THÁNG TƯ ĐEN NHỚ SÀI GÒN

Tôi xa quê cuối mùa mưa tháng sáu
Nhớ Sài gòn nắng đổ chuyến đò ngang
Để năm canh thức giấc dậy mơ màng
Sầu ly biệt một trời thương và nhớ

Em ở lại giữa Sài gòn đổi mới
Có buồn không khi đứng trước cổng trường
Có thất vọng khi tin lời hứa suông
Của “Cách mạng” vừa khoa trương chiến thắng?

Tôi ở đây những tháng ngày ngóng đợi
Tin thư nhà em lưu lạc nơi đâu
Tháng tư đen hàng phượng đỏ gục đầu
Buồn thương nhớ biết bao giờ gặp lại?

Nhớ chiến hữu năm xưa cùng chiến đấu
Đến bây giờ còn lại được mấy người
Giặc đánh tới mình nhất định không lui
Đơn vị rã, bàng hoàng nghe uất hận

Tàn cuộc chiến anh em mình lận đận
Dầu xa xôi tôi vẫn nhớ quê nhà
Những đêm dài ủ rũ đón xuân qua
Thân lữ khách nửa đời sầu cô quạnh!

Tôi muốn viết bài thơ lời ai oán
Nhớ tháng tư đen buồn khóc biệt ly
Hằng vạn người liều chết bỏ xứ đi
Bằng tàu lớn hay vượt biên đường bộ

Kẻ ở lại chịu lầm than đau khổ
Vợ thân còm vất vả kiếm miếng ăn
Chồng biệt tăm cải tạo mút mùa trăng
Con hỏi mẹ bao giờ cha trở lại?

Ai nào biết thân ngục tù đày đọa
Sáng lên rừng đốn củi vác lồ ô
Tối chong đèn kiểm điểm hát nhi nhô
Ôm bụng đói cồn cào thân rũ liệt…

Cũng có kẻ ra đi rồi mất biệt
Tàu ra khơi bị hải tặc bầm thây
Gặp sóng to cá mập kéo bủa vây
Thuyền lật úp chôn vùi thân biển cả

Trời sắp tàn đông ta nơi xứ lạ
Mơ một ngày trở lại đất Thành đô
Chung tay nhau xây dựng lại cơ đồ
Cười hớn hở trong ngày vui chiến thắng!

Nguyễn Cang(8/4/18)

Trở về => Thơ Nguyễn Cang   –  Văn Nguyễn Cang

–  HOME

Leave a comment