Vài hàng về NT Trạch Gầm:
Tên thật Nguyễn Đức Trạch ( Anh ruột Nguyễn Đức Lập).
Sinh năm 1942 tại Thủ Đô Sài Gòn.
Cựu HS Võ Trường Toản
Khoá 21 TBB.
Mưa tha phương
Hôm nay mưa thả dài xuống phố
Em đến sở làm hay quấn chăng
Mắt có hững hờ qua khung cửa
Dể thấy bỗng dưng trời thật gầnNgày x-as mình găp trên phố núi
Gió bụi mưa ngàn riết cũng quen
Chừ đây mưa dài theo nỗi nhớ
Có còn tha thiết ở trong emTa quen phố nứi từ mưa đạn
Ddội biết bao là nỗi đau thương
Bất chợt em từ trời ngơ ngác
Cùng ta chia nỗi buồn quê hươngTừ đó ta mơdài phố núi
Giữa mưa thương cả quán bên đường
Gió rừng nâng tóc hôn lên má
Ta núp mình trong nỗi vấn vươngHôm nay mưa thả dài xuống phố
Dẫm ướt hồn ta trời tha phương
Chợt dưng ta thấy trời xa lạ
…..bỏ cả thân quen lạc giữa đườngNỗi buồn mất trí
Trong nổi buồn mất trí
Ta thấy mình ngu si
Cúi lượm lời than thở
Tháng ngày vừa biệt lyBạn bè bao đứa trốn
Chia đôi bờ dại dương
Ta một mình ở lại
Gặm đã đời đau thươngQuê hương vừa cuối mặt
Ta quên mình là ai
Chồng lên vai tủi nhục
Bao dặm trường chông gaiNhớ ra ta là Lính
Từng hát bài tự do
Bài ca vừa tắt thở
Như than hồng hoá troTựa lưng con phố mởi
Đếm thầm bao cô đơn
Ta có trăm ngàn tội
Đánh mất rồi quê hương ….! ! !Hỏi
Em còn chia sẻ cùng anh
Nỗi xót xa tự ngọn ngành đau thương
Vẫy tay giã biệt chiến trường
Một ngày cũng đủ cô đơn suốt đờiEm còn thắp sáng nụ cười
Trên khung cửa sổ mọc mời thưở nao
Đã làm cây cỏ xôn xao
Đã làm Phú Nhuận chao vao cả hồnEm còn không hả em thương
Dòng sông nước mắt quê hương rối bời
Anh đi mang nỗi bồi hồi
Anh về chết giữa giọt đời nhớ thươngEm còn không hở em thương
Mười năm xa cách quê hương …. em cònVụn vặt
Một thoáng theo mây ta về ký ức
Gỏ cửa Trường Sơn ta hát giữa rừng
Hôn dấu giày sô vạt đời chinh chiến
Thương nhớ bạn bè súng đạn đâu lưngMột thoáng theo mây ta về sông cũ
Qua nhịp cầu Ghềnh …nao nức gót chân
Hơi thở Đồng Nai mặn mà quyến rủ
Xin trả lại Người món nợ trầm luânMột thoáng theo mây rơi dài nước mắt
Khóc nỗi bạn bè… lưu lạc bốn phương
Thằng mất thằng còn – Nổi trôi vận nước
Giọt ngắn giọt dài ướt đẩm quê hươngMột thoáng theo mây ta về Thủ Đức
Đứng giữa Quân trường hô nghỉ hô nghiêm
Xin học lại bài… Tám tuần huấn nhục
Để trả cho đời những phút bình yênMột thoáng theo mây ngủ trên thành phố
Thành phố Saigòn của tuổi thơ ta
Nơi ta đã quen… quen từng viên đá
Mòn cả sân trường… mòn cả lời caMột thoáng theo mây ta về cội nguồn
Quì gối cúi đầu trước mặt Hùng Vương
Một lũ con cha mang dòng Bách Việt
Hoài bão lưng chừng đánh mất quê hươngLời Trước Nghĩa Trang
Tao sống đến ngày cuối cùng cuộc chiến
Được cái hơn mầy nhìn thấy đau thương
Đành làm người ngu đổ thừa vận nước
Uổng cả tháng ngày gối đá nằm sươngMầy đã hơn tao vì mầy đã chết
Hưởng chút lể nghi hưởng chút ân cần
Có được người thân cho lời nuối tiếc
Còn tao bây giờ sống cũng như khôngMầy có tin không quê hương đã mất
Giữa lúc bọn tao nguyên vẹn hình hài
Đâu thuở quân trường đâu thời huấn nhục
Để nhận lấy ngày khốn nạn hôm nayMột lũ đàn anh tan hàng cuốn gói
Bỏ mặc bọn tao đứng khóc dưới cờ
Món nợ tang bồng bao giờ trả nổi
Mất cả Sơn Hà cứ tưởng như mơGiờ chẳng dám nhìn ngay vào mắt Mẹ
Cũng chẳng đủ lời tâm sự cùng Cha
Đành đến thăm mầy những thằng đã chết
Ngày… Quê Hương còn lắm nỗi thiết tha.Cạn Chén Bâng Quơ
Uống cạn ly đầy, rót đầy ly cạn
Câu nói nầy tao quen quá là quen
Mười năm lính, tao uống hoài không cạn
Tình nghĩa bạn bè … tình nghĩa anh emThằng Anh tao, việt cộng đem xử bắn
Tháng ngày tù… đạp trại… bỏ ra đi
Tao vẫn nhớ, lệnh xung phong lạnh ngắt
Chicken die… mầy còn đợi cái gìTao có thằng Em… một tháng sau cưới vợ
Nghe hành quân vội vã quảy hành trang
Mình làm sớm để rồi còn nghỉ sớm
Nó chết đi, đóng cửa một thiên đàngNgày Bàu Lồng, tao vào đồn thăm bạn
Xách trên tay một cane đế Hốc Môn
Uống một ít… nó chừa cho ngày tết
Tết chưa qua, nó tan biến theo đồnTao còn có… có trăm điều để nhớ
Mổi một điều cạn một chén thương đau
Mầy cứ trải poncho rồi ngồi xuống
Thay thằng chết rồi…cạn chén cùng tao…Giờ mất nước- Buồn ra sao- Chưa đã ?
Vui sướng gì… mà cứ cạn bâng quơ…Trở lại Bình Long
Cũng nơi đây… ta ngồi chơi với hắn
Vỗ tay cười kể chuyện bắn chiến xa
Hạ pháo thấp nòng bắn bay pháo tháp
Như ciné thật đã còn hơn là…Cũng nơi đây… ta ngồi chơi với hắn
Kể chuyện hai thằng đệ lục trường xưa
Chưa đủ tuổi rủ nhau xem phim cấm
Giờ đâu lưng hứng pháo địch như mưaCũng nơi đây hắn ta cùng nhận lịnh
Diệt tổ đề lô nằm cạnh bên sườn
Hai thằng cắn răng bò qua bao xác
Xác bạn xác thù trộn lẩn đau thươngCũng nơi đây… ta cứu người con gái
Gởi trực thăng di tản về Bình Dương
Trực thăng nổ khi vừa rời mặt đất
Ta điếng hồn như vừa nuốt phải xươngCũng nơi đây… ta bắn thằng việt cộng
Một viên M79 vào hông
Bởi quá gần đạn không kịp nổ
Ta lại phải nuôi nó mấy tháng ròngCũng nơi đây… ta bò ra ao rau muống
Quơ đại ít về nấu bát canh tươi
Rau dính tóc tai bay mùi thum thủm
Ngập dưới ao… có mấy chục xác ngườiCũng nơi đây… ta đắp mồ cho bạn
Vừa quay lưng xác bạn lại bật tung
Mổi thước đất cài trăm ngàn mãnh đạn
Ta, sống nhăn, hóa kiếp… gọi anh hùngTa trở về đây… xin hôn mặt đất
Tắm bao máu hồng của bạn bè taLối Xưa
Quãng Trị
Nỗi điêu tàn bỗng xót xa
Qua cơn đau cũng chỉ là đau thương
Quạnh hiu ngự giữa chiến trường
Chạnh lòng gió cát mưa sương não nùngHuế
Người cho ta nỗi reo mừng
Ta cho ta nỗi bâng khuâng rối bời
Vì ta người bỏ cuộc vui
Chôn chân giữa chốn ngậm ngùi cổ xưaNha Trang
Cũng trời cũng nước say mơ
Sao trên vai mộng phủ bờ rêu xanh
Ta mang không trọn ân tình
Khiến người chạy trốn vòng quanh dổi hờnSài Gòn
Cầm người giữa chốn cô đơn
Ta lang thang khắp đoạn buồn thế gian
Bụm tay vốc nắm tro tàn
Gặp người cười giữa cung đàn hư vô…Nói Với Bạn Bè
Tao bây giờ đã thành người tha phương
Đất Mỹ tự do… mà vẫn thấy buồn
Mười mấy năm tù khổ thì có khổ
Nhưng bạn bè cùng một nỗi nhớ thươngTao bây giờ đã bắt đầu bơ vơ
Đường phố thênh thang không đợi không chờ
Một cái bắt tay cùng lời hờ hững
Mầy hả mầy… tìm ra job hay chưa ?Cắt chỉ một giờ – một hai đồng bạc
Đôi tay đau ngơ ngác nhớ chiến trường
May được ngày xưa trải thời huấn nhục
Để bây giờ quen với chuyện thê lươngTao bây giờ tìm tao trong quanh quẩn
Một quán cà-phê dăm đứa bạn đời
Vẫn còn đó niềm đau ngày Quốc Hận
Để thấy lòng còn xa xót khôn nguôiNhớ bạn bè nhớ không tròn nỗi nhớ
Ngày Bình Long – Rạch Bắp đến Cây Trường
Thằng banh xác biết đâu ngày mất nước
Thằng quặt què chồng thêm nỗi tai ươngTao bây giờ không tiền mua rượu uống
Mà vẫn say… say ngút với nỗi buồn
Nhìn thiên hạ tranh nhau quyền yêu nước
Mấy chục năm ròng – Nước vẫn tang thươngQuanh Thân
Em dang tay duổi sầu bay
Ta lên dốc mỏi ngữa tay hứng sầu
Phố chiều cúi mặt ôm nhau
Rừng chiều nhốt gió xôn xao gió rừngEm cho phố nổi bâng khuâng
Ta cho rừng nổi thăng trầm thiết tha
Khép vòng tay đủ xót xa
Mở vòng tay đủ chan hòa tình thươngDìu em vào giữa phiên buồn
Rong chơi phân nửa dặm buồn thế gian
Hồn nhiên thao thức võ vàng
Thú đau thương đấy ngỡ ngàng sao emEm còn bao nỗi hồn nhiên
Cho ta mượn đốt ưu phiền quanh thân
Một mai trở lại phong trần
Sẽ vì em dựng mùa xuân cho đờiNhật ký tháng Tư
Hai mươi tháng Tư tiễn em đi Mỹ
Ta biết dễ dàng mất bé từ đây
Em lên máy bay, ta về đơn vị
Đất Biên Hòa buồn… chết điếng cỏ câyHai mốt tháng Tư ta vào Quân Đoàn
Ngồi nghe thuyết trình, nhận lệnh hành quân
Tay áo xăn cao một đời thám kích
“Kiến lửa bu đầy” nhột cả đôi chânHai hai tháng Tư… ta vào Đại An
Chứng kiến cảnh dân bỏ xóm bỏ làng
Dân chạy đến đâu… địch bò đến đó
… Đâu được như em chừ đã thênh thangHai ba tháng Tư… ta ngược Đồng Nai
Sương ôm mặt sông lau sậy thở dài
Địch xua quân tràn giữa đêm vắng lặng
Ta chỉnh pháo… và thây giặc chồng thâyTa lạc mấy ngày trong lòng đất địch
Gọi đã khàn hơi chẳng thấy bạn bè
Thằng nào cũng đang giữ từng tấc đất
Đâu có thì giờ để cứu ta raHai tám tháng Tư… ta ra lộ Một
Gặp ông tướng vùng thị sát thăm dân
Ông nói lung tung, ông thề sống chết
Ông nói xong rồi, ông bay biệt tămHai chín tháng Tư… Biên Hòa xơ xác
Ta về Sài Gòn ngang qua nghĩa trang
Ta đứng nghiêm chào bạn ta đã chết
Như tự chào mình – nát cả tim gan.Ba mươi tháng Tư… ta ôm mặt khóc
Trên cầu Sài Gòn – cạnh phố Hùng Vương
Mười năm binh đao… mười ngày kết thúc
Ta, còn nguyên, mà… mất cả Quê Hương!!!Đâu thuở trăng soi
Còn gì nữa đâu phải không Lộc Ninh
Còn gì nữa đâu phải không cuộc tình
Ta có năm năm quen màu đất đỏ
Ta có năm năm tay mộng lênh đênhĐất đỏ bây giờ hồng thêm máu pha
Cuộc tình bây giờ đong đầy xót xa
Ta nhớ thương từng chiều hôm phố chợ
Ta nhớ thương từng ngày tháng trôi quaNơi vườn cao su vàng trong mùa Xuân
Nơi mắt ai kia lệ đổ bao lần
Tay tiễn đưa đã mòn khung ly biệt
Theo dấu mây – ai thương kiếp phong trầnNgười bỏ Lộc Ninh người về Bình Long
Súng đạn quạnh hiu thù hận chất chồng
Đâu thuở trăng soi cho người xõa tóc
Tìm sao trời mà thề ước thủy chungSúng đạn một chiều tàn phai đơn côi
Ta ngửa nghiêng đi trong lối ngậm ngùi
Nơi cuối rừng hoang mưa về ca hát
Chìm trong mưa bao nuối tiếc sụt sùi…..Một ngày của ta
*
Một ngày của ta dưới tuổi hai mươi
Ta lang thang đi trên khắp nụ cười
Ta dắt tương lai vào vùng mơ ước
Ta cùng thật thà dạo phố rong chơi
Bạn bè của ta… ngàn trang sách vở
Bạn bè của ta thành phố Sài Gòn
Ta được nhìn em… nhìn em mắc cở
Để mỗi một ngày rạng rỡ cô đơn*
Một ngày của ta trên tuổi hai mươi
Quê hương của ta khói lửa ngập trời
Cơm áo nhà binh ta vào cuộc chiến
Tìm lấy tự do bằng chính mạng người
Ta quen Bình Long, ta quen Quảng Trị
Vuốt mặt bạn bè chết giữa gió sương
Ta gánh trên vai bao tình chiến hữu
Không có tình nào lại dễ thương hơn*
Một ngày của ta ở tuổi ba mươi
Ta mất Quê Hương … ta mất hết rồi
Bạn bè của ta có thằng tự sát
Bạn bè của ta có đứa ra khơi
Ta quảy thân tù từ Nam ra Bắc
Long Giao, Văn Bàn, Vĩnh Phú, Lào Cai
Ta gặp Quê Hương lưng tròng nước mắt
Thương xót cho ta thương xót mọi người*
Một ngày của ta trên tuổi bốn mươi
Thành phố ta quen biến thành chợ trời
Cái tách, cái ly, cái quần, cái áo
Giải phóng ra đường đổi bát cơm tươi
Ta đạp cyclo ngày vài chục chuyến
Cố dặn tâm hồn … đừng nhé chớ điên
Gắng sống nghe chưa… tìm đường vượt biển
Để… cùng bạn bè lấy lại tình thương*
Một ngày của ta ở tuổi năm mươi
Trời đất tha phương ru ta ngậm ngùi
Ta nhìn ra ta… ôi loài vô dụng
Hoài bão trùm chăn, khóc suốt đêm dài…Tao viết bài thơ
Gởi mầy nỗi nhớĐoạn đường mầy đi là tao lại đến
Mỗi một địa danh …đánh tới đánh lui
Mỗi một địa danh vài thằng bạn chết
Cho Quê Hương bớt di nỗi ngậm ngùi
Gốc cây bằng lăng giúp mầy tránh đạn
Đến lúc tao vào đã rụi thành tro
Lúc mầy đến vượt bao con suối cạn
Lúc tao vào nước ngập đến balô
Miền Nam mình chỉ hai mùa mưa nắng
Tao với mầy thì chẳng nắng chẳng mưa
Chỉ biết đổi giày khi giày mòn gót
Lội tróc rừng chỉ mỗi một ước mơ
Năm được mấy lần đụng đầu giữa phố
Ha hả cười rồi chưởi mẹ vài câu
Mầy còn sống- Ừ tao cũng còn sống
Nốc cạn nhớ thương… nốc cạn dãi dầu
Thằng vào Long Nguyên thằng qua Thị Tính
Thằng xuống Chánh Lưu thằng tạt Phó Bình
Rừng thức giữa đêm hít toàn thuốc súng
Cây cối gục đầu chào đón bình minh
Giờ… thì sao… hai thằng chung con phố
Con phố tha phương- lặng lẽ- u sầu
Tao viết bài thơ gợi mầy nỗi nhớ
Đã hòa bình mà…đất nước vẫn thương đauTrạch Gầm
Trở về => Thơ sưu tầm nhiều tác giả – HOME