Athrappully  _  Vân Du

Source : https://baomai.blogspot.com/2024/05/kho-khan-voi-chi-phi-thuc-pham-cao-bat.html

Categories
9 - Trang thời sự Việt Nam

Tô Lâm nhậm chức Chủ tịch nước Việt Nam


Tô Lâm nhậm chức Chủ tịch nước Việt Nam

 BM

Sáng 22/05, 100% đại biểu tham gia biểu quyết, đồng ý miễn nhiệm chức vụ Bộ trưởng Công an với đại tướng Tô Lâm.
Người kế nhiệm đại tướng Tô Lâm là thượng tướng Trần Quốc Tỏ, Thứ trưởng Bộ Công an. Ông Tỏ sẽ điều hành hoạt động của Bộ Công an cho đến khi cấp có thẩm quyền kiện toàn chức danh Bộ trưởng.

Trước đó, vào buổi sáng cùng ngày, 472/473 đại biểu có mặt đã thông qua Nghị quyết bầu ông Tô Lâm giữ chức Chủ tịch nước Việt Nam nhiệm kỳ 2021-2026. Đúng 9 giờ, ông Tô Lâm bước lên bục thực hiện nghi lễ tuyên thệ.

Như vậy chỉ trong vòng 3 năm qua, nhà nước Việt Nam đã thay 3 chủ tịch nước khác nhau. Trong đó, 2 cựu chủ tịch nước là ông Nguyễn Xuân Phúc và ông Võ Văn Thưởng bị miễn nhiệm trước khi kết thúc nhiệm kỳ do liên quan đến sai phạm.BMVới cương vị tân Chủ tịch nước nhiệm kỳ 2021-2026, trong bài diễn văn nhậm chức, đại tướng Tô Lâm (67 tuổi, quê huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên) nói: “Tôi xin hứa thực hiện nghiêm túc đầy đủ, nhiệm vụ, quyền hạn của Chủ tịch nước đã được hiến định.”

Trần Thanh Mẫn làm Ủy viên Hội đồng Quốc phòng và An ninhBMCũng trong sáng ngày 22/05, Quốc hội thông qua nghị quyết phê chuẩn chức danh Ủy viên Hội đồng Quốc phòng và An ninh đối với ông Trần Thanh Mẫn, Chủ tịch Quốc hội – người nhậm chức cách đây 2 ngày, vào hôm 20/05.
BMTheo Hiến pháp Việt Nam, Chủ tịch nước thống lĩnh lực lượng vũ trang, giữ chức Chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh. Phó chủ tịch Hội đồng quốc phòng và an ninh là Thủ tướng Phạm Minh Chính. Các ủy viên Hội đồng quốc phòng và an ninh gồm 2 ông: Đại tướng Phan Văn Giang (Bộ trưởng Quốc phòng) và ông Bùi Thanh Sơn (Bộ trưởng Ngoại giao).

Hiện lãnh đạo Hội đồng Quốc phòng và An ninh gồm 5 người: Chủ tịch, phó Chủ tịch, và 3 Ủy viên.

Còn Bộ Công an hiện ngoài thượng tướng Trần Quốc Tỏ, có 5 thứ trưởng khác, gồm: thượng tướng Lương Tam Quang, thượng tướng Nguyễn Duy Ngọc, trung tướng Lê Quốc Hùng, trung tướng Nguyễn Văn Long, và trung tướng Lê Văn Tuyến.

Băng Băng

Source : https://baomai.blogspot.com/2024/05/to-lam-nham-chuc-chu-tich-nuoc-viet-nam.html

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

CHỈ THẾ MÀ THÔI !


unnamed - 2023-03-10T214007.711

CHỈ THẾ MÀ THÔI !

Mỗi sáng vội vàng ta đến trường,
Cùng đi chung bước một con đường,
Lặng nhìn nhau lớn theo ngày tháng,
Vờ giả lạ xa, như dửng dưng.

Cùng đứng đợi xe, một chút xa,
Dẫu rằng ta đối diện gần nhà.
Đeo cùng huy hiệu : Trịnh Hoài Đức,
Chẳng biế t tên nhau, chẳng nói ra.

Những chuyến xe lam lăn bánh mau,
Cận kề chen chúc sát vai nhau,
Nghe hồn ta tiếng thầm thì mãi,
Sao tiếng trên môi chẳng một câu?

Chỉ thế mà thôi, chỉ thế thôi,
Mắt nhìn thoáng vội đủ vui rồi,
Bàn tay chưa kịp nắm bàn tay,
Phượng đỏ đầy sân đã vội rơi !

Thế rồi từ đó lìa xa trường,
Ánh mắt trông theo tràn luyến thương,
Tình ấy như sâu hằn trọn kiếp,
Theo hoài theo mãi, mãi còn vương…
CGQ Azalea Nguyen

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
2 - Thơ Thân Hữu 6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 2

NHỮNG CHIẾC XE LAM


NHỮNG CHIẾC XE LAM

NHỮNG CHIẾC XE LAM

Những chiếc xe lam chở đầy áo trắng
Xuôi ngược đi về chầm chậm bánh lăn
Chở theo tình tôi e ấp ngại ngùng
Mang cả tình người thầm lặng mông lung…

Bao ngày tháng năm tình theo tuổi lớn
Nặng trĩu trong tim, sâu trũng đáy hồn
Ngồi rất gần nhau những sáng tới trường
Nghe tiếng rộn ràng tim nhịp vấn vương
Len lén đợi chờ giờ tan trường về
Chung chuyến xe lam được ngồi cận kề
Lặng lẽ không lời…khép kín đôi môi
Rồi cùng xuống xe…ánh mắt trông vời
Bước trên mây ngàn xao xuyến bồi hồi…
Chỉ thế mà thôi, chỉ có thế thôi !!!

Dẫu rằng chỉ có thế thôi
Hương xưa áo trắng một đời vấn vương…
Xe lam xuôi ngược trên đường
Chiếc xe nào chở yêu thương một thời ?!
Con Gà Què Azalea

Bài cảm tác :
NHỮNG CHUYẾN XE LAM
MỘT THỜI ÁO TRẮNG

Bác tài dặn, “Cứ ngồi yên đi nhé!
Đường tuy xa, nhưng xe sẽ đúng giờ.”
Bác nhẹ máy, tránh áo trắng nàng dơ,
Và nhẹ lời, tránh ý thơ tôi ngắt.

Nàng đó tôi đây, nữ nam đối mặt;
Hàng ghế hai bên không đặt ngồi chung.
Tiếng đập tim tôi và tiếng xe rung,
Người và xe như hòa cùng một nhịp.

Tôi học đến đâu, nàng luôn đuổi kịp;
Lớp hết năm này, lớp tiếp năm sau.
Hai đứa chúng tôi ngồi học gần nhau,
Đi cùng chiếc xe nhạt màu của bác.

Bác tài xe lam, mẫu người nguyên tắc,
Đưa đón đúng giờ, một khắc không sai.
Tôi và nàng chưa ai nói yêu ai,
Nhưng đã hiểu như hiểu bài thầy giảng.

Những chuyến xe lam chở đầy áo trắng,
Lứa tuổi học sinh, một khoảng tháng ngày;
Một khoảng đường xa mái tóc nàng bay,
Màu của tóc mây, đến nay còn nhớ.

Năm trước về thăm, lòng tôi bỡ ngỡ,
Xe lam không còn chạy nữa trên đường.
Những bạn học xưa hồi đó chung trường,
Nay mỗi đứa sống một phương cách biệt.

Hỏi tin tức, năm xưa nàng đã chết,
Áo trắng vừa may mừng Tết Mậu Thân.
Nụ cười đang tươi tỏa nét thiên thần,
Đạn pháo giặc nổ xác thân tan nát.

Tôi về mong sẽ tặng nàng khúc hát.
Ước mơ sau bao phiệu bạt tháng ngày.
Đứng hát một mình như thể đang say,
Có tiếng xa xa, máy cày ruộng nổ.

Nhớ chuyến xe lam mùa này đang độ.
Trước mặt tôi luôn đúng chỗ nàng ngồi.
Sự thật phũ phàng, đau đớn, than ôi!
Chiến tranh đã cướp mất rồi tất cả.

Nhìn xung quanh vừa nửa quen nửa lạ,
Cờ đỏ ai treo nhiều quá trên đường.
Tôi về lại thăm đất nước quê hương,
Sao gợi chi dấu đau thương một thuở.

Tony Nguyễn
Houston, Jun 27, 2023

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Trang lượm lặt Thế Giới

MỸ MÀ XẤU ?


MỸ MÀ XẤU ?
(Bài viết quá hay, không đọc thiệt uổng …!)
Sức mạnh của Mỹ không phải chỉ nằm ở mấy chiếc hàng không mẫu hạm hay phi đạn Tomahawk mà nó còn nằm ở chỗ:
1- Ở chỗ dù mồm bạn đang chửi Mỹ xoen xoét nhưng tay bạn vẫn thích bấm cái phone do Mỹ làm ra, mắt vẫn thích lướt Fb do người Mỹ viết mà thành, đít vẫn thích ngồi xe hơi do Mỹ chế, hay bay trên máy bay là thứ cũng do người Mỹ phát minh để chu du khắp bốn phương trời.
2- Nó nằm ở chỗ dù bạn có lôi Tổng Thống Mỹ ra mà chửi cha mắng mẹ cũng chẳng người Mỹ nào quan tâm, chẳng ai thèm đến nhà kiếm bạn để hăm he trả thù, và con cái của bạn vẫn cứ đường hoàng đến Mỹ ăn học mà chẳng có ai làm khó dễ chúng điều gì.
3- Nó nằm ở chỗ khi các nước bị Mỹ đến Xâm Lược như Tây Âu, Nhật Bản hay Hàn Quốc thì đều trở nên phồn thịnh và văn minh, còn các nước được Liên Xô hay Trung Quốc đến Giải Phóng như Đông Âu hay Tây Tạng thì hổng đổ máu cũng bầm mình.
4- Nó nằm ở chỗ chính kẻ thù của Mỹ cũng cảm thấy chỉ có Mỹ là nơi an toàn để nương thân mỗi khi bị đồng chí của mình hãm hại. Ngay cả cố Tổng bí thư Liên Xô một thời lừng lẫy Khruschchev mà rồi con trai ông ấy cũng có được yên thân ở Liên Xô đâu, cũng phải chạy sang Mỹ mà áp tay lên ngực để chào lá Cờ Hoa một thời cha ông mình chửi rủa.
5- Nó nằm ở chỗ nếu như hôm trước bạn còn xuống đường hò hét chửi Mỹ như thể bạn thù nước Mỹ không đội trời chung thì hôm sau bạn vẫn sẽ vứt hết tất cả để đi Mỹ nếu như bạn được cấp một chiếc thẻ xanh.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi còn ở Việt Nam nhưng rồi cũng rất “hồ hởi” khi được có mặt ở cái xứ tư bản giãy chết này dù nói chuyện vẫn còn cố vớt vát “đi là vì tương lai của các con thôi”.
Tôi đã thấy rồi, tôi đã thấy có người chửi Mỹ xoen xoét khi đã sang đây rằng “ở Mỹ cực như chó” nhưng lại cứ ráng ở lại chịu cực mà chẳng thấy quay về.
6- Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chỗ nó là cái nơi thu hút con người ở khắp mọi miền trên thế giới đổ về, chứ không phải là cái nơi mà ai cũng muốn bằng mọi giá phải dứt áo từ bỏ. Nó không ràng buộc ai phải ở lại nhưng chẳng ai tự nguyện ra đi.
7- Sức mạnh của Mỹ nó nằm ở chỗ 4 người đàn ông lực lưỡng chung tay khiêng cái nón nhẹ hều một cách trang nghiêm để tôn trọng người quá cố, dù rằng người quá cố đó từng là một đối thủ. Chứ không phải đưa hài cốt của đồng đội mình về trong một cái túi xách đàn bà.
Các nhà bồi bút ở Việt Nam hãy thôi chỉ nhìn vào mấy trái tên lửa rồi cố hạ thấp sức mạnh của Mỹ và nâng bi sức mạnh của Nga hay Tàu làm gì.
Bởi Mỹ có những điều mà hai xứ này cả trăm năm nữa cũng chưa chắc có, Mỹ có một nền dân chủ đã 247 năm.
Còn Nga và Tàu, ngoài độc tài và súng đạn thì họ còn gì?

(Lụm trên mạng)

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea 9 - Thơ Trần Đông Thành Thơ Con Gà Què 1

BÒ VÀNG QUÉT ĐƯỜNG


BÒ VÀNG QUÉT ĐƯỜNG

Giao thông tấp nập, chúng ra đường,
Cùng múa chổi chà, uốn éo xương.
Một lũ bò vàng đang khật khưỡng,
Diễn trò khỉ đột, phí tiền lương ! (*)
(*
) Tiền lương công an gấp mấy lần lương của người quét đường !
Con Gà Què Azalea 

(Cảm hứng “Họa” Bò vàng quét đường)
Bò vàng lũ khũ kéo ra đường
Quỹ quái hung thần ớn tận xương
Nón cối ma le sao khật khưỡng
Giao thông hét phạt để làm lương
XCQ

LÍNH CỤ HỒ
Lui hui quét dọn rác cùng đường,
Ốm nhách lom khom mấy khúc xương
Bố ráp “tầm xàm” chi mỏi gối
Lo cho “đảng’ sạch mới dân thương
Phó thường dân

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

Thơ Trần Đông Thành  –

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

CẢNH SÁT BÒ VÀNG


CẢNH SÁT BÒ VÀNG

Giữa lòng phố xá thênh thang
Bỗng đâu một đám bò vàng hiện ra
Vừa đi chúng lại vừa la
Chui luồn ngóc ngách gần xa khắp vùng
Dùi cui chúng múa như khùng
Trúng đâu chúng cũng vui mừng đánh dân
Bể đầu, nát mặt, gãy chân
Lệ tuôn, máu đổ,…chúng dần thẳng tay
Chúng như một lũ cướp ngày
Chận đường vơ vét đút đầy túi tham
Người nào mở miệng xin van
Mất xe rán chịu, kêu than con cầy…

Dân muốn tránh những đòn này :
Vùng lên giết sạch hết bầy cộng nô
Chung tay dựng lại cơ đồ
Cùng nhau tận hưởng tự do, nhân quyền…
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

TRỌC ĐẦU ĐI TIỆM CẮT TÓC NỮ


53229486_259077631643312_7059770927076081664_n

TRỌC ĐẦU ĐI TIỆM CẮT TÓC NỮ

1. Đầu anh tuy tóc chẳng còn
Mỗi ngày vẫn muốn ghé nhòm…của em
Nhòm hoài cho đỡ thòm thèm
Lim dim đôi mắt khi em xoa đầu
Ráy tai cứ lấy đi nào
Ôm đầu anh tựa sát vào…bưởi em
Nếu như anh lỡ…tòm tèm
Trả thêm tiền nhé, em xem thế nào?
O.K.? Be he be he ui chao!!!!
Con Gà Què Azalea

2. Bưởi em cố ý hở ra
Các anh kéo đến thế là em vui
Hổm nay em gặp vận xui
Anh không còn tóc tới lui chi trời!
Đầu anh trọc lóc bình vôi
Em chỉ còn cách lả lơi kiếm tiền
Hãy dựa đầu sát…bưởi em
Ráy tai em lấy, tòm tèm…tới luôn!
Thêm tiền anh nhé…Chớ chuồn !
Con Gà Què Azalea
*Tặng các sư hổ mang và các tiệm cắt tóc trá hình

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

 MẸ GIÀ THỜI CỘNG SẢN


10985563_1429967480645684_2285985458436997009_n

 MẸ GIÀ THỜI CỘNG SẢN

Ôi ! Mẹ già đầu bạc, lưng đã còng,
Bởi vì đâu còn​ vất vả long đong,
Oằn vai gánh khổ​ nhục đơn lẻ bóng 
Xã hội nào xô mẹ tới đọa đày?!

Ngày qua ngày vất vả bao đắng cay…
Mẹ bước lê ​lết mãi tấm thân gầy​,
Kiếm miếng cơm bằng tay chân run rẩy​,
Chế độ nào đẩy mẹ tới đường cùng?

Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

T T DONALD TRUMP


 

T T DONALD TRUMP

Thương dân, yêu nước, hận Tàu
Nén lòng kềm giữ nỗi đau tuôn trào !

Dù ngồi chót vót trên cao,
Bốn bề đã bị trói vào trầm luân
Lũ gian trá vẫn quây quần,
Vì tiền bán cả lương tâm cho Tàu !

Donald Trump quá thương sầu,
Một mình quyết đấu, điên đầu cộng nô !

Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

 

Categories
Chuyện ngắn

BỮA TỐI Ở NHÀ HÀNG LY HÔN


46093498_1719037354874962_157039848476114944_n

BỮA TỐI Ở NHÀ HÀNG LY HÔN

Anh cưới chị được 10 năm. Giữa hai vợ chồng không còn xúc cảm và hứng thú. Anh ngày càng cảm thấy đối với vợ hầu như chỉ còn là trình tự và nghĩa vụ.
Anh bắt đầu thấy ngán chị. Nhất là khi đơn vị vừa nhận về một người phụ nữ trẻ hết sức sôi nổi và cuồng nhiệt bám lấy anh.
Anh chợt có cảm giác cô ta là mùa xuân thứ hai của anh.
Sau nhiều đêm suy nghĩ, anh quyết định ly dị vợ. Chị dường như đã trơ lỳ, bình thản, đồng ý đòi hỏi của anh.
Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Sau khi ra khỏi cửa, anh chị đã trở thành cá nhân độc lập và tự do. Không hiểu sao, anh bỗng thấy trống trải vô cùng, anh nhìn chị nói:
“Trời tối rồi, hay là đi ăn cơm đã.”
Chị nhìn anh nói: “Vâng. Em nghe nói gần đây vừa khai trương Nhà hàng Ly Hôn, chuyên phục vụ bữa ăn cuối cùng cho các cặp vợ chồng ly dị. Chúng mình đến đấy đi?”
Anh gật đầu. Hai người, một trước một sau lặng lẽ đi vào Nhà hàng Ly Hôn. Anh chị vừa yên vị trong phòng VIP, cô phục vụ đã bước vào nói: “Anh chị dùng gì ạ?”
Anh nhìn chị nói: “Em gọi đi.” Chị lắc đầu: “Em ít khi ăn nhà hàng, không quen gọi món, anh gọi đi.”
“Xin lỗi, nhà hàng chúng tôi quy định, bữa này do vợ gọi món hàng ngày người chồng thích ăn nhất, và chồng gọi món người vợ thích ăn nhất. Đấy là món “Ký ức cuối cùng.”
“Thôi được”, chị hất món tóc xõa trước mặt ra sau, nói: “Gà luộc chấm gia vị nước chanh, đậu phụ rán chấm nước mắm nguyên chất rắc hành thái nhỏ, chân giò luộc chấm mắm tôm, rau cải thảo luộc.”
“Anh gọi gì ạ?” Cô phục vụ nhìn anh. Anh sững người. Lấy nhau 10 năm, anh thật sự không biết vợ anh thích ăn món gì. Anh há hốc mồm, ngồi thừ ra đấy.
“Những món này đủ rồi, đều là món chúng tôi thích nhất.” Chị vội chữa thẹn cho anh. Cô phục vụ cười: “Thực tình mà nói, đến nhà hàng chúng tôi ăn bữa cơm cuối cùng, các anh các chị đều không thể nuốt trôi. Hay là anh chị đừng dùng món “Ký ức cuối cùng” nữa, hãy dùng bữa tối nhà hàng đặc biệt làm cho vợ chồng ly hôn: Đồ uống ướp lạnh. Những người đến đây, không có ai từ chối sự lựa chọn này.”
Anh chị gật đầu: “Được.”
Chốc lát, cô phục vụ mang đến hai suất đồ uống ướp lạnh. Trong hai suất có một suất xanh lơ, toàn đá đập vụn; một suất đỏ tươi, còn đang bốc khói.
“Bữa tối này gọi là “một nửa ngọn lửa, một nửa nước biển”. Mời anh chị thưởng thức.” Cô phục vụ nói xong lui ra. Trong phòng ăn im lặng như tờ, anh chị ngồi đối diện, nhưng không biết nói gì với nhau.
“Cộc cộc cộc!” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô phục vụ đi vào, tay bưng chiếc khay có một bông hồng đỏ tươi, nói:
“Anh còn nhớ cảnh tặng hoa cho chị đây không? Bây giờ, khi mọi việc đã kết thúc, không còn là vợ chồng, nhưng là bạn. Bạn bè gặp nhau vui vẻ rồi chia tay, anh tặng chị bông hồng cuối cùng đi.”
Chị rùng mình, trước mắt hiện ra cảnh anh tặng hoa chị 10 năm về trước. Hồi đó, anh chị vừa đến thành phố xa lạ này, hai bàn tay trắng, bắt đầu xây tổ ấm từ số không. Ban ngày, anh chị đi tìm việc làm, ban đêm chị ra hè phố bán quần áo. Anh vào nhà hàng rửa bát. Nửa đêm mới về đến gian nhà thuê chưa đầy 10 mét vuông. Đời sống khổ cực, nhưng anh chị thấy vui, thấy hạnh phúc.
Tết Valentin đầu tiên ở thành phố này, anh mua tặng chị bông hồng đầu tiên, nước mắt chị chảy dài trên má vì sung sướng quá.
10 năm rồi, cuộc đời đã giàu lên, thế mà anh chị lại chia tay nhau. Càng nghĩ, chị càng tủi, hai mắt ngấn lệ, xua tay nói:
“Thôi, thôi, khỏi cần.”
Anh cũng nhớ lại 10 năm qua. Và sực nhớ 5 năm nay, anh không mua hoa tặng chị. Anh vội vẫy tay, nói:
“Không, phải tặng.”
Cô phục vụ cầm bông hồng lên, “xoèn xoẹt” một cái, bẻ làm đôi, ném vào cốc của anh chị, mỗi người một nửa. Bông hồng tức khắc hòa tan trong cốc.
“Đây là bông hồng nhà hàng làm bằng gạo nếp, cũng là món ăn thứ ba gửi anh chị. Mời anh chị thưởng thức. Còn cần gì nữa, anh chị cứ gọi tôi”. Nói xong, cô quay người ra khỏi phòng.
“Em… anh…” Anh nắm lấy tay chị, nói không nên lời. Chị rút mạnh bàn tay. Không rút nổi, bèn để yên. Anh chị im lặng nhìn nhau, vẫn không nói nên lời.
“Phụt!” Đèn điện tắt ngấm, trong phòng tối om. Bên ngoài vang lên tiếng chuông báo động đổ dồn, có mùi cháy khét lẹt bay vào.
“Chuyện gì thế?” Anh chị vội đứng lên.
“Nhà hàng cháy rồi, mọi người ra ngoài mau, mau lên!”
Bên ngoài có người kêu thét lên. “Anh!” Chị ép vào người anh, “em sợ!”
“Đừng sợ!” Anh ôm chặt lấy chị, “Em đừng sợ, có anh ở bên cạnh. Chúng mình chạy ra ngoài đi.”
Ngoài phòng, đèn điện sáng trưng, mọi vật như cũ, không có chuyện gì xảy ra. Cô phục vụ nói:
“Xin lỗi anh chị, đây là món “Sự lựa chọn từ đáy lòng” của nhà hàng gửi tới anh chị.”
Anh chị trở về phòng ăn, ánh sáng chan hòa. Anh cầm tay chị nói:
“Vừa nãy là sự lựa chọn từ đáy lòng của chúng mình thật. Anh cảm thấy chúng mình không thể sống thiếu nhau, ngày mai chúng mình đi đăng ký lại!”
Chị cắn môi: “Anh nói thật lòng đấy chứ?”
“Thật! Anh hiểu rồi.” Cô ơi, cho thanh toán.
Cô phục vụ đi vào, đưa cho anh chị mỗi người một tấm phiếu màu hồng rất đẹp nói:
“Đây là phiếu thanh toán của anh chị, cũng là món quà của nhà hàng gửi tặng anh chị, gọi là “Phiếu thanh toán vĩnh viễn”, mong anh chị cất giữ mãi mãi.”
Anh nhìn phiếu, mắt đỏ hoe. “Anh làm sao thế?”
Chị lo lắng hỏi. Anh đưa phiếu thanh toán của mình cho chị, nói:
“Anh có lỗi với em, mong em tha thứ.”
Chị cầm tấm phiếu đọc:
“Một gia đình ấm cúng, hai bàn tay làm lụng, ba canh ngồi chờ anh về, bốn mùa dặn anh giữ gìn sức khỏe, năm tháng săn sóc anh chí tình, sáu mươi mẹ già vui vẻ, bảy ngày trong tuần nuôi dạy con cái, tám phương giữ gìn uy tín của anh, chín giờ thường xuống bếp làm món anh khoái khẩu, mười năm hao tổn tuổi xuân. Vì ai… Đó là vợ anh”.
“Anh vất vả thật đấy. Mấy năm qua em thờ ơ với anh quá.” Chị đưa phiếu thanh toán của mình cho anh xem.
Anh mở ra đọc:
“Một mình gánh vác trách nhiệm, hai vai nặng trĩu cơ đồ, ba canh cặm cụi bên bàn, tứ thời chạy ngược chạy xuôi, vinh nhục biết chia sẻ cùng ai, bể dâu khắc sâu đuôi mắt, nghĩa vụ đối với gia tộc, gập ghềnh chông gai con đường công danh, là người phàm tục làm sao mười phân vẹn mười. Lúc nào cũng tận tình với vợ con… Đấy là chồng em”.
Anh chị ôm chầm lấy nhau, oà lên khóc thành tiếng.

Sưu tầm

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

BỒI BÚT


h1641

BỒI BÚT

Này bọn bút bồi cút hết đi,
“Văng” chương viết bậy có ra gì.
Theo Hồ tiếng Việt sai be bét,
Bợ đít già mồm… có ích chi !

Lệnh đảng ban ra, bút bẻ cong
Công an phán xuống, viết theo còng
Lương tâm đem tặng cho con cún
Bồi bút ta đây, viết tất xong !

Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

NHỮNG DÒNG MÁU


NHỮNG DÒNG MÁU

Mỗi ngày, mỗi mỗi ngày
Máu dân tuôn, tuôn chảy
Khắp nơi nơi thẫm đỏ :
Chúng đánh đấm thẳng tay !

Một ngày em nằm chết
Mẹ cha nào hay biết
Từng vũng máu đào em
Chẳng kịp lời rên xiết…

Hôm qua anh vỡ đầu
Khuôn mặt anh đẫm máu
Anh làm chi nên tội?
Chúng đánh anh phủ đầu !

Chị gẫy chân ngày nào
Mạnh tay chúng đấm cào
Cả tuổi xuân bầm tím
Nát tan tành nỗi đau !

Hôm nay mũi anh bể
Máu anh hòa chung lệ
Của bằng hữu thân tình
Không còn ai ngủ mê !

Mẹ chẳng còn yên nằm
Máu trong tim hờn căm
Sục sôi như lửa cháy
Đốt thiêu loài ác tâm !
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

TÉ VĂNG SÚNG !


153965556_227790172290361_27694188682316830721_o

TÉ VĂNG SÚNG  !

Cảnh sát đi xe té chổng khu,
Dân cười ha hả chửi thằng ngu,
Tụi bay mà chết dân mừng rỡ,
Nhậu nhẹt lu bù tới hết xu !

Súng dài súng ngắn rớt ra đường,
May phước nhà mi chưa gãy xương,
Có hiểu vì sao dân lại ghét?
Đầu bò ăn cướp ai thèm thương !

Quay súng lại đi quân ác ôn,
Bắn cho cán ngố phải kinh hồn,
Giết bầy “có chức” sạch tiêu hết,
Về với dân thôi, vậy mới khôn !
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

XÚC “KÍT” QUÂN


XÚC “KÍT” QUÂN

Mua 200 triệu chức “xúc kít quân”.
Đợi ngựa ị ra, vội vàng hốt phân.
Theo sau đít ngựa vừa oai vừa khoái,
Ngửi mùi phân ngựa tưởng như mùi khoai !
Mất 200 triệu, bộ dỡn sao dân !
Kỵ hay ị binh hay lính xúc phân ?!
-Là tất cả !
Hahaha !
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

ZỊT NÔM THI MU


MU – VN viết tắt Miss Universal. Lẽ ra phải viết là M.U. nhưng ai đó không thèm viết 2 dấu chấm nên từ hổm nay, FB tha hồ bỡn cợt.

ZỊT NÔM THI MU

No cơm rững mỡ chúng thi mu !
Nên chấm mần răng khỏi bú dù?
Các lão già dê nhìn tít mắt,
Đám quân đĩ rạc tức lòi khu !
Phải đo trên đó xem nhiêu cỡ,
Cần ngoáy dưới này coi mấy u.
Giờ cuối chọn ra xong một hậu,
Hốt tiền nằm ngửa, khỏe như ru !

Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

 BÌNH TRO CỐT !


241124729_533438484623961_8218958617469898922_n

 BÌNH TRO CỐT !

Mỗi đứa ôm một cái bình,
Sẵn sàng để bỏ tro mình vô trong.
Nghĩ đời cán ngố long đong,
Nay lên mai xuống lưng cong cúi đầu.
Mõm thời luôn phải bẩm tâu,
Hở ra dân chửi đồ trâu bò khùng.
Thế nên bình được tặng chung,
Mỗi đứa một cái để dùng đựng tro.
Khi nào chết cũng đừng lo,
Bình ta đã sẵn cốt tro đang chờ.
Con Gà Què Azalea
(Nhân dịp Thủ Tướng VN tặng quà lưu niệm cho các nhà khoa học tại buổi gặp mặt).  

Cảm tác :

Thủ Phạm vừa lên đã giở trò,
Ban hành chỉ thị chữ rất to
Cấm dân không được đi đây đó,
Đói chết mặc mày, ai nấy lo.

Tặng mỗi quan nhà một hũ tro,
Tay cầm mặt mếu bụng vừa lo.
Có phải đây là điềm báo rõ
Cùng nhau sẽ bị bỏ vô lò?

Tony Nguyen

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
Chuyện ngắn

Trâu già thích gặm cỏ non


107832984_859232264480386_3405415211583737708_n

Trâu già thích gặm cỏ non – ONE WAY TICKET

Năm đó ông bà bán căn nhà lớn, mua một town house có hai phòng ngủ trên lầu để thỉnh thoảng con cháu về chơi có chỗ cho chúng nó ở.

Từ số tiền dư hai người du sơn du thủy mấy chuyến Cruise rồi quay về cố hương thăm họ hàng và rong chơi đó đây coi như chuyến du lịch Việt Nam cuối cùng.
Sau khi khám phá Nam Kỳ Lục Tỉnh, thăm hàng xóm bạn bè xong họ bay ra Hà Nội quê quán của ông.
Trong bữa tiệc xum họp họ hàng xa gần ông gặp cô Huệ, cụng vài ly bia ông say men cô gái xa lạ bỗng thật gần gũi với ông.
Tuần sau bà trở vào Sài Gòn gặp gỡ đám học trò cũ, mua sắm một số quà mang về tặng bạn bè, ông ở lại cặp tay em Huệ hóng mát Hồ Gươm rồi chuyện gì đến phải đến.
Sau mấy buổi nhậu «quành chán» cao lương mỹ vị, thịt rượu thừa mứa, cô đưa ông vào chốn bồng lai chỉ có hai ta mà thôi.
Ông như trẻ đi vài chục tuổi, quê hương bỗng ngọt hơn chùm khế ngọt, giã từ Hà thành ông để lại một nửa con tim khao khát tình yêu sôi nổi, ông vừa tìm lại tuổi thanh xuân bị lãng quên khá lâu.
Về Miền Nam với bà, ông ngẩn ngơ như người mất hồn, nói năng lộn xộn khiến bà giựt mình nghĩ có thể ông bị «trầm cảm» sau khi chia tay với họ hàng ngoài Bắc, hy vọng rồi đâu sẽ vào đấy.
Đúng vậy, sau mấy cú điện thoại với Hà Nội ông như hồi sinh tươi tỉnh hơn, bớt nói năng linh tinh không đầu không đuôi như trước.
Trở về nhà hơn một tháng, ông mở lời với bà:
– Hôm ở Hà Nội, cô Huệ có nhờ anh làm giấy mời cô sang đây du lịch để cô tìm trường đại học cho con trai của cô, mai anh ra văn phòng di trú hỏi thăm xem sao.
Bà ngạc nhiên:
– Sao lúc ở Việt Nam anh không nói cho em biết.
– Chuyện vặt vãnh có gì quan trọng.
– Ô hay việc lớn đấy, rồi cô ấy sẽ ở đâu?
– Nhà mình chứ ở đâu, chỉ vài tháng thôi mà!
Giọng ông hơi gắt, bà không lạ tính chồng, khi ông khó chịu bà chớ có tò mò, tính gia trưởng của ông bà chịu đựng lâu rồi, điều đó khiến các con bất bình nên chúng nó thương mẹ nhiều hơn bố.
Bà hơi hoang mang, chưa thấy mặt mũi cô ấy ra sao, lại là dân “Hà Nội mới”, không biết bà có kham nổi vị khách bà không mời nhưng phải tiếp đón lịch sự cho vừa lòng chồng.
Tính ông đãi bôi vui vẻ với bạn bè, nhỏ nhẹ với phụ nữ, galant ra phết để tự trấn an mình còn trẻ chán, ý nghĩ đó khiến ông vui đến quên bà vợ già ngồi cạnh ông trong bữa tiệc.
Mấy tháng sau, đúng hẹn với em Huệ ông ra phi trường San Franciso đón khách, bà chuẩn bị khăn tắm, dép… trong phòng dành cho Huệ không thua khách sạn ngoài phố.
Cơm chiều theo yêu cầu của ông có món «nem rán» (chả giò), phở Bắc không có tương đen, đỏ mà chỉ rau quế, hành tây thái mỏng, chanh, ớt, chè hoa cau tráng miệng.
Cho hành lý của Huệ vào cốp xe xong, trước khi nổ máy ông gọi báo cho bà biết đã đón khách, ông sẽ về đến nhà sớm nếu không bị kẹt xe.
Xe vừa đậu trước cửa, ông nhấn chuông bảo bà ra phụ ông mang hành lý vào nhà, lần đầu tiên diện kiến Huệ, bà ngẩn ngơ khám phá cô khá trẻ so với độ tuổi ngoài bốn mươi, thân hình săn chắc hấp dẫn…
Cô giành lấy vali trên tay bà, líu lo:
– Em chào chị, chị để hành lý cho em, chị thật chu đáo đúng như anh Vinh nói.
Đưa cô lên phòng, bà bảo cô tắm rửa, nghỉ ngơi một lúc rồi xuống dùng cơm với ông bà, đi xuống bếp bà đặt chén đủa lên bàn, ông lăng xăng bày bia rượu.
Giọng ông như chim sáo:
– Em thấy cô Huệ thế nào?
Câu hỏi làm bà buồn, ông không cảm ơn bà chu đáo với khách mà lại hỏi một câu làm bà chạnh lòng, dĩ nhiên là cô trẻ đẹp hơn bà nên ông mới lăng xăng như gà mắc đẻ.
Để giấu nỗi niềm của mình, bà nhỏ nhẹ:
– Cô ấy nhỏ tuổi hơn chúng mình nhiều nên tươi trẻ là đúng rồi.
Thấy bà vả lả ông hiểu câu hỏi hớ hên của mình nên ông ba hoa chuyện đón cô ngoài phi trường khá lâu vì cô phải khai báo, lăn tay, chụp hình với nhân viên nhập cảnh…
Bữa cơm chiều hôm đó diễn ra trong sự vui vẻ gượng gạo của bà, ông chăm sóc khách từ tốn tránh để lộ cảm xúc của mình trước mặt bà, tuy nhiên khi rượu lên men, ông lộ nguyên hình.
Ông thường tự hào về bản chất galant «bẩm sinh» của mình trong đám đông, hôm nay cũng không ngoại lệ, ông cụng ly với khách, cười cười hỏi một câu ngớ ơi là ngớ:
– Huệ thấy nước Mỹ thế nào?
Khách quý Hà Thành đáp lời ông với ngôn ngữ nặc mùi cán cuốc:
– Nước Mỹ thật vĩ đại anh ạ (câu thần chú của vixi, bác hù vĩ đại).
Bà ngồi đó không nhận ra ông chồng mấy mươi năm đầu áp tay gối của mình bỗng «lột xác» đến choáng ngợp, ăn nói như đứa mới lớn vụng về trước mặt Huệ, đúng như ông từng nói tình yêu làm gì có tuổi.
Sau một tuần du sơn du thủy ông bắt tay vào việc tìm trường đại học cho con cô Huệ, hai người rong ruổi khắp nơi, chạy lòng vòng vài hôm họ trở về nhà nghỉ xả hơi lấy sức cho những ngày sắp tới.
Chạy mòn gót mấy tháng liền vẫn chưa ra ngô ra khoai, ngày trở về quê mẹ của cô em Hà Thành cận kề, kẹt một nổi là tình cảm của hai người ngày càng khắn khít, lửa gần rơm không cháy nhà thì cũng làm cháy lòng ai kia.
Có hôm ông bảo bà đừng chờ cơm chiều vì hai người sẽ về muộn, ngồi trước bàn ăn nước mắt của bà giọt ngắn giọt dài như ngày xưa ông từng bay nhảy với tình nhân ở Sài Gòn.
Tình yêu đã chết trong bà từ lâu, giọt nước mắt lần này bà xót xa cho phận mình, bà biết tình nghĩa hơn bốn mươi năm chung sống của hai người chỉ thế thôi.
Cứ tưởng khi các con ra riêng, hai người sẽ tựa vào nhau mà sống đoạn cuối ngắn ngủi hay rất ngắn của cuộc đời, xóa hết vết chàm ngày xưa để vui hưởng những ngày còn bên nhau.
Từ khi cô Huệ bước chân vào đây hai vợ chồng không còn như trước, đêm về họ ít trò chuyện để dỗ giấc ngủ, thỉnh thoảng ông nói về hoàn cảnh éo le của Huệ, một cách chuẩn bị tâm lý để bà chấp nhận cô ấy sau này.
Một hôm ông đưa ra đề nghị «động trời», bà nghe như trời đất sụp đỗ, nhưng cố giữ bình tỉnh ba mặt một lời với sự hiện diện của cô Huệ.
Giọng ông bỗng rụt rè, nhỏ nhẹ của kẻ có lỗi:
– Như em biết rồi đấy, chỉ còn hai tháng nữa cô Huệ phải về Việt Nam trong khi cô chưa tìm ra trường cho con của cô.
Em nghĩ sao nếu chúng mình làm giấy ly dị để anh làm hôn thú cho cô ở lại Mỹ, chì làm giấy thôi chúng mình tiếp tục chung sống với nhau.
Ông vừa dứt lời, cô nắm tay bà nài nỉ:
– Chị thương giúp em với, em đội ơn chị.
Bà cắn môi dằn cơn giận đang nổ tung trong lòng, đứng lên phán:
– Chuyện như thế mà hai người nói không ngượng miệng, tôi không có ý kiến.
Ông thừa hiểu, không có người đàn bà nào chấp nhận chồng mình ngoại tình, lại sẳn sàng nhường chồng cho người khác, nhưng khi ông dám đề nghị ly dị với bà để cưới cô Huệ thì ông đã đánh ván bài được ăn cả ngả về không.
Để hạ cơn giận của bà, ông thuê phòng cho Huệ ra ngoài, đồng thời thuyết phục bà giúp người «làm phước», ông cố tình để lộ bộ mặt đạo đức giả để bà căm hận ông mà ký giấy ly dị.
Ông đánh đúng tim đen của bà nhưng chỉ đúng một nửa thôi, bà chấp nhận trả tự do cho ông vì bà biết ông đang lọt vào mê cung của em Huệ, nói năng chi cũng thừa.
Sau khi hoàn thành thủ tục ly dị, họ bán nhà, mỗi người một nẽo, đời ai nấy sống, bà cảm thấy nhẹ nhỏm để ông sống đoạn cuối cuộc đời vui hay buồn do ông chọn lựa.
Đành rằng chia tay ông bà sẽ cô đơn nhưng từ nay bà không còn bận tâm đến ông chồng bạc tình.
Mới đó mà hai người đã chia tay gần hai năm, thỉnh thoảng nghĩ đến ông, bà thở dài thương hại ông mắt nhấm mắt mở sa vào hang cọp, trước sau gì cũng mang thương tích.
Một lần xuống Nam Cali chơi với bà Cúc bà hàng xóm cũ, sau khi ăn sáng hai bà đi bộ ra công viên gần nhà dạo chơi với Lí lắc, con chó nhỏ của bà Cúc rất thân thiện với người lạ, vừa sủa vừa vẫy đuôi chạy theo hai bà.
Đi bộ một lúc, hai bà chọn một băng ghế dưới tàn cây ngồi nghỉ xã hơi, bà Cúc mời bà trái quít :
– Loại này ngọt ngọt chua chua, không sợ tiểu đường, bà ăn thử đi.
Vừa cầm trái quít bỗng bà run lên suýt đánh rơi xuống đất, một ông già vịn chiếc xe 4 bánh, bước đi chập choạng như con nít tập đi ngồi vào băng ghế đối diện với hai bà.
Một cô trung niên dừng lại trước mặt ông, cô lớn tiếng:
– Mày ngồi yên ở đây chờ tao một chút, mày mà đi lạc như lần trước tao cho mày chết luôn, nghe chưa thằng khốn nạn.
Ông không trả lời, đầu của ông cụp xuống cổ, bàn chân co quấp, móng chân mọc dài cáu bẩn, quần áo nhàu nát trông ông không khác một lão ăn mày.
Ngồi băng ghế đối diện bà rơi lệ, anh Vinh của bà, một bô lão vừa bước vào tuổi bẩy mươi đầy sức sống, cao ráo chơi tennis mỗi tuần với bạn bè, sau vài năm xa vợ và bị đột quỵ ông trở nên tàn phế đến nhìn không ra.
Ngày trước cô Huệ cầm chắc cái vé ONE WAY đến Mỹ, bây giờ ông Vinh cũng thế Một Đi Không Trở Lại vì căn nhà xưa, bà vợ cũ và các con đã thuộc về dĩ vãng mất rồi.

Marie LêVăn

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

ĐỌA ĐÀY


Lặng lẽ dưới TrăngTranh Nguyen Son

ĐỌA ĐÀY

Ba mươi lăm năm sống đời biệt xứ
Bốn mươi năm âm thầm khóc giã từ
Trăng nhạt nhòa, trăng võ vàng thinh lặng
Hoa héo nhàu tàn rụi khóc thương trăng

Rồi cũng qua phần đời xuân xanh ấy
Bước lụi tàn vô vọng vẫn còn đây
Xòe mãi bàn tay đếm hoài đếm mãi
Mãi mãi còn vương, vương mãi hồn ai
Đọa đày ta vỡ òa từng đêm trắng
Đường rong rêu trơn ướt bước nhọc nhằn…
Con Gà Què Azalea

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME

Categories
6 - Thơ Con Gà Què Azalea Thơ Con Gà Què 1

LÌA XA


Vietnam, Boat People
Vietnam, Boat People

LÌA XA

Vào đêm buồn thảm như đêm nay
Chân bước xuống thuyền, đôi mắt cay
Dao nắm trong hai tay yếu đuối
Chém xong vương vấn, hồn như say

Lênh đênh lặng lờ chiếc thuyền côi
Theo sóng nhấp nhô vờ vật trôi
Trời nước mênh mông không định hướng
Quê hương yêu dấu dần xa xôi…

Sầu đau trổ nhánh kiếp tha phương
Viễn xứ trông vời nhớ cố hương
Đất khách hai phần đời lạc lõng
Tóc xanh thoáng chốc điểm mù sương !

Bao giờ nhìn lại… Quê hương ơi !
Đã hết hai phần ba cuộc đời !!!
Con Gà Què Azalea (Mpt 12/19/2014)

Trở về =>   Thơ Con Gà Què Azalea  –  Văn Con Gà Què Azalea

HOME