Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 115


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/12/2016

tuyetthuc1-1Trần Văn Cống đưa tôi coi cái biên bản cũ và nói:

– Tôi từ hồi nào đến giờ mới biết cầm trên tay tờ 100 đô la của Mỹ. Số tiền này người ta giao lại cho tôi giữ tôi không dám lấy ra xài tờ nào. Chị coi đi, đúng y số xê -ri ban đầu của chị trên từng tờ nhé!

Tôi lấy tờ biên bản so lại với hai mươi bảy tờ Mỹ kim thấy quả đúng như vậy.

Như vậy, vẫn còn thiếu một cái máy chụp ảnh hiệu Canon PowerShot SD790 10.0 Megapixel, màn hình rộng 3 inch tôi mới mua cuối năm 2010 giá $600, cuốn sổ bảo hiểm xã hội trị giá mười mấy triệu chưa rút tiền và rất nhiều quyết định thăng cấp hàm, quyết định lên lương, quyết định bổ nhiệm cán bộ… của tôi. Lúc đó, tôi quên khuấy mất cái máy ảnh này và số giấy tờ nói trên nên tôi không đòi, sau khi tôi về phòng giam mới trực nhớ ra. Có lẽ thằng an ninh đầu hói Trần Tiến Tùng nó thấy cái máy ảnh của tôi vừa đẹp vừa mắc tiền nên ỉm đi, còn cuốn sổ bảo hiểm xã hội đó thằng an ninh Nguyễn Minh Hải nó lấy rút tiền hết mẹ nó rồi.

Tham gia quá trình trao trả còn có hai cán bộ trẻ của trại Chí Hòa là Đặng Trung Dũng và Ngô Hồng Ngọc. Hôm nay tôi mới biết mặt mũi Ngô Hồng Ngọc nó ra làm sao. Vậy mà nghe “mẹ” Hà với “mẹ” Cúc kể cứ tưởng nhan sắc Ngô Hồng Ngọc cũng “xêm xêm” người mẫu chân dài, ai dè cao cũng cỡ tôi, mới có hơn hai mươi tuổi mà đuôi mắt với khóe miệng cứ trĩu xuống như bà già. Tôi già cỡ này vậy chớ cái “bản mẹt” của tôi nó còn tươi hơn nhiều. Vậy mới biết bọn tù trong trại giam nịnh cán bộ thấy sợ luôn, già khú đế vẫn nịnh đứa trẻ ranh.

Sau khi nhận lại giấy tờ, tài sản, số tiền Việt Nam thì nhập luôn vô số tiền của tôi mà trại Chí Hòa đang giữ để mua đồ căn-tin, còn tiền Mỹ kim và toàn bộ những thứ khác Đặng Trung Dũng tiếp tục viết thêm hai cái biên bản tạm giữ tài sản của tôi để trại Chí Hòa giữ những thứ ấy, Dũng đưa cho tôi một tờ biên bản. Trong khi ngồi viết danh sách đồ vật dài sòng sọc, Đặng Trung Dũng tỏ ra ngạc nhiên và kính phục không biết tôi lấy đâu ra thời gian mà học nhiều bằng cấp như vậy, lại là bằng loại hình đào tạo chính quy tập trung chớ không phải tại chức hay chuyên tu như tụi nó. Viết xong, Đặng Trung Dũng đưa tôi giữ một tờ biên bản.

Ba ngày sau, vừa đánh kẻng báo thức được khoảng ba mươi phút thì cán bộ trại đến gõ cửa phòng giam báo tôi thu dọn đồ đạc để chuyển trại. Ở trong trại giam ngày nào kẻng đánh tôi đều thức dậy đánh răng, rửa mặt rồi tập thể dục, tắm rửa sạch sẽ rồi lấy mì gói ăn sáng, chớ không phải như những người khác sáng sớm cán bộ vô điểm danh xong nằm xuống ngủ tiếp. Thành ra tôi nghe báo thì không tập thể dục, chỉ tắm rửa rồi ăn sáng và thu dọn đồ đạc bỏ vô mấy cái túi nilon bự. Bọn công an cũng lấy hết những đồ đạc tôi gởi giữ đem ra đưa lại tôi, kể cả đôi dép nhựa màu đỏ số 35.

Có hai đứa tù nữ bưng giúp đồ đạc của tôi xuống phòng làm việc bên dưới tầng trệt. Tôi hỏi một cán bộ nam bản án phúc thẩm đâu không giao cho tôi, cán bộ này nói không biết, phải hỏi tòa án, trong hồ sơ của tôi chỉ có một bản duy nhất của tòa án đưa cho trại giam. Bình thường, những đứa tù nhân khi chuyển trại đều lấy quần áo đẹp mặc vô ra điều chảnh chọe lắm, hổng biết khoe để cho ai coi. Tôi chỉ mặc bộ đồ quần đùi, áo hai dây cho mát. Chưa biết nó chuyển mình đi đâu, điều kiện sinh hoạt, nước nôi tắm giặt như thế nào, lấy bộ đồ dài ra mặc mất công giặt giũ phơi phóng mệt lắm. Một nữ cán bộ công an sồn sồn không biết tên gì, đi ngang qua nhìn thấy tôi bèn quát:

– Ăn mặc vậy đó hả? Lấy quần áo dài mặc vô.

Tôi quát lại nó:

– Có đồ gì mặc đồ nấy, không cởi truồng là tử tế lắm rồi.

Con nọ ngạc nhiên nhìn tôi, không hiểu tại sao tôi lại quát nó, chớ không khúm núm riu ríu như bọn tù thường phạm. Đến đây thì tù nhân không được ra sân ngoài, nên Đặng Trung Dũng và thêm một công an trại khác è ạch bưng đồ đạc cho tôi đi ra xe. Con công an nọ thấy tôi đi mình không mà đồng nghiệp nó phải bưng đồ chắc có lẽ cũng hiểu ra vấn đề nên te tái bỏ đi, không nói thêm nữa.

Đặng Trung Dũng vừa bưng đồ đi vừa nói:

– Chị nhớ tôi là Đặng Trung Dũng nhe. Bữa nay tôi khiêng đồ giúp chị, mai mốt có gì nhớ tôi nhe. Tôi không hiểu tại sao chị nhiều bằng cấp như vậy, cấp bậc cao như vậy mà lại chống nhà nước?

Tôi nghe nó nói mà mắc cười quá, tự nhiên tử tế đột xuất. Phải công nhận là thằng này nó tỏ thái độ kính nể tôi ra mặt từ khi nó chính mắt trông thấy đống bằng cấp của tôi. Tôi trả lời:

– Tôi làm báo, chỉ viết báo đúng sự thật thôi. Nhà nước này sợ sự thật nên mới giam tôi để bịt miệng chớ một mình tôi không vũ khí mà chống cái gì.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/12/2016

tuyetthuc1-1Trần Văn Cống đưa tôi coi cái biên bản cũ và nói:

– Tôi từ hồi nào đến giờ mới biết cầm trên tay tờ 100 đô la của Mỹ. Số tiền này người ta giao lại cho tôi giữ tôi không dám lấy ra xài tờ nào. Chị coi đi, đúng y số xê -ri ban đầu của chị trên từng tờ nhé!

Tôi lấy tờ biên bản so lại với hai mươi bảy tờ Mỹ kim thấy quả đúng như vậy.

View original post 951 more words

Categories
Chuyện ngắn

“Chết bởi Trung Quốc”: cuốn sách làm Tổng thống Donald Trump thức tỉnh.


thanhnientudo's avatarThanh Niên Tự Do

Phần 1: Sát thủ tàn độc nhất hành tinh

Vừa đắc cử xong, Tổng thống Mỹ Donald Trump đã bổ nhiệm ngay tác giả quyển sách “Chết bởi Trung Quốc” (Death By China), giáo sư Peter Navarro làm cố vấn kinh tế tối cao. Ông Trump cho biết bản thân ông đã nghiền ngẫm rất kỹ và rất thích quyển sách này. Chúng ta hãy cùng nghiên cứu từng phần quyển sách này để xem tại sao nó lại gây chấn động như thế.

Giáo sư Peter Navarro

Đó không phải là sự chỉ trích Trung Quốc, đó là sự thật

Chết dưới tay Trung Quốc. Đây là hiểm nguy rất thực mà giờ đây tất cả chúng ta phải đối mặt khi quốc gia đông dân nhất và nền kinh tế sẽ sớm trở thành lớn nhất thế giới này đang nhanh chóng biến thành sát thủ tàn độc…

View original post 2,297 more words

Categories
Chuyện ngắn

Mấy cảm nhận về sự khác biệt giữa giáo dục miền Nam và giáo dục miền Bắc


admin's avatarNghiên Cứu Lịch Sử

20131202152211-viendaihocvanhanh-saigon.jpg

Vương Trí Nhàn

Hình thành trong những năm chiến tranh và để phục vụ chiến tranh, nền giáo dục miền Bắc – trong khi tự nhận là một nền giáo dục cách mạng – lại mang đặc điểm rõ nhất là sự phi chuẩn. Nền giáo dục này được làm một cách duy ý chí, bỏ qua khá nhiều những yêu cầu của mọi nền giáo dục từ xưa tới nay phải theo. Tính phi chuẩn này bộc lộ rõ nhất trong quan niệm về mục đích ý nghĩa của giáo dục và cách tổ chức bộ máy giáo dục.

Về tất cả các phương diện cơ bản nói trên, giáo dục miền Nam được làm ngược với giáo dục miền Bắc. Điều này càng thấy rõ khi phân tích ba nguyên tắc căn bản dân tộc, nhân bản và khai phóng mà giáo dục miền Nam đề ra cho…

View original post 4,873 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 114


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 24/12/2016

TuanDat20Có lẽ bọn công an có đứa nghe tôi nói như vậy vội báo cáo cho sếp nó biết, nên sau khi hết giờ thăm gặp chúng nó không dẫn tôi về phòng giam như thường lệ, mà dẫn luôn xuống bệnh viện của trại khám khiết đủ thứ, rồi còn nói thêm là tôi muốn thuốc gì cứ nói ở đây sẽ có đủ cho tôi, không cần mua ở ngoài. Ông bác sĩ trại Chí Hòa còn nói đã kê toa cấp cho tôi thứ thuốc tạo chất nhờn cho xương khớp mà từ trước tới giờ trại này chưa có cấp cho tù nhân nào hết. Ái chà, sao tử tế đột xuất vậy trời!

Qua hôm sau, cán bộ khu giam tôi lại báo có cán bộ trinh sát muốn gặp tôi. Tôi hỏi:

– Trinh sát nào? Gặp tôi làm gì?

Con cán bộ này nói:

– Tôi cũng không biết, chị cứ đi ra thì biết.

Tôi cũng tò mò, muốn biết chúng nó muốn gì ở tôi. Lâu ngày không chửi đứa nào coi bộ hơi bị ngứa miệng, ra coi thằng trinh sát nào nó nói cái gì, nói lạng quạng lại chửi cho bõ ghét. Bọn nó dẫn tôi đi vô cái phòng cũng hơi lớn, có máy lạnh, có bàn làm việc loại lớn dài và mấy chục cái ghế xung quanh bàn. Cứ nhìn cách bố trí và mấy tấm bảng lịch công tác treo trên tường thì tôi biết đây là phòng họp của chúng nó.

Thằng được cán bộ khu giam tôi giới thiệu là “trinh sát” tướng nhỏ thó, da đen thui, mặt tối như đêm ba mươi, tóc kiểu đầu trọc mới mọc, đeo hàm trung úy, bảng tên Nguyễn Văn Vũ hay Phạm Văn Vũ gì đó, tôi không nhớ rõ họ của nó. Thằng này lịch sự mời tôi ngồi ghế, rồi hỏi:

– Chị ở đây mấy tháng nay thấy như thế nào? Không yêu cầu gì sao?

Tôi cười thầm trong bụng, trả lời:

– Cán bộ Vũ muốn tôi yêu cầu điều gì?

– Thì những chuyện gì chị thấy không hài lòng chị cứ nói. – Tên Vũ nói.

– Tôi nói có giải quyết được không? – Tôi hỏi lại.

– Chị phải nói tôi mới biết chớ. – Tên Vũ nói.

– Vậy thì giải quyết cho tôi coi, cái này tôi đã phản đối ngay từ ngày tôi mới đến đây. Chỗ nằm bẩn thỉu, không có bệ, không đủ diện tích tối thiểu hai mét vuông theo quy định, nước sạch không đủ dùng, không khí ô nhiễm hôi hám bẩn thỉu làm tôi ho cả ngày lẫn đêm uống thuốc không hết, cơm gạo xấu vừa cứng vừa đen vừa hôi… Đó, giải quyết đi. – Tôi nói.

– Cái này tôi không giải quyết được. – Tên Vũ trả lời.

– Sao nói chuyện nghe kỳ vậy? Ban đầu kêu tôi yêu cầu gì nói ra để giải quyết, giờ lại nói không giải quyết được. Bộ muốn giỡn chơi với tôi đó hả? Hay là muốn tôi phải hạ mình xin cái gì, xin chuyển chỗ như những người khác à? Không có đâu, đừng mơ chuyện đó mất công. – Tôi phang một lèo luôn.

Tên Vũ bị tôi làm quê độ liên tục trước mặt đồng nghiệp của nó, nó cố vớt vát:

– Tôi chỉ muốn hỏi thăm khuyên chị giữ gìn sức khỏe thôi.

Tôi nhếch mép cười, nói:

– Không cần sự quan tâm đó đâu. Nhà nước cộng sản này còn mong cho tôi chết sớm để khỏi phải nghe chửi rủa. Có lòng tốt quá muốn tôi khỏe mà người nhà tôi gởi thuốc vô lại kiếm chuyện khó dễ không cho nhận.

– Tôi sẽ xem lại chuyện này. Nếu chị không yêu cầu gì thì chị vô đi. – Tên Vũ nói.

Tôi xô ghế đi đứng dậy đi trở vô phòng giam. Nghe chị Hà kể thằng Vũ này mặt câng câng hắc xì dầu, hay mắng chửi tù nhân lắm, bây giờ tôi có cơ hội gặp nó làm cho nó phải lép vế trước mặt người khác, chắc trong bụng nó thù tôi lắm. Kệ mẹ mày, loại công an trại giam như tụi mày chính bọn công an cùng ngành nó cũng khinh dốt nữa, làm sao “đấu võ mồm” qua được Tạ Phong Tần. Mấy thằng này ngày thường nó hống hách tống tiền thân nhân của tù nhân quen rồi, hôm nay nó gặp địch thủ. Tôi vô phòng giam kể lại cho chị Hà và con Duyên nghe, hai người lại được một mẻ cười hả hê.

Hai giờ chiều ngày 22 Tháng Giêng năm 2013, tôi được cán bộ trại Chí Hòa thông báo ông Trần Văn Cống đến gặp tôi. Còn đang thắc mắc không biết ông ta kiếm tôi làm cái gì thì thấy Trần Văn Cống, Ngô Minh Tâm thông báo họ trả lại tài sản cho tôi.

Những thứ được trao trả gồm:

Một máy ảnh Canon Powershot A480, một đầu đọc thẻ nhớ, một điện thoại Nokia model 1680-2 màu đỏ đen, một điện thoại Sony Ericsson K330 màu đen, một USB dung lượng 1Gb màu trắng xanh, thẻ Hội Viên Hội Luật Gia Việt Nam, chứng chỉ ngoại ngữ, chứng nhận hoàn thành chương trình đề án 112, chứng nhận học lớp phục vụ nhà hàng khách sạn, bằng tốt nghiệp phổ thông trung học, bằng tốt nghiệp sơ cấp chính trị, bằng tốt nghiệp trung cấp chính trị, bằng tốt nghiệp cao cấp chính trị, bằng tốt nghiệp đại học luật, chứng nhận của Hội Nhà Báo Bạc Liêu, chứng chỉ tin học ứng dụng, bằng tốt nghiệp đào tạo nghề luật sư, giấy phép lái xe mô tô, giấy đăng ký mô tô xe máy, giấy chứng minh nhân dân, camera hiệu Flip, tiền Việt Nam chín trăm mười hai ngàn đồng, tiền Mỹ kim hai ngàn bảy trăm đúng y số sê-ri cũ.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 24/12/2016

TuanDat20Có lẽ bọn công an có đứa nghe tôi nói như vậy vội báo cáo cho sếp nó biết, nên sau khi hết giờ thăm gặp chúng nó không dẫn tôi về phòng giam như thường lệ, mà dẫn luôn xuống bệnh viện của trại khám khiết đủ thứ, rồi còn nói thêm là tôi muốn thuốc gì cứ nói ở đây sẽ có đủ cho tôi, không cần mua ở ngoài. Ông bác sĩ trại Chí Hòa còn nói đã kê toa cấp cho tôi thứ thuốc tạo chất nhờn cho xương khớp mà từ trước tới giờ trại này chưa có cấp cho tù nhân nào hết. Ái chà, sao tử tế đột xuất vậy trời!

View original post 904 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 112


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 18/12/2016

IMG_02532 (2)Việc ra tòa phúc thẩm không có đáng kể, nói chung trình tự, diễn biến cũng giống y như phiên xử sơ thẩm thôi. Nhưng khác ở chỗ xử phúc thẩm của tòa án tối cao không có hội thẩm nhân dân tham gia, mà Hội Đồng Xét Xử là ba thẩm phán của tòa án tối cao, và thay đổi kiểm sát viên giữ quyền công tố tại tòa là cán bộ của Viện Kiểm Sát tối cao chớ không phải người của cấp thành phố.

Lần này, chủ tọa điều khiển phiên tòa là thẩm phán Lê Thành Văn. Phiên tòa này có đổi mới ở chỗ Lê Thành Văn cho tôi đặt câu hỏi chất vấn người làm chứng, tức Ngô Thanh Tú (Thiên Sầu) và Nguyễn Tiến Trung, Phan Thanh Hải (Ba Sài Gòn), Kiểm Sát Viên. Thật ra đối với Nguyễn Tiến Trung, Ngô Thanh Tú hay Phan Thanh Hải không cần hỏi tôi cũng biết diễn biến câu chuyện và cả câu trả lời, nhưng vì trong bản kết luận điều tra của chúng nó có ghi rõ rằng ba người này khai buộc tội tôi và khẳng định là tôi vi phạm pháp luật nên tôi muốn nghe chính họ lặp lại câu nói đó trước mặt tôi, để tôi hiểu hơn về những con người đã từng tuyên bố hy sinh vì tự do, dân chủ thôi, nhằm mục đích sau này tôi sẽ có mức độ cư xử phù hợp.

Đúng như tôi nghĩ, cả ba người đều nói rằng họ không có quyền gì để buộc tội tôi, không hề khai với cơ quan điều tra buộc tội tôi (Tạ Phong Tần) vi phạm pháp luật, cái đó là do cơ quan điều tra tự ý ghi vô bản kết luận điều tra. Đối tượng quan trọng nhất tôi muốn đặt câu hỏi chất vấn là giám định viên thì lại không có mặt ở phiên tòa phúc thẩm. Tôi nghĩ bọn cộng sản này chúng nó quá hèn hạ, dám buộc tôi công dân rồi trốn biệt dạng, không dám chường mặt ra tranh luận dù cả hệ thống công cụ đàn áp là của chúng nó. Vì vậy, tôi oang oang tuyên bố luôn:

– Đúng ra tôi phải đặt câu hỏi chất vấn giám định viên, tôi đã đề nghị triệu tập giám định viên từ phiên tòa sơ thẩm nhưng đến phiên phúc thẩm này giám định viên vẫn không có mặt. Vì vậy, tôi sẽ đặt câu hỏi chất vấn đại diện Viện Kiểm Sát giữ quyền công tố và Hội Đồng Xét Xử.

Phiên tòa phúc thẩm có tiến bộ hơn là Lê Thành Văn ngồi im cho luật sư và tôi nói hết bài bào chữa mà không ngắt lời. Bài bào chữa này sau khi đến Hoa Kỳ mười ngày tôi đã viết lại hoàn chỉnh chi tiết và đăng lên trang blog cá nhân của tôi tại địa chỉ https://hr4vn.wordpress.com/2015/10/12/luancubaochua-taphongtan. Bổ sung thêm số liệu và ngày tháng năm, con số điều luật, còn nội dung thì không có gì thay đổi.

Tuy nhiên, khi tôi đặt câu hỏi yêu cầu Kiểm Sát Viên chứng minh từng bài viết của tôi sai chỗ nào, cụ thể là câu nào, chữ nào thì Kiểm Sát Viên lại trả lời rằng “Có trong hồ sơ” và… không tranh luận. Hồ sơ thì bị cáo làm sao mà đọc được, vì chúng nó có cho đọc đâu. Đúng là “chuối cả vườn,” cả “buồng” là còn quá ít.

Khoản 3 Điều 222 Bộ Luật Tố Tụng Hình Sự quy định: “Khi nghị án chỉ được căn cứ vào các chứng cứ và tài liệu đã được thẩm tra tại phiên tòa, trên cơ sở xem xét đầy đủ, toàn diện các chứng cứ, ý kiến của Kiểm Sát Viên, bị cáo, người bào chữa và những người tham gia tố tụng khác tại phiên tòa.” Rõ ràng, chứng cứ buộc tội tôi không được đưa ra thẩm tra công khai tại phiên tòa, căn cứ điều luật này thì không thể buộc tội và phải tuyên hủy bỏ bản án sơ thẩm.

Luật Sư Đạt sau khi đặt câu hỏi tôi sơ sơ vài câu đã hỏi câu cuối cùng:

– Chị nghĩ thế nào về bản án mười năm tù đối với chị? Chị có cảm thấy hối hận hay vẫn bảo vệ quan điểm của mình?

Nghe câu hỏi, tôi lập tức hiểu ngay vấn đề. Là người trong nghề với nhau, đây không phải là câu hỏi của luật sư hỏi bị cáo, vì nó không ăn nhập vào đâu hết với việc bào chữa cho thân chủ. Đây là câu hỏi của báo chí, và tôi biết rõ ai đã nhờ Đạt đặt câu hỏi này, do báo chí tự do bên ngoài không thể tiếp cận tôi. Vì vậy, tôi dõng dạc nói to, ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa:

– Tôi không làm điều gì sai pháp luật, tôi không ân hận về những việc tôi đã làm. Để bảo vệ quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận, quyền con người của tôi, tôi sẵn sàng chấp nhận bất cứ mức án nào cho dù cái giá phải trả sẽ rất cao.

Tôi hiểu rằng không cần mất nhiều thời gian, lời tuyên ngôn của tôi cả thế giới văn minh sẽ biết.

Luật Sư Đạt quay sang Hội Đồng Xét Xử:

– Tôi không hỏi thêm câu nào nữa.

Lê Thành Văn vội vàng chuyển sang phần cho bị cáo nói lời sau cùng. Mặc kệ ai đem thành tích cũ, thân nhân “có công với cách mạng” ra kể lể xin giám án, đến phiên tôi, tôi nói:

– Tôi có hai người chú, một người bác là thương binh của chế độ này, nhưng trong lý lịch tôi không khai, hôm nay tôi nói ra đây để Hội Đồng Xét Xử biết mà hiểu rằng tôi không cần xin giảm án, tôi không phạm tội. Cái mà tôi muốn là sự công bằng và đúng pháp luật. Cám ơn Hội Đồng Xét Xử đã chú ý nghe tôi nói.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 18/12/2016

IMG_02532 (2)Việc ra tòa phúc thẩm không có đáng kể, nói chung trình tự, diễn biến cũng giống y như phiên xử sơ thẩm thôi. Nhưng khác ở chỗ xử phúc thẩm của tòa án tối cao không có hội thẩm nhân dân tham gia, mà Hội Đồng Xét Xử là ba thẩm phán của tòa án tối cao, và thay đổi kiểm sát viên giữ quyền công tố tại tòa là cán bộ của Viện Kiểm Sát tối cao chớ không phải người của cấp thành phố.

View original post 958 more words

Categories
Chuyện ngắn

Một Thoáng Sài Gòn


thanhnientudo's avatarThanh Niên Tự Do

Tôi như nhiều người không sinh ra tại Sài Gòn nhưng suốt học trình từ tiểu học lên đại học được sống với thủ đô của miền Nam, mà qua tên gọi mỹ miều là “Hòn Ngọc viễn Đông”. Tôi suy tư về nguồn gốc các danh từ Sài Gòn và Hòn Ngọc viễn Đông.

IMG_3917.JPG
Theo sự truy nguyên, Sài Gòn thuở ban đầu là đất của người Khờ-me, là một làng đánh cá, có tên đầu tiên là Prey Nokor mà Prey là thánh thần (dieu, god) và Nokor là thành phồ hay đô thị (la ville; town, city), mang ý nghĩa là “thành phố thánh thần”.
Năm 1862, Việt Nam là thuộc địa của Pháp, người Pháp đặt tên chính thức là Saigon. Lấy theo cách giải thích vì sao người Pháp gọi là “Saigon” do theo âm ngữ của người Tàu (Thầy Ngòn, Xi Coón) hay Miên…

View original post 3,404 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 111


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 14/12/2016

chunhat4-4122016Anh Lương xếp xấp giấy lại. Tôi hỏi thăm tình hình gia đình, công ăn việc làm của ảnh. Hỏi để nghe chính miệng ảnh xác nhận thôi, chớ tôi thừa biết người nào nhận bào chữa vụ án như thế này, nếu không cứng đầu cứng cổ thì bị bọn an ninh “vặn họng” như chơi. Ai có “thóp” là chúng lôi ra đe dọa buộc bỏ cuộc, thậm chí gán cho tội trốn thuế hay lừa đảo nếu cứ khăng khăng không biết nghe lời.

Anh Lương kể:

– Từ khi anh nhận vụ này bào chữa thì có quá trời báo đài bên ngoài gọi điện phỏng vấn, rồi cũng có quá nhiều người oan khuất, mất đất, án chính trị khác tìm đến rất nhiều. “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.” Bỏ thì thương, vương thì tội, cũng có nhận thêm một số vụ không từ chối được.

Tôi cười, nói:

– Sao lại tự mình hạ thấp mình? “Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” để dành chỉ bọn bất lương đầu trâu mặt ngựa. Anh phải nói là “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.”

– Ừ há! Vụ này anh không biết. Nói về văn chương, chữ nghĩa cổ anh không bằng em được. – Anh Lương nói.

Lại nhắc chuyện hồi cái thời còn sinh viên trường đại học Pháp Lý, ở ký túc xá Bình Triệu, cùng cảnh nghèo nên vui ít buồn nhiều. Nói vòng vo qua lại một hồi, tôi mới nói anh Lương bài bào chữa anh phải đưa một bản cho con Tú, dặn nó đem vô nhà thờ Kỳ Đồng đưa cho cha, và viết cho tôi cái đơn đề nghị giám đốc thẩm. Hướng dẫn con Tú mỗi tháng đều gởi một cái đơn này đến tòa án tối cao và tất cả các cơ quan truyền thông trong và ngoài nước.

Đây mới chính là mục đích cuối cùng của tôi. Làm đơn kháng nghị giám đốc thẩm không phải tôi tin vào cái công lý độc tài của nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam, hy vọng chúng nó xét xử lại hay giảm án cho mình, mà là để cho cả thế giới biết rằng, cho dù bản án phúc thẩm đồng thời chung thẩm có hiệu lực cuối cùng phải thi hành, tôi vẫn không bao giờ công nhận cái gọi bản án của tòa án Cộng Sản đối với tôi, mà đó chính là bằng chứng cho thế giới bên ngoài thấy sự chà đạp quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận của cộng sản Việt Nam đối với người dân Việt Nam.

Anh Lương gật đầu, nói:

– Em không cần nói nhiều. Anh hiểu ý của em. Anh sẽ làm điều này.

Khi Trần Văn Yên thông báo hết giờ gặp, anh Lương đứng dậy, tôi cũng đứng dậy. Tôi biết là còn lâu lắm tôi mới có dịp gặp lại anh Lương. Tôi chủ động bước nhanh qua bên kia bàn, nắm tay anh Lương, ôm vai anh và vỗ vỗ lên lưng anh Lương, miệng nói: “Anh cố gắng giữ gìn sức khỏe, những chuyện khác không cần lo lắng.” Anh Lương cũng ôm vai, vỗ lên lưng tôi. Chúng tôi là những người bạn chơi với nhau hai mươi năm rồi, nhưng chính giờ phút này lần đầu tiên mới có cử chỉ gần gũi, thân mật, vì cả hai bên đều hiểu rằng lần chia tay này có thể không còn cơ hội nào gặp lại nhau.

Gặp Luật Sư Đạt tôi cũng nói y như vậy, nhờ nó kết hợp với anh Lương viết đơn kháng nghị giám đốc thẩm và cũng gởi một bản bào chữa cho con Tú như tôi đã căn dặn anh Lương. Đạt thông báo nó đã vào nhà thờ Kỳ Đồng gặp cha. Tôi cũng không hỏi cha tên gì vì tôi không muốn thằng công an Trần Văn Yên nghe biết.

Tôi hỏi:

– Cha có căn dặn gì không?

– Cha nói chị cứ yên tâm. Và có hỏi em một số chuyện nhờ hỏi chị, khi ra tòa em sẽ nói. – Luật Sư Đạt trả lời.

Tôi nhe răng cười, nói:

– Tốt lắm.

Rồi chuyển qua nói vụ án của Tạ Minh Tuấn, em trai tôi. Đạt nói nó đã liên lạc với công an tỉnh Trà Vinh, thông tin Tuấn bị bắt giam là có thật. Nó sẽ cố gắng xuống Trà Vinh gặp thằng Tuấn và nghiên cứu hồ sơ.

Tôi nói:

– Vụ của chị em cũng ở Sài Gòn nên chi phí đi lại không đáng kể, nhưng vụ này em phải nhận tiền. Không lấy công thì cũng phải lấy tiền xe lên xuống, ăn uống, trà thuốc mỗi ngày, để chị nói con Tú nó đưa cho.

– Cái vụ của chị riêng tiền photo hồ sơ em phải chi một triệu rưỡi đó chị. Em chưa làm vụ nào mà tiền photo hồ sơ nhiều như vậy. – Đạt nói.

Tôi nghe vậy mắc cười quá, phát cười ha ha lớn lên, rồi nói:

– Riêng chị đã có gần cả ngàn bài viết, mỗi bài một ngàn năm trăm chữ mà. Còn hai người kia nữa, lại thêm một đống lời khai, văn bản củ chuối nó phải dựng ra, làm sao ít được. Photo ra càng nhiều càng tốt chớ sao. Quá hay luôn!

Đạt hiểu ý tôi, nên nó cũng ngồi cười khục khục.

Xong lại nói sang chuyện thời sự trên trời dưới biển ba láp một hồi cho đến hết giờ. Tôi từ biệt Đạt như tôi đã từ biệt anh Lương, động viên nó an tâm cố gắng làm việc, chúng ta không đơn độc nếu biết dựa vào sức mạnh của nhiều người tốt khác.

Nó đi rồi, tôi đứng nhìn theo cho đến khi hình dáng nhỏ thó của nó khuất hẳn sau cánh cửa phòng lãnh sự.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 14/12/2016

chunhat4-4122016Anh Lương xếp xấp giấy lại. Tôi hỏi thăm tình hình gia đình, công ăn việc làm của ảnh. Hỏi để nghe chính miệng ảnh xác nhận thôi, chớ tôi thừa biết người nào nhận bào chữa vụ án như thế này, nếu không cứng đầu cứng cổ thì bị bọn an ninh “vặn họng” như chơi. Ai có “thóp” là chúng lôi ra đe dọa buộc bỏ cuộc, thậm chí gán cho tội trốn thuế hay lừa đảo nếu cứ khăng khăng không biết nghe lời.

View original post 922 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 110


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 11/12/2016

03122016Nói thêm là anh Lương có nói nghe phong phanh là thằng em trai tôi tên Tạ Minh Tuấn bị bắt giam đem về Trà Vinh mà không biết chuyện gì xảy ra, vì anh Lương chưa liên lạc được với người nhà của tôi.

Cùng buổi chiều hôm đó, Luật Sư Nguyễn Quốc Đạt vô trại Chí Hòa gặp tôi. Tôi nói với Đạt:

– Em thích bào chữa thế nào cũng được tùy ý, chị không quan tâm, cứ theo hướng bào chữa vô tội, đề nghị hủy án sơ thẩm trả tự do ngay tại phiên tòa là được. Mình cũng biết rõ mình có nói đúng, nói hay đến đâu chúng nó không bao giờ chịu hủy bản án, còn mình thì cũng không bao giờ thay đổi quan điểm. Cố gắng đến nhà thờ Kỳ Đồng thăm cha giúp chị, hỏi cha có nhắn gởi gì không là được.

Thằng Đạt nói:

– Ừ, vậy coi như cho qua vụ bài bào chữa đi. Vậy chị muốn em giúp chuyện gì nữa không?

– Có. – Tôi nói. – Em liên lạc với gia đình chị coi thằng em trai chị nó bị bắt về tội gì, nội dung như thế nào em nghiên cứu hồ sơ rồi bào chữa cho nó. Hồi sáng nghe anh Lương nói mà không chắc chắn, kỳ thăm nuôi vừa rồi không nghe con Tú nói gì vụ này. Nếu có thì cứ liên lạc với con Tú, cần chi phí đi lại như thế nào kêu con Tú nó đưa cho.

– Chị yên tâm đi. Em sẽ xuống Trà Vinh lo vụ này. – Đạt nói.

– Ừ, cám ơn em. Em để ý coi hồ sơ cho kỹ, nói với con Tú và thằng Tuấn bằng mọi giá phải có luật sư tham gia, đó là ý của chị. Đề phòng trường hợp nó đưa ra giấy từ chối luật sư thì nhất định phải đòi tụi công an cho gặp mặt bằng được thằng Tuấn. Nói với nó là nếu nó không nghe thì sau này đừng có nhìn mặt chị mày nữa. Chị mày sống bao nhiêu năm lăn lóc với tụi khốn nạn đó quá hiểu chúng nó rồi. Chúng nó sẽ dùng mọi thủ đoạn để ép người đang bị giam sợ mà từ chối luật sư. Sáng mai em liên lạc với công an Trà Vinh rồi chiều mai nhất định sẽ vô đây gặp chị thêm một lần nữa.

– Ờ, cứ vậy đi. Anh Lương cũng nói ngày mai vô gặp chị. Sao gần tới ngày xử phúc thẩm mới vô trễ quá vậy?. – Tôi hỏi

– Tụi tòa án nó không cho vô, nó cứ đòi cái đơn yêu cầu luật sư mới. Mà em nhớ rõ ràng trong đơn lần trước chị có ghi rõ là nhờ em với anh Lương bào chữa cả hai cấp sơ thẩm, phúc thẩm thì chỉ cần một cái đơn như vậy là đủ rồi. Nó kiếm chuyện làm khó mình. Anh Lương đưa cho em cái bản photo tờ đơn cũ của chị đem vô cãi với nó nó mới cấp giấy chứng nhận bào chữa phúc thẩm đó. Mà chị làm đơn đòi hoãn phiên tòa đúng không?

– Đúng rồi. Hôm thằng cán bộ tòa án qua đây tống đạt cái giấy triệu tập xét xử phúc thẩm chị có ghi rõ trong giấy đó là nếu chưa gặp luật sư thì đề nghị hoãn phiên tòa. Rồi viết tiếp theo cái đơn khác nữa. – Tôi nói.

– Hèn chi tụi nó gọi điện thoại thúc em với anh Lương nhanh nhanh vô gặp chị. – Đạt nói.

Một đạo quân cơ quan điều tra, viện kiểm sát, tòa án, nhà tù của chế độ Cộng Sản dùng để cố tình buộc tội. Trong khi đó, luật sư chỉ có hai giờ đồng hồ để gặp bị cáo, hai luật sư thì được bốn giờ. Đủ thấy cái thứ công lý, công bằng, pháp luật giả hiệu và cái gọi là “pháp quyền xã hội chủ nghĩa” nó ra rả trên báo, đài cộng sản hằng ngày nó lừa bịp, mị dân như thế nào. Người dân Việt Nam làm gì có công lý, công bằng, sống chết trong tay bọn quỷ sống cộng sản mà thôi. Bị cáo chỉ có quyền duy nhất là bảo vệ danh dự mình bằng mạng sống của chính mình, hay tự hạ nhục mình trước lũ hèn hạ, bất lương bằng cách nhận tội và xin giảm nhẹ mức án. Biết rõ là như vậy, hai chị em không nói gì về cách bào chữa vụ án của tôi hết mà chỉ nói chuyện nhà chuyện cửa, chuyện thời sự, chuyện thăm gặp phải gởi đồ ăn gì, mua thuốc gì thôi.

Có lẽ trong đời làm luật sư của Nguyễn Quốc Đạt chỉ có tôi là “thân chủ” duy nhất nó nhận bào chữa mà không cần phải bào chữa, “thân chủ” duy nhất mà nó phải hỏi ý kiến về cách bào chữa, “thân chủ” duy nhất không quan tâm đến bài bào chữa của Luật sư, không quan tâm đến mức án sắp tuyên, cũng là “thân chủ” duy nhất gặp luật sư của mình chỉ để nói về một vụ án khác và nói chuyện tào lao cười chơi. Thường thì luật sư gặp bị cáo để an ủi, động viên, giảng giải pháp luật cho bị cáo hiểu; ở đây ngược lại, “bị cáo” an ủi, động viên, lên dây cót tinh thần, giảng giải pháp luật cho luật sư nghe.

Qua hôm sau, anh Lương và Đạt đến gặp tôi thêm lần nữa. Ngày mai là xét xử phúc thẩm rồi. Khi anh Lương tới, ảnh định đọc cho xong bài bào chữa của ảnh đã soạn sẵn cho tôi nghe. Mới được vài trang, tôi nói:

– Thôi không cần đọc thêm nữa anh Lương. Đằng nào cũng vậy thôi. Chuyển qua nói chuyện khác đi.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 11/12/2016

03122016Nói thêm là anh Lương có nói nghe phong phanh là thằng em trai tôi tên Tạ Minh Tuấn bị bắt giam đem về Trà Vinh mà không biết chuyện gì xảy ra, vì anh Lương chưa liên lạc được với người nhà của tôi.

View original post 974 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 109


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 07/12/2016

thapnen2Trần Văn Luân cứ ề à nói một hồi, nào là “Từ trước đến nay tôi luôn tạo điều kiện giúp chị ở đây được thỏa mái hơn người khác,” “Cấp trên của tôi chỉ đạo như vậy, tôi biết chị chỉ cần mười lăm phút là viết xong rồi, chị giúp tôi đi,” v.v… và v.v…

Tôi nói:

– Trời ơi nói nhiều mệt quá, để tôi viết thêm cho mấy chữ, nhưng tôi bảo cho cán bộ Luân biết trước cái tờ đơn thứ hai này không lừa bịp dư luận được đâu.

Trần Văn Luân nghe tôi nói vậy mừng rỡ ra mặt, vội vàng dúi tờ giấy kẻ ngang và cây viết bi cho tôi.

Tôi lập tức viết tiêu đề “Đơn yêu cầu luật sư bào chữa lần thứ hai,” rồi phăm phăm xuống dưới ghi một hơi rằng tôi đã viết đơn yêu cầu Luật Sư Nguyễn Quốc Đạt thuộc đoàn luật sư tỉnh Đồng Nai và Luật Sư Nguyễn Thanh Lương thuộc đoàn luật sư tỉnh Bến Tre bào chữa cho tôi cả hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm. Nay tôi lập lại một lần nữa, nếu tôi chưa gặp được hai luật sư này trao đổi về phiên phúc thẩm sắp tới thì tôi đề nghị hoãn phiên tòa ngày 28 tháng 12 năm 2012.

Vậy là xong, coi như âm mưu thâm độc của bọn chúng bị phá sản. Ngay từ tiêu đề đơn đã tố cáo chúng rồi. Tưởng lừa đảo Tạ Phong Tần dễ đến vậy hả?

Trần Văn Luân hỏi tôi địa chỉ văn phòng hai luật sư, tôi nói:

– Không biết, cán bộ Luân bảo họ mở hồ sơ ra mà tìm, tôi ở trong tù làm sao tôi biết.

Trần Văn Luân nói:

– Tôi sẽ đưa cho văn thư gởi đi, không biết có đến kịp không.

Tôi nói:

– Tôi không cần biết cán bộ gởi bằng cách nào, đến kịp hay không, nếu trước ngày xét xử tôi chưa gặp luật sư ra tòa tôi sẽ đề nghị hoãn phiên tòa, không xét xử gì cả, tôi sẽ tố cáo cán bộ trại giam Chí Hòa cản trở quyền được bào chữa của tôi. Cán bộ biết rồi đó, tôi thuộc loại to mồm rộng họng, ra tòa tôi không để yên đâu.

Hai ngày sau, buổi sáng tôi được thông báo anh Nguyễn Thanh Lương đến gặp tôi. Tôi gặp anh Lương ở căn phòng lãnh sự lần trước. Người ngồi canh chừng tôi và anh Lương là Trung Úy Trần Văn Yên.

Tôi hỏi anh Lương:

– Anh có nhận được đơn yêu cầu luật sư lần thứ hai của em không? Sau khi nhận giấy triệu tập em đã viết đơn đề nghị hoãn phiên tòa vì không thấy anh và Đạt vô. Họ kêu em viết đơn yêu cầu Luật sư thì em không viết đơn mới mà viết đơn ghi rõ là yêu cầu lần thứ hai.

Anh Lương trả lời:

– Không! Nhưng mà anh luôn theo dõi vụ án này và đã chuẩn bị. Anh đòi cấp giấy chứng nhận tham gia phúc thẩm mà bên tòa án nó hổng chịu, đòi có đơn mới. Anh mới cãi lộn với nó, lấy cái đơn cũ của em anh có photo lại đưa ra, chỉ cho nó thấy em ghi câu “sơ thẩm và phúc thẩm” nó mới chịu. Anh xài cái đơn đó và cũng kêu thằng Đạt làm như vậy. Chiều nay thằng Đạt nó vô gặp em, từ đây đến ngày 27 anh và Đạt sẽ vô đây thêm lần nữa. Bây giờ không có nhiều thời gian, để anh đọc cho em nghe bài bào chữa của anh, ý anh là theo cách dùng chính các kết luận giám định để đập ngược lại, vì rõ ràng ngay cả kết luận giám định cũng không khẳng định là vi phạm về hình sự mà bản án sơ thẩm lại dùng chính những cái đó làm chứng cứ để buộc tội. Ban đầu anh tham gia vụ này cũng vì bạn bè nhờ thôi, vợ anh nó cũng cản anh, kêu đừng gây thêm chuyện rắc rối. Nhưng càng nghiên cứu hồ sơ anh càng muốn tham gia vì thấy tức không chịu được. Rồi khi xử sơ thẩm xong thì quyết tâm theo đuổi đến phúc thẩm luôn, thành ra nó chưa gởi giấy chứng nhận bào chữa mà đã chuẩn bị xong phần bào chữa sơ thẩm rồi.

Nghe anh Lương ngồi tuôn một hơi mà tôi mắc cười không chịu được. Chờ anh Lương nói xong, tôi hỏi:

– Vậy chớ hồi trước anh kêu em đừng có viết nữa mà em vẫn cứ viết liên tục. Giờ anh hiểu tại sao em không ngưng viết được rồi chớ gì?

Anh Lương ngồi cười hì hì, nói:

– Ờ, đúng hé. Tại hồi đó anh không đọc kỹ bài viết của em, và cũng ít để ý tình hình xã hội, tại nghề của em là viết nên em quan sát tình hình kỹ hơn anh.

Anh Lương định đưa cái bài bào chữa khoảng mấy chục trang giấy in khổ A4 cho tôi đọc để anh còn tranh thủ thời gian nói thêm, nhưng thằng Trần Văn Yên nó cản lại nói anh Lương không được đưa, dù rõ ràng nó nhìn thấy nội dung trên giấy là cái gì nhưng vẫn cố tình làm cho luật sư bị mất nhiều thời gian. Vì anh Lương không muốn bị nó đuổi ra nên phải tuân theo. Nói chung là nội dung bài bào chữa xoáy vào các sai sót trong thủ tục tố tụng ở phiên sơ thẩm và những vấn đề chưa được đối chất, mâu thuẫn trong các kết luận giám định… để bào chữa.

Hết một giờ đồng hồ mà anh Lương chỉ đọc được gần một nửa bài bào chữa thôi. Tôi thấy vậy dặn anh Lương lần sau trở vô, không phải tôi muốn nghe hết cái bài bào chữa đó, vì tôi thừa biết nó không có tác dụng bào chữa, mà tôi muốn nói chuyện khác với anh Lương, và muốn giữ bí mật đến phút cuối cùng để bọn chúng không hiểu ý tôi muốn gì.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 07/12/2016

thapnen2Trần Văn Luân cứ ề à nói một hồi, nào là “Từ trước đến nay tôi luôn tạo điều kiện giúp chị ở đây được thỏa mái hơn người khác,” “Cấp trên của tôi chỉ đạo như vậy, tôi biết chị chỉ cần mười lăm phút là viết xong rồi, chị giúp tôi đi,” v.v… và v.v…

Tôi nói:

– Trời ơi nói nhiều mệt quá, để tôi viết thêm cho mấy chữ, nhưng tôi bảo cho cán bộ Luân biết trước cái tờ đơn thứ hai này không lừa bịp dư luận được đâu.

Trần Văn Luân nghe tôi nói vậy mừng rỡ ra mặt, vội vàng dúi tờ giấy kẻ ngang và cây viết bi cho tôi.

Tôi lập tức viết tiêu đề “Đơn yêu cầu luật sư bào chữa lần thứ hai,” rồi phăm phăm xuống dưới ghi một…

View original post 920 more words

Categories
Chuyện ngắn

“Bác” còn hơn Mỹ ném bom


quanvan.net's avatarThiếu tá HỒ QUANG

Trong chiến tranh Việt Nam có hơn trăm ngàn phụ nữ như Mai Thị Diễm và Vũ Hoài Thu, chủ yếu duy nhất làm một việc “gái giải sầu” cho các cấp chỉ huy trong quân đội Việt Cộng, mang tiếng nữ quân nhân tham gia chiến đấu nhưng trên đôi vai làm nghĩa vụ “nữ dân quân tải đạn” cung cấp chiến trường theo đường vận chuyển sông, rạch, rừng, biển v.v…

View original post 3,503 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 108


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/12/2016

chunhat4122016Số giấy tờ, tài sản mà ông Trần Văn Cống kêu tôi làm đơn xin lại mà tôi nhất định không chịu làm đơn có nguyên nhân là ngày 23 Tháng Ba năm 2010 bọn an ninh công an thành phố HCM (PA35), gồm các tên Trần Tiến Tùng, Nguyễn Minh Hải, Nguyễn Văn Vinh (Vinh răng vàng), Nguyễn Minh Thắng, Trương Văn Hổ… nhưng núp bóng dưới chiếc mặt nạ công an phường 25 quận Bình Thạnh đã xông vào nhà số 674/19/9 đường Xô Viết Nghệ Tỉnh, phường 25, quận Bình Thạnh bắt cóc tôi và giam giữ tại số 4 Phan Đăng Lưu, tức trụ sở cơ quan an ninh điều tra hết ba ngày (đến hơn 21 giờ ngày 26 Tháng Ba năm 2010) mà không có bất cứ một lệnh bắt nào.

Trong ba ngày bị bắt cóc này, tôi cũng đã tuyệt thực để phản đối hành vi xã hội đen của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Sau này tôi mới biết vợ chồng bà Nguyễn Thị Mỹ Nghệ và ông Lê Kiêm Toàn (chủ nhà) câu kết với công an hãm hại tôi, nhưng âm mưu đen tối của họ bị thất bại.

Tài sản tôi bị cướp trong ngày 23 Tháng Ba năm 2010 gồm:

1- Bằng tốt nghiệp cử nhân luật;
2- Bằng tốt nghiệp cao cấp lý luận chính trị;
3- Bằng tốt nghiệp phổ thông trung học;
4- Bằng tốt nghiệp khóa đào tạo luật sư;
5- Chứng chỉ A ngoại ngữ;
6- Chứng chỉ A tin học;
7- Chứng chỉ tốt nghiệp tin học đề án 112 của chính phủ;
8- Chứng chỉ tốt nghiệp lớp phục vụ nhà hàng khách sạn;
9- Giấy chứng nhận an ninh nhân dân;
10- Giấy chứng nhận hội thẩm nhân dân tòa án tỉnh Bạc Liêu;
11- Giấy chứng nhận giải Nhì của báo Tuổi Trẻ;
12- Giấy chứng nhận lớp tập huấn nghiệp vụ báo chí của Hội Nhà Báo tỉnh Bạc Liêu;
13- Thẻ đảng viên;
14- Thẻ hội viên Hội Luật Gia Việt Nam;
15- Các loại quyết định bổ nhiệm cán bộ, nâng cấp hàm + lương, quyết định chuyển công tác;
16- Biên bản tạm giữ đồ vật tài sản của tôi mà công an chiếm đoạt hồi tôi còn ở bên Gò Vấp, trong đó ghi rõ chúng mượn xem của tôi một bộ computer và cái máy chụp ảnh hiệu Canon PowerShot SD 790 (màn hình rộng 3 inch, trị giá sáu trăm đô la) trong hai giờ đồng hồ, sau đó lật lọng cướp luôn không trả;
17- Một cái camera mini;
18- Một cuốn sổ bảo hiểm xã hội trị giá tiền chưa rút khoảng mười lăm triệu đồng;
19- Hai ngàn năm trăm đô la tiền mặt;
20- Một cái túi xách du lịch, trong đó có khoảng từ năm đến sáu trăm ngàn tiền Việt, hai tờ một trăm đô la, một máy ảnh Canon PowerShot A480 mới mua trị giá bốn trăm đô la, hai điện thoại di động (Nokia và Sony Ericsson), một cái USB dung lượng 1Gb, một đầu đọc thẻ nhớ, một cuốn sổ tay nhỏ, một cuốn lịch túi Công Giáo, một cây bút bi màu đen, một túi nhỏ dây cột tóc.
21- Bản chính mấy trăm tờ giấy mời của công an quận Gò Vấp, an ninh điều tra thành phố (PA24), cục an ninh điều tra (A24);
22- Ba bộ lý lịch cá nhân (bản gốc), mỗi bộ sáu trang, có dán ảnh, có đóng dấu giáp lai và xác nhận của cơ quan cũ là Sở Thương Mại-Du Lịch Bạc Liêu;
23- Hai bức ảnh Thánh đã làm phép (một ảnh Thánh Tâm Chúa Jesu, một ảnh Đức Mẹ Sầu Bi).

Đến ngày 12 Tháng Mười Hai năm 2012, tôi nhận được “Giấy triệu tập bị cáo bị tạm giam” số 13514 của tòa phúc thẩm tòa án nhân dân tối cao tại thành phố Hồ Chí Minh, trong đó ghi rõ ngày giờ xét xử phúc thẩm là 7 giờ 30 phút ngày 28 Tháng Mười Hai năm 2012, tức là còn năm ngày nữa xét xử phúc thẩm vụ án của tôi, nhưng tôi vẫn chưa thấy luật sư nào đến trại Chí Hòa gặp tôi. Trong phần biên bản tống đạt giấy triệu tập gởi trả lại tòa án, tôi ghi luôn vào đó câu: “Tôi đã yêu cầu Luật Sư Nguyễn Thanh Lương và Nguyễn Quốc Đạt bào chữa cho tôi trong hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm. Đến thời điểm hiện nay tôi chưa gặp Luật Sư Đạt và Luật Sư Lương. Vì vậy tôi đề nghị hoãn phiên tòa phúc thẩm ngày 28 Tháng Mười Hai năm 2012”.

Lập tức, tôi đòi trưởng khu Trung Tá Trần Văn Luân đưa giấy viết tôi viết đơn xin hoãn phiên tòa với lý do tôi đã yêu cầu luật sư nhưng vẫn chưa thấy luật sư đến gặp tôi.

Qua hôm sau, Trần Văn Luân mới kêu tôi ra đưa giấy viết nói tôi viết đơn yêu cầu luật sư. Tôi trả lời ông ta:

– Tôi đã viết đơn yêu cầu Luật Sư Nguyễn Quốc Đạt và Nguyễn Thanh Lương bào chữa cho tôi cả hai cấp sơ thẩm và phúc thẩm rồi, bây giờ tôi không viết lại đơn yêu cầu luật sư nữa mà chỉ viết đơn đề nghị hoãn phiên tòa. Vì ngày 28 Tháng Mười Hai xét xử mà hôm chưa được gặp luật sư là tôi bị tước đoạt quyền bào chữa, tôi không đồng ý. Nếu cản trở tôi gặp luật sư thì ra tòa tôi tố cáo tại tòa.

Nói xong, tôi kéo ghế ngồi xuống viết đơn đề nghị hoãn phiên tòa. Trần Văn Luân ngồi chờ cho đến khi tôi viết xong, nhận đơn rồi cố thuyết phục tôi viết thêm đơn yêu cầu luật sư. Tôi biết bọn chúng muốn tôi viết đơn yêu cầu luật sư mới mà không sử dụng đơn cũ tôi đã viết từ trước, rồi sẽ viện lý do bị cáo yêu cầu luật sư trễ để bác bỏ. Thiệt là mưu ma chước quỷ một cách ngu xuẩn.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/12/2016

chunhat4122016Số giấy tờ, tài sản mà ông Trần Văn Cống kêu tôi làm đơn xin lại mà tôi nhất định không chịu làm đơn có nguyên nhân là ngày 23 Tháng Ba năm 2010 bọn an ninh công an thành phố HCM (PA35), gồm các tên Trần Tiến Tùng, Nguyễn Minh Hải, Nguyễn Văn Vinh (Vinh răng vàng), Nguyễn Minh Thắng, Trương Văn Hổ… nhưng núp bóng dưới chiếc mặt nạ công an phường 25 quận Bình Thạnh đã xông vào nhà số 674/19/9 đường Xô Viết Nghệ Tỉnh, phường 25, quận Bình Thạnh bắt cóc tôi và giam giữ tại số 4 Phan Đăng Lưu, tức trụ sở cơ quan an ninh điều tra hết ba ngày (đến hơn 21 giờ ngày 26 Tháng Ba năm 2010) mà không có bất cứ một lệnh bắt nào.

View original post 910 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 107


 

taon-triTôi nín thở đi quanh phòng vừa quan sát vừa lượm chai rồi đi ra. Con nhỏ cán bộ đứng ngoài nói vọng vô: “Chị Tần vô đó một mình sợ ma hông?”. Tôi nói: “Ban ngày đông người đứng đây mà sợ gì”.

Tôi ra ngoài hỏi con nhỏ cán bộ: “Cái phòng đó tối quá như vậy làm sao nhìn thấy gì mà ăn cơm? Đọc báo? Bóng đèn nhỏ xíu để trên cao mà bỏ vô cái hốc như vậy ánh sáng làm sao lọt ra ngoài?”. Nó trả lời: “Thì mò mò mà ăn, còn có báo đâu mà đọc. Phòng chị ở là sáng nhất khu này đó. Kiểu xây tường có cái hốc để bóng đèn trong đó là trên quy định, không phải tụi tôi đâu”. Tôi hỏi: “Sao mấy phòng đó không có báo vậy cán bộ?”. Nó nói: “Không đòi thì đưa làm chi cho mất công”.

Đọc tới đây các “thím” tù nhân dự bị ở Việt Nam nhớ cho rõ nghe, phải đòi mới có nghe. Không dám đòi hỏi thì thiệt hại quyền lợi ráng chịu nghe. Mà không ở tù cũng vậy, với nhà nước cộng sản thì phải đòi mới có nghe. “Con khóc mẹ mới cho bú” chớ.

Tôi lại hỏi: “Sao không thay bóng đèn khác, để ra ngoài cho nó sáng?”. Con nhỏ này trả lời: “Tại quy định như vậy, tôi là cấp thấp nhất sao dám nói”. Ơ hơ, mình ở tù còn oai hơn nó. Tôi hỏi tiếp: “Giám thị quy định hả? Tôi ở trại khác thấy đâu có như vậy?”. Nó nói: “Chắc là do giám thị. Tôi cũng không biết nữa”.

Vậy là rõ. Nhốt tù nhân quanh năm suốt tháng trong cái phòng tối tăm, ẩm thấp như cái hang chuột, ngày cũng như đêm cũng là một thủ đoạn tra tấn, khủng bố tinh thần tù nhân của bọn giám thị trại giam Chí Hòa. Không có sách báo để đọc cũng là một thủ đoạn tra tấn tinh thần. Cho nên tù ở Mỹ mười năm, hai chục năm ra ngoài có bằng đại học nọ kia, tù ở Việt Nam chỉ cần vài năm bước ra ngoài lơ ngơ như bò đeo nơ, ở chừng mười năm đi ra không khác gì ở dưới đất nẻ mới chui lên.

Tôi ở trại Chí Hòa gần hai tháng mà chưa có giặt được chiếu nằm. Có ở trong tù mới biết chiếu nằm chỉ có lau chớ không giặt. Chúng tôi lấy cái thau nhỏ đổ nước vô, nhúng khăn vô thau vò cho thấm nước rồi lau theo chiều dài cọng lác, xong lấy quạt quạt cho khô.

Một hôm, buổi tối nằm nói chuyện chơi, chị Hà kể lúc ở phòng giam cũ thấy ở đây có phát dầu gió màu trắng loại chai nhỏ xíu chừng nửa cc cho tù nhân, nhưng mấy đứa người nhà có lo lót, quen biết cán bộ mới xin được, cỡ tù nhà nghèo thăm nuôi ít quà hay tù mồ côi xin không được. Tôi nói:

– Vậy sao? Sao bà không nói sớm để tui xin cho bà. Thiệt tình, bà này ngây thơ quá.

Con Duyên cũng hùa theo:

– Cô Tần xin cho con với.

Tôi nói:

– Tao xin một lần được một chai thôi. Mày với cô Hà xài chung rồi tao lại xin tiếp, chớ nó không cho một lúc hai, ba chai đâu.

Chị Hà còn đế thêm:

– Có thuốc xức lác, xức ngứa nữa, ở đây thiếu nước tắm, nước giặt đồ nên tù bị ngứa, ghẻ, lác nhiều lắm.

Tôi hỏi:

– Thuốc ngứa kiểu ra làm sao?

Chị Hà nói:

– Loại nước giống như chai Alcool.

– Được rồi. Bà để tui giải quyết nó luôn. Lấy lau chiếu. – Tôi nói.

Hai người kia nghe vậy khoái chí tủm tỉm cười.

Trưa hôm sau, gần đến giờ phát thuốc, tôi ngồi lấy tay cào gãi cho da hai bên cánh tay đỏ lên. Đến giờ phát thuốc, tôi kêu con Cẩm Vân (tù lao động ngoài chuyên phát thuốc cho tù) nói với cán bộ cho tôi xin chai dầu gió và thuốc thoa ngứa. Con nhỏ cán bộ đi theo con Cẩm Vân thò mỏ vô lỗ vuông trên cửa hỏi:

– Chị Tần bị làm sao?

Tôi đưa hai cánh tay bị đỏ ra cho nó coi, nói:

– Tôi bị ngứa, gãi quá trời nè.

Nó dòm vô một cái, rồi quay ra kêu con Cẩm Vân lấy dầu gió, thuốc ngứa cho tôi.

Một lúc sau, con Cẩm Vân đưa vô cho tôi một chai dầu gió, chai thuốc ngứa. Nó còn nói: “Cuối tháng hết dầu rồi. Đầu tháng thuốc mới về con lấy cho cô Tần hai chai, nhớ nhắc con nhe”.

Nó đóng cái lỗ vuông trên cửa lại rồi đi. Tôi với chị Hà, con Duyên cười ầm lên. Chai thuốc ngứa tôi lấy pha hết vô thau nước để nhúng khăn vô đó lau chiếu, coi như không giặt được thì thoa thuốc sát trùng vậy, tối ngủ cho ngon.

Có lần đi ra thăm gặp, qua một căn phòng biệt lập nằm riêng ở khu gần phòng làm việc cán bộ bên ngoài chớ không nằm chung trong khu vực phòng giam tù, căn phòng này cửa có song sắt, có khóa bên ngoài nhưng thoáng, ở ngoài nhìn vô thấy được bên trong. Tôi hỏi cán bộ dẫn giải:

– Phòng đó nhìn thấy lạ, khác với những phòng khác, vừa giống phòng giam vừa giống phòng làm việc của cán bộ. Phòng đó để làm gì vậy cán bộ?.

Cán bộ đi cùng tôi trả lời:

– Hồi trước anh Lê Công Định ở đó, bây giờ anh Định về rồi thì không có ai ở.

– Sao lại riêng một chổ đó? Trong đó có gì vậy?. – Tôi hỏi.

Cán bộ này trả lời:

– Có đủ tiện nghi cần thiết hết, trừ cái tủ lạnh.

– Sao anh Định lại được ở riêng chổ đó vậy cán bộ?. – Tôi vừa đi vừa hỏi tiếp.

– Tôi không biết. Do Giám thị sắp xếp như vậy. – Cán bộ đó trả lời.

Tôi không hỏi nữa, hỏi bao nhiêu đó đủ hiểu rồi.

Tạ Phong Tần 

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

taon-triTôi nín thở đi quanh phòng vừa quan sát vừa lượm chai rồi đi ra. Con nhỏ cán bộ đứng ngoài nói vọng vô: “Chị Tần vô đó một mình sợ ma hông?”. Tôi nói: “Ban ngày đông người đứng đây mà sợ gì”.

Tôi ra ngoài hỏi con nhỏ cán bộ: “Cái phòng đó tối quá như vậy làm sao nhìn thấy gì mà ăn cơm? Đọc báo? Bóng đèn nhỏ xíu để trên cao mà bỏ vô cái hốc như vậy ánh sáng làm sao lọt ra ngoài?”. Nó trả lời: “Thì mò mò mà ăn, còn có báo đâu mà đọc. Phòng chị ở là sáng nhất khu này đó. Kiểu xây tường có cái hốc để bóng đèn trong đó là trên quy định, không phải tụi tôi đâu”. Tôi hỏi: “Sao mấy phòng đó không có báo vậy cán bộ?”. Nó nói: “Không đòi thì…

View original post 920 more words

Categories
Chuyện ngắn

6280. Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, ANH LÀ AI?


 

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

TP Westminster, Quận Cam, ngày 27-12-2015

KTG Nguyễn Xuân Nghĩa.
(Ảnh chụp lại từ internet)

KTG Nguyễn Xuân Nghĩa. Ảnh chụp lại từ internetThưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Trước kia, tôi dùng Nguyễn Đắc Xuân – thằng bạn học thuở thiếu thời – là thằng cộng sản tép riu nổ sảng, nó khoe nó đi theo Cách Mạng (!) là đi làm lịch sử, để nói cho nó hiểu rằng những thứ cộng sản từ chóp bu trở xuống như Hồ Chí Minh, Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp … chẳng có thằng nào học và hiểu biết lịch sử cả. Nếu chúng nó có học lịch sử thì không đời nào chúng nó đi không làm tay sai cho giặc Tàu! Tôi dùng chữ “thằng” để gọi những người cao tuổi hơn mình không phải vì tôi vô lễ. Giản dị là tôi khinh những đứa phản quốc, bán nước.

Tôi nghĩ chàng nhạc sĩ trẻ tuổi Việt Khang đặt tựa bài hát “Anh Là Ai?” cũng vậy. Công An Việt Cộng (CAVC) chỉ là loại côn đồ tép riu, không phải là đối tượng xứng đáng cho Việt Khang đặt câu hỏi. Cho nên, vừa rồi tôi viết bài có tựa đề VIỆT KHANG ĐẶT CÂU HỎI THỜI ĐẠI: ANH LÀ AI? là để chứng minh cho độc giả thấy rằng đó là câu hỏi đặt ra cho tất cả những người Việt Nam từ phía Cộng Sản sang phía Quốc Gia, thuộc thế hệ Cha Ông đã làm gì để cho thế hệ con cháu như chàng phải nhận lấy hậu quả đớn đau này. Đó là câu hỏi nêu lên vấn đề Lương Tri và Trách Nhiệm có tầm vóc thời đại mà chúng ta sống trong thời đại này phải có bổn phận trả lời. Nếu chúng ta tảng lờ quay mặt đi thì chúng ta không xứng đáng làm CON NGƯỜI VIỆT NAM của thời đại mà ta đang sống.

Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Anh là nhân vật kỳ bí và tài tình, xuất chiêu tuyệt đẹp. Rất nhiều lần tôi muốn nêu lên câu hỏi “Anh là ai?”, nhưng chưa có dịp. May nhờ có anh nhà báo Mỹ A. C. Thompson làm thiên phóng sự “Terror In Little Saigon” thì tôi thấy đây là lúc để đặt vấn đề với anh. Tôi đánh giá anh cao lắm; còn những thứ như Hoàng Cơ Định, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Hườn chỉ là loại tép riu. Tôi sẽ giải thích sau.

Ngày 30 tháng 4 năm 1975, Cộng sản Hà Nội hoàn thành cuộc xâm lăng; chứ không phải giải phóng nhân dân Miền Nam ra khỏi sự đô hộ của Hoa Kỳ như họ rêu rao. Nếu họ giải phóng thì đồng bào không dính dáng tới chế độ VNCH không hớt hãi rời bỏ quê hương. Cộng Sản “cướp” chính quyền bằng khuynh đảo. Cho nên, ưu tiên của họ là tận diệt tất cả mầm mống có thể khuynh đảo họ:

1/ Lừa tất cả quân, cán, chính đi học tập ngắn hạn, nhưng đày ải, hành hạ kéo dài hàng chục năm nhằm làm kiệt quệ ý chí phấn đấu của đối phương.

2/ Tổ chức kháng chiến giả để lừa những phần tử Chống Cộng không chịu đi trình diện. Phao tin đồn “Thống tướng” Nguyễn Cao Kỳ, “Đại tướng” Ngô Quang Trưởng đã về chiến khu để lãnh đạo nhân dân vùng lên. Mục đích để biết ai tỏ ra “hồ hỡi, phấn khởi” là tóm nốt; giống như bắt chước “bách gia tranh minh, bách hoa tề phóng” (trăm nhà đua tiếng, trăm hoa đua nở) của Mao Trạch Đông để dựng lên phong trào “Trăm Hoa Đua Nở” nhằm hốt trọn văn nghệ sĩ nào có máu phản động.

Đó là thủ đoạn ở quốc nội. Ở quốc ngoại, Cộng Sản cũng tìm cách triệt tiêu những ai mưu đồ phục quốc. Trước hết, họ gửi điệp viên sang Pháp, giả vờ là thành phần Nam Bộ trong cái gọi là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam bất mãn cộng sản Miền Bắc, sẵn sàng làm nội ứng để tổ chức cuộc đảo chánh nhằm mục đích giành Miền Nam cho người Miền Nam. Cho nên những người như Lê Quốc Túy, Trần văn Bá, Hồ Thái Bạch, Mai Văn Hạnh, Lê Quốc Quân… toàn là người Miền Nam họp nhau năm 1981 thành lập Mặt Trận chỉ Giải phóng Miền Nam mà thôi. Về sau Mặt Trận Lê Quốc Túy mới chính thức đặt tên là Mặt Trận Thống Nhất Các Lực Lượng Yêu Nước Giải Phóng Việt Nam.

Mặt Trận Lê Quốc Túy không băng rừng, họ dùng xuồng máy đổ bộ vào Cà Mau theo sự chỉ dẫn của điệp viên VC đã xâm nhập vào tổ chức. Rút cục, nhân sự, vũ khí đều bị bắt “trọn gói” (chữ VC thường dùng). May mà Lê Quốc Túy bị lên cơn suyễn không thể tham dự, nên thoát chết. Kết quả là 5 người bị xử tử hình, 3 người tù chung thân và 13 người bị tù từ 8 đến 20 năm. Mai Văn Hạnh được TT. Giscard D’ Estaing can thiệp nên được trả về Pháp. Tôi đã từng gặp riêng Lê Quốc Túy ở Hoa Kỳ.

Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Trong khi tôi đang đánh nhau với cộng sản ngoài chiến trường ở VN, thì anh đang học ở trường Cao Đẳng Thương Mại ở Paris (Hautes Études Commerciales Paris). Trong khi tôi hoạt động trong Ủy Ban Tranh Đấu cho Nhân Quyền Việt Nam ở Hoa Thịnh Đốn với Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, thì anh đang làm việc cho bọn Cộng Sản tại Sài Gòn sau 1975 cùng với cựu Phó Thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc trách kinh tế trong chính phủ của Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu.

Trước năm 1975, tôi không quen biết Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh, nhưng sau này cùng nhau sinh hoạt trong Ủy Ban Tranh Đấu Nhân Quyền Cho VN, có lẽ do cơ duyên sao đó, tôi được ông Minh ưu ái, nên thường bàn bạc với nhau về chuyện Nước Non. Tôi rất mến mộ Tướng Minh ở tinh thần dấn thân, tinh thần hòa đồng với anh em; nhưng đồng thời tôi cũng khám phá ra nơi ông là một con người có nhiều thủ đoạn, khát khao làm lãnh tụ một cách cuồng nhiệt. Khát vọng làm lãnh tụ khiến cho ông Minh bất chấp nguyên tắc đấu tranh cách mạng bạo lực, quyết dùng mọi phương tiện để đạt mục đích một cách nhanh chóng. Mẫu người đó muốn người cộng sự với mình chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh; chứ không chấp nhận bất cứ ai góp ý, bàn bạc, cho nên rất dễ bị kẻ nào có ý đồ xấu dùng sự xu nịnh, tâng bốc mê hoặc để dẫn dắt đến thất bại. Thiết nghĩ Đỗ Thông Minh chia tay ông Hoàng Cơ Minh cũng nhìn thấy ở ông Minh những đặc điểm giống như tôi thấy, nên nhanh chân giã từ Mặt Trận?

Do đâu tôi khám phá ra khát vọng của Tướng Minh? Thấy ông làm thợ sơn quá vất vả, một hôm tôi nói: “Anh Minh, tại sao anh không đi xin việc như Phó Đề đốc Đinh Mạnh Hùng làm cho hãng Xerox, có phải đỡ mệt hơn không?” Tướng Minh cười cười trả lời: “Cậu không biết Hitler xuất thân là anh thợ sơn mà về sau làm rúng động thế giới à?”. Thật ra, Hitler chưa bao giờ là thợ sơn. Giấc mơ của Hitler là trở thành họa sĩ (Peintre trong tiếng Pháp). Hitler thi vào trường mỹ thuật, bị đánh rớt vì tranh vẽ của Hitler giống tranh vẽ của kiến trúc sư; chứ không giống như tranh nghệ thuật. Qua câu trả lời của Tướng Minh, dù là đùa, thì nó cũng biểu hiện cá tính của ông sau nhiều ngày đêm tranh luận với tôi. Đối với nhân loại, Hitler là con Quỷ. Tướng Minh nuôi giấc mơ Hitler thì dễ trở thành… quỷ!

Tôi nghe nhiều nguồn tin, trong đó có nguồn tin từ luật sư Nguyễn Văn Chức, nhà báo Cao Thế Dung, anh là cháu của Mười Cúc Nguyễn văn Linh, Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản. Họ bảo anh là cán bộ cộng sản được gửi ra nước ngoài để triệt hạ Mặt Trận Hoàng Cơ Minh. Riêng tôi thì không, bởi vì trong cuộc nội chiến VN, gia đình nào cũng có người ở phía bên này hoặc ở phía bên kia. Tôi chỉ theo dõi, quan sát hành động của đối tượng để đánh giá mà thôi. Vả lại, tôi rất không ưa sự chụp mũ vô căn cứ.

Nhân có phim “Terror In Little Saigon” ra đời, anh mới viết bài Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn” đăng trên tuần báo Sống ngày 15 tháng 11 năm 2015. Qua bài viết đó, tôi nhận thấy có một số sự kiện mà tôi cần đặt câu hỏi: “Anh Là Ai?” Nhớ có lần xem cái Video Clip “Giờ Giải Ảo” với chủ đề “Trọng-Thủy Mỵ-Châu thời nay: Người Tầu lấy vợ Việt” do anh cùng nhà báo Đinh Quang Anh Thái diễn xuất, tôi cũng muốn thử giải ảo để độc giả nhận xét anh là ai nhé. Nếu tôi giải không đúng, anh cứ việc lên tiếng phản bác, còn nếu anh im lặng thì độc giả sẽ hiểu anh là ai.

Anh kể anh tham gia Mặt Trận vì câu nói của ông Hoàng Cơ Minh: “Tôi không tin là trong đời mình sẽ thấy Việt Nam được giải phóng khỏi chế độ Cộng sản. Nhưng tôi thà chết trong rừng như một thảo khấu còn hơn làm một người tỵ nạn ở hải ngoại.” Và anh kể chuyện ông Hoàng Cơ Minh nhận công tác đi tìm người Mỹ mất tích (MIA) trong chiến tranh VN được ông Richard Armitage giao phó để tương kế tựu kế dàn dựng cuộc kháng chiến mà không thèm hỏi ý kiến Hoa Kỳ là thêm một lý do để anh tham gia, thì tôi không tin. Là một người thông minh, anh không thể nào tham gia một tổ chức mà ông “Lãnh Tụ” thà chết trong rừng như một tên thảo khấu (chứ không thèm tuân theo nguyên tắc và quy luật đấu tranh cách mạng và cái ông “Lãnh Tụ” đó dám trở mặt với Hoa Kỳ trong khi còn lệ thuộc giấy tờ để vào đất Thái). Không! Anh không phải là loại người bồng bột để tham gia một cách phiêu lưu như vậy. Dù anh có máu “lãng mạn cách mạng” chăng nữa, anh cũng không liều lĩnh đến thế. Anh tham gia có chủ đích làm quân sư; chứ không giống như Trung tá Lê Hồng và hàng chục “kháng chiến quân” tình nguyện ôm súng xuyên rừng vào Việt Nam mà nội địa chưa có cơ sở hạ tầng.

Trong bàn bạc tiến hành cuộc chiến tranh nhân dân, tôi đã cảnh báo ông Hoàng Cơ Minh rằng nếu ông cứ khăng khăng theo chủ trương của ông thì chắc chắn trước sau gì ông cũng trở thành thảo khấu. Nay anh lặp lại hai chữ “thảo khấu” thốt ra từ cửa miệng ông Minh càng xác minh cho mọi người thấy rằng ông Minh là lãnh tụ một tổ chức đấu tranh không hề có sách lược, chiến lược gì cả, chỉ làm liều để thà làm tên “thảo khấu” hơn là phải làm người tị nạn ngày ngày đi sơn nhà để kiếm cơm độ nhật!

Trong “Hồi Ký Một Đời Người”, cụ Phạm Ngọc Lũy đã đề cập đến Nguyễn Xuân Nghĩa như sau:

– Người có nhiều sáng kiến nhất về Đại Hội (Chính Nghĩa) là Phạm Dương Hiển, cũng là người giới thiệu Nguyễn Xuân Nghĩa từ San Francisco sang giúp Đại Hội. (tr. 110)

– Sau Đại Hội, Hoàng Cơ Minh đã lấy lại sức, không còn bị sốt rét như hôm tới Virginia, cho biết sẽ để Nghĩa giữ chức vụ Tuyên Vận. Quả thực, sau khi nghe lời này, tôi toát mồ hôi. Trực giác đã giúp tôi nhận ra có cái gì bất thường….( tr.120 )

– Khi Hoàng Cơ Minh cho biết đưa Nghĩa vào chức vụ Ủy Viên Tuyên Huấn, tôi đã nói:“ Nghĩa đã ở lại với CS năm năm, nên cần một thời gian để hiểu Nghĩa, để tìm hiểu công việc Nghĩa đã làm khi ở lại Sài Gòn. Nghĩa có rất nhiều khả năng, làm việc thâu đêm suốt sáng không biết mệt… nhưng càng tài giỏi bao nhiêu, một khi gây tai hại thì tai hại sẽ to lớn không lường được. Giữ một nhiệm vụ có ảnh hưởng đến sinh mệnh MT thì cần phải đắn đo, suy nghĩ…”.  Tuy ở cùng nhà 6604 Lee Highway gần hai tháng, không một lần nào tôi nói với Nghĩa về chi tiết công việc tôi đã làm ở các nơi, và cũng không hề hỏi Nghĩa những ngày Nghĩa ở lại Sài Gòn. (tr. 139,140)

– Mở đầu phiên họp, Liễu buộc tội Nghĩa từ khi vào MT luôn luôn gây bất hòa giữa người này với người kia, như công kích Đinh Mạnh Hùng, cư xử không tốt với Nguyễn Bích Mạc. Báo Kháng Chiến dưới sự trông coi của Nghĩa đã được sử dụng để gây chia rẽ, mượn lời Lê Hồng (Đặng Quốc Hiền) để mạt sát tập thể quân đội. Giới sinh viên, văn nghệ sĩ, Phật giáo … đều có lời than phiền. Thoạt đầu, Liễu cho rằng Nghĩa còn quá trẻ nên nông nổi, cho đến khi Ủy ban Phản Gián An Ninh khuyến cáo nên thay thế Nghĩa ở chức vụ Tuyên vận. Vì Nghĩa, sau 75 tiếp tục ở lại Việt Nam, đã cộng tác với Nguyễn Văn Hảo, không hề phải đi học tập cải tạo, đó là chưa kể đến yếu tố Nghĩa là cháu của Tổng Bí Thư VC Nguyễn văn Linh đang gây nghi vấn trong dư luận. Vì sinh mệnh của MT, đây là vấn đề an ninh nên chỉ hội ý với Ủy Ban An Ninh mà không triệu tập phiên họp Tổng Vụ (tr. 224)

– Trần Xuân Ninh, sau khi nghe những lời nói đi đáp lại đã dằn từng tiếng:“Tôi có cảm tưởng Nghĩa là nguyên nhân của mọi sự việc, Nghĩa đứng đầu lá thư nặc danh, Nghĩa gây ảnh hưởng với chiến hữu Chủ tịch, với chiến hữu Định. Vậy có phải đúng Nghĩa là nguyên nhân của mọi sự rắc rối, và như thế có đúng không ?”. (tr.226)

– Ngày 23, Nguyễn Tường Bá đã nói câu chót buổi họp: “Nếu chiến hữu Định tiếp tục nghe và tin theo chiến hữu Nghĩa thì vấn đề còn nhiều khó khăn lắm! ”. (tr. 228)

– Liễu không dằn được, nói tiếp: “Tôi chưa hề làm gì để rung thang cả. Chiến hữu Chủ tịch đề cập đến vấn đề thay thế Tổng Vụ Trưởng, còn hải ngoại chưa hề bảo quốc nội phải từ chức dù công việc không tiến triển. Không phải Nguyễn Nam viết lá thư gửi đi các nơi. Những người khác đã viết để Nguyễn Nam ký tên.. ” ( tr.236 )

– Hoàng Cơ Định (Phan Vụ Quang) vẫn giọng gay gắt: “Không nên buộc tội người vắng mặt. Nếu bảo rằng không ai có quyền, chỉ là phân chia trách nhiệm thì Tổng vụ Trưởng có quyền gì giải nhiệm Vụ trưởng Nguyễn Đồng Sơn (Nghĩa). Tôi đề nghị mời chiến hữu Đồng Sơn tham dự phiên họp. Phải để Đồng Sơn có tiếng nói..”(tr.237).

Khi công thành danh toại, cảnh “lục súc tranh công” giành nhau miếng đỉnh chung mà sinh ra phân hóa là chuyện thường thấy. Nhưng khi đang mưu đồ việc lớn, muốn thành công, ắt mọi người phải đoàn kết như keo sơn mới đúng. Là một quân sư cho Mặt Trận đang mưu đồ việc lớn, anh âm mưu chia rẽ người này với ngưới kia là một điều phi lý. Anh chuyên viết thư nặc danh là một hành động không xứng đáng với một con người bình thường; chứ đừng nói là một quân sư. Anh hành động mờ ám (viết thư nặc danh), vì anh có chủ đích.

Tôi đã hỏi ông Phạm văn Liễu tại sao anh là người tiến cử Nguyễn Xuân Nghĩa với Hoàng Cơ Minh, mà cuối cùng anh lại bị Nghĩa xúi dục Hoàng Cơ Minh cách chức? Ông Liễu đáp: “Thằng Nghĩa nó dùng miệng lưỡi rắn đâm bị thóc chọc bị gạo và khổ nhục kế để lấy lòng Hoàng Cơ Minh. Hễ Hoàng Cơ Minh nằm trên giường là nó nằm ngay dưới sàn nhà cạnh ông Minh”. Câu này ông Liễu cũng nói với ông Nguyễn Văn Chức nữa. Tôi tin rằng Đại tá Trần Minh Công cũng nghe ông Liễu nói như thế.

Năm 1988 cựu Đại sứ Bùi Diễm thuyết phục được các đảng viên cao cấp Đại Việt họp nhau để thống nhất Đảng về một mối. Sau phần nghi thức khai mạc, cụ Cung Đình Quỳ 92 tuổi phát biểu đầu tiên. Cụ đã hài tội các anh Đặng Văn Sung, Nguyễn Tôn Hoàn, Hà Thúc Ký, Nguyễn Ngọc Huy, Bùi Diễm, Đặng Văn Đệ, Nguyễn Văn Canh v.v… đã không đoàn kết nhau để chiến thắng cộng sản. Cụ muốn kể từ nay các đồng chí phải dốc hết tâm huyết đoàn kết một lòng để cùng nhau phất ngọn cờ Đại Việt giải phóng Việt Nam. Sau bài nói hùng hồn của đồng chí cao niên nhất, các anh lớn đều bắt tay xin lỗi nhau, rưng rưng thú tội và thề sẽ quyết tâm. Mỗi người luân phiên phát biểu chừng ba phút. Tới lượt tôi, tôi bày tỏ sự ngưỡng mộ lời nói hùng hồn của đồng chí Cung Đình Quỳ, nhưng có một điểm tôi không đồng ý. Mọi người hướng mắt nhìn về tôi để chờ xem tôi nói điều gì. Tôi chậm rãi thưa: “Tôi không đồng ý với câu ‘từ nay chúng ta phất ngọn cờ Đại Việt để giải phóng Việt Nam’. Nói như thế, có nghĩa là Đại Việt vẫn mang tinh thần cục bộ. Tại sao chúng ta không cùng các tổ chức khác để phất ngọn cờ Dân Tộc? Một mình Đại Việt dù đoàn kết keo sơn đến mấy cũng không thể triệt hạ nổi cộng sản”. Các nhân vật tham gia buổi họp năm 1988 còn sống là các anh Bùi Diễm, Đào Nhật Tiến, Nguyễn Văn Canh, Lê Tấn Trạng và Nguyễn Văn Ánh chắc còn nhớ điều tôi nói trong buổi họp.

Năm 1989, Đảng Đại Việt Thống Nhất ra đời, thấy cụ Nguyễn Tôn Hoàn và cụ Hà Thúc Ký làm Đồng Chủ tịch thì tôi đề nghị Chuẩn tướng Lê Quang Lưỡng – cựu Tư lệnh Nhảy Dù – cùng ra khỏi Đảng vì hai vị lãnh đạo vẫn đặt nặng chức chưởng. Tại sao không nhường nhau để một người là Chủ Tịch, một người là Phó Chủ Tịch, mà phải là Đồng Chủ Tịch? Kể từ đó, tôi không tham gia đảng phái nào khác.

Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Ngày 29 tháng 12 năm 1984, Mặt Trận vỡ làm đôi do phân hóa nội bộ, mà vấn đề quan trọng nhất là tài chánh không minh bạch. Ông Phạm văn Liễu và ông Phạm Ngọc Lũy đòi Hoàng Cơ Định phải báo cáo sự chi tiêu một cách rõ ràng. Sự đòi hỏi đó là hợp lý, nhưng ông Minh bênh vực em, còn cách chức ông Liễu mà anh không ngăn cản, tức là anh đồng lõa với việc ông Minh làm kháng chiến để ông em – Hoàng Cơ Định – nắm túi tiền. Ở trường hợp đó, tôi sẽ ra khỏi tổ chức vì ông Minh lem nhem, không xứng đáng làm lãnh tụ. Anh vẫn bám trụ, tức là anh có ý đồ hùa theo phần tử xấu trong tổ chức để sau này dễ bề khuynh đảo.

Khi cao trào kháng chiến lên tột đỉnh, ông Phạm Văn Liễu nổi đình nổi đám hơn cả ông Hoàng Cơ Minh, nhờ vào tài hùng biện kích động quần chúng. Tôi được người anh thúc bá là Đặng văn Đệ giới thiệu với ông Liễu. Trước sự hào hứng của ông Liễu, tôi nói với ông ta rằng “anh là người hữu dũng vô mưu, thùng rỗng kêu to thôi”. Ông anh tôi và ông Liễu, cả hai người rất giận. Tôi giải thích: “Anh đang đi bán món hàng mà nhà sản xuất chưa chế tạo, trước sau gì cũng bể. Rút cục, anh nào giữ tiền, anh đó có quyền lực và anh với hai bàn tay trắng sẽ chẳng còn ai theo.”

Tôi không phải tiên tri. Nhưng trong thời đại kim tiền, phe nào nắm tài chánh, phe đó có thế lực. Trong cuộc họp vào ngày 29 tháng 12 năm 1984 diễn ra tại San José của phe ông Hoàng Cơ Minh ít đoàn viên tham dự hơn phe hai ông Đại tá Phạm văn Liễu và Trần Minh Công tổ chức tai Orange County, nhưng rút cục Mặt Trận đẻ ra Đảng Việt Tân nhờ có tiền trả lương cán bộ. Phe ông Liễu dần dần lùi vào bóng tối. Không ai dám phủ nhận lòng nhiệt thành của các ông Phạm Văn Liễu, Trần Minh Công, Phạm Ngọc Lũy, nhưng đồng thời các ông cũng đáng bị khiển trách vì đã kém luận lý để bị Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh dẫn dắt vào cuộc phiêu lưu đầy tai tiếng. Tôi không theo ông Hoàng Cơ Minh vì tôi ý thức quy luật đấu tranh cách mạng: Không bao giờ phát động quần chúng trước khi có nội lực.

Là quân sư, anh không can ngăn ông Hoàng Cơ Minh để râu, mặc bà ba đen, quấn khăn rằn giống hình ảnh lãnh tụ Hồ Chí Minh – một tội đồ dân tộc – tôi nghĩ, anh có thâm ý. Trên tờ Kháng Chiến, anh phổ biến tên ông Hoàng Cơ Minh bằng ba chữ tắt “HCM”, tôi nghĩ, anh không vì sơ ý.

Viết bài “JE SUIS CHARLIE” hồi đầu tháng Giêng năm 2015, tôi nói rằng tôi coi Mặt Trận là nghi phạm trong cái chết của nhà báo Đạm Phong và vợ chồng Lê Triết, vì không có tang chứng. Nhưng về cái chết của ông Hoàng Cơ Minh, tôi khẳng định các ông Nguyễn Xuân Nghĩa, Hoàng Cơ Định, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn là thủ phạm. Phó Đề đốc tuyên bố Mặt Trận có 10 ngàn quân và 36 tổ chức ở nội địa tham gia kháng chiến là tuyên bố láo, mà chắc chắn ban lãnh đạo Mặt Trận biết rõ hơn ai hết. Vậy ông Minh lên đường về nước để tìm cái chết vì lãnh tụ bị bẽ mặt do sự lừa dối và vì sợ phe ông Liễu tố giác về cái chết của ký giả Đạm Phong liên lụy đến những việc làm khuất tất của mình. Ông Minh thà chết như tên thảo khấu trong rừng Thái Lan hơn là bị chung thân bóc lịch trong tù. Ông Minh không phải là anh hùng như người ta tưởng, như Việt Tân tuyên dương. Ông Mình hèn vì không dám đối diện với công lý và bất nhân vì dẫn những người yêu nước chết theo mình một cách vô lối.

Lịch sử không thể tha thứ cái tội của ông Minh và mưu đồ của anh đẩy ông Minh vào chỗ chết.

Nếu tôi là quân sư, tôi sẽ khuyên ông Minh đứng ra giải thích với đồng bào như sau: “Trước đây, Mặt Trận dùng đất Thái Lan làm bàn đạp để xâm nhập Việt Nam nhằm đưa cán bộ về xây dựng hạ tầng cơ sở nội địa, chờ cơ hội đứng lên lật đổ bạo quyền Việt Cộng. Nhưng tình thế đã đổi khác, Thái Lan hiệp thương với Việt Cộng, nên dự án xâm nhập bất thành. Chúng tôi chuyển đấu tranh cách mạng bạo lực sang đấu tranh chính trị. Số tiền do đồng bào đóng góp bấy lâu nay Mặt Trận sẽ dùng để xây dựng cộng đồng, đào tạo thế hệ trẻ cho chiến lược dài lâu, nếu thế hệ chúng tôi chưa đạt được”. Tôi tin anh Nghĩa thừa sức nghĩ ra điều như tôi trình bày ở trên, nhưng anh không ngăn cản ông Minh, vì anh muốn ông Minh … phải bị hy sinh. Hoàng Cơ Định không cản anh mình, vì biết chắc số tiền cả chục triệu đô-la do Mặt Trận quyên góp được sẽ về tay mình. Mỗi người có một mưu tính riêng. Còn hai anh chàng Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn chỉ là hạng theo đuôi, bảo sao nghe vậy.

Trong bài Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn, anh Nghĩa tiết lộ anh biết ông Minh chết ba năm sau ngày gặp gỡ lần đầu. Ông Minh chết, anh Nghĩa cùng một lúc đảm nhiệm chức vụ Tuyên vận và Kế hoạch, tức anh Nghĩa là đầu não (Mastermind) quyết định mọi chuyện, đúng không? Cái việc Chủ tịch Hoàng Cơ Minh viết thư từ chiến khu quốc nội gửi thư ra thăm đồng bào hải ngoại vào dịp Tết Nguyên Đán, chúc các cháu nhi đồng trong dịp Tết Trung Thu và những phóng sự các trận đánh của “Kháng chiến quân” hạ sát Công An Việt Cộng đăng trên tờ Kháng Chiến đều do anh ngụy tạo; chứ ai vào đấy? Ai dám qua mặt ông Tổng Tuyên Vận? Chắc chắn anh biết những tin vịt đó sẽ một ngày bị bại lộ, uy tín anh sẽ cháy ra tro, tại sao anh vẫn làm? Bởi vì anh có chủ đích?

Trong đời người, “CHỮ TÍN” là quan trọng nhất. Làm tiền bất chính sẽ bị quần chúng khinh khi, phỉ nhổ. Tại sao anh dám hy sinh danh dự của mình? Phải chăng anh âm mưu chuyện gì ghê gớm hơn?

Anh là kinh tế gia thượng thặng, vì được các đài VOA, RFA, RFI thường xuyên phỏng vấn. Mỗi lần anh đoán thị trường lên xuống đều trúng phóc, thì với số tiền kếch sù của Mặt Trận, anh chỉ ngồi nhà “chơi” chứng khoán, cũng đủ đem về cho Mặt Trận hàng chục triệu đô-la một cách danh chính ngôn thuận. Anh đâu cần dùng CỜ VÀNG dán trên những cái lon xin tiền đồng bào yểm trợ kháng chiến đặt lây lất nơi chợ búa, nhà hàng ăn? Hình thức đem CỜ VÀNG đi ăn xin chẳng khác gì những Mẹ Mìn đi bắt trẻ con, rồi đánh đập cho què tay què chân để đưa tới đám đông lạy ông đi qua lạy bà đi lại. Anh chà đạp biểu tượng thiêng liêng của người Chống Cộng mà không ai dám hé môi. Anh cao cường thiệt!

Theo “kháng chiến quân” Phạm Văn Thành nhận định, sau cái chết của ông Minh, cán bộ mất niềm tin, Mặt Trận có nguy cơ tan rã, nhưng nhờ Nguyễn Xuân Nghĩa bay sang Âu Châu gây dựng lại, nên Đảng Việt Tân mới tồn tại tới ngày hôm nay. Tôi đánh giá nhận định của anh Phạm Văn Thành là đúng, bởi vì ngoài anh Nghĩa ra, những thứ như Hoàng Cơ Định, Trần Xuân Ninh, Nguyễn Kim Huờn chẳng có khả năng gì để xây dựng đảng Việt Tân.

Tôi chưa hề đọc thấy Hoàng Cơ Định viết một bài tham luận chính trị nào cho ra hồn. Anh ta chỉ biết thấy ai viết bài bênh vực Việt Tân thì vội nhảy ra khen và tâm đắc. Hai chữ “Tâm đắc” được ông Định xài hoài, nghe mà phát chán. Hoàng Cơ Định đáng khinh vì khi luật sư công tố ở Tòa đưa tấm hình Hoàng Cơ Minh nằm chết, hỏi có biết người này là ai không, thì Hoàng Cơ Định lắc đầu nói không! Nói “không” là vì lúc đó Mặt Trận vẫn cương quyết xác nhận Hoàng Cơ Minh còn sống! Thật tội nghiệp ông Hoàng Cơ Minh, đến thằng em mình cũng không dám nhìn nhận mình!

Trần Xuân Ninh mang danh bác sĩ, nhưng tối dạ, cứ ở lỳ trong đảng Việt Tân cho đến khi bị khai trừ (tức là bị đuổi) thì mới thốt lên Việt Tân đi chệch hướng. Hướng nào? Sao không nói?

Còn Nguyễn Kim Huờn thì chỉ biết “Xì, Già, Đầm, Bồi …” trong cỗ bài cào theo như bạn cùng đơn vị Đào Vũ Anh Hùng từng tiết lộ. Chiều mồng 5 tháng 7 năm 2013, tại nhà một anh em Không Quân, Nguyễn Kim Huờn đến chào tôi. Tôi bảo: “Anh còn nợ Phạm Đăng Cường và tôi một lời xin lỗi”. Huờn vội vã nói: “Tôi ra khỏi Việt Tân rồi mà, anh Âu!” Tôi bỉu môi. Huờn nắm lấy tay tôi, quả quyết nói: “Anh hãy nhìn vào mắt tôi đây này! Tôi nói thật mà, anh Âu!”. Tôi gỡ tay Huờn ra và nói: “Tôi mắc mớ gì phải nhìn vào mắt anh để biết sự thật? Anh hãy tổ chức cuộc họp báo để thông báo với quần chúng kia kìa! Giống như anh đã họp báo khai trừ Trần Xuân Ninh dạo trước ấy! Cái ngày anh khai trừ Trần Xuân Ninh, tôi đã biết sẽ chẳng bao lâu anh cũng bị Việt Tân cho nghỉ việc, vì vai trò bù nhìn của anh đã cáo chung, vì anh chẳng có khả năng để họ dùng”. Từ ngày gặp gỡ đó cho đến nay, tôi chẳng biết Nguyễn Kim Hườn trốn ở đâu mà không ra mặt trong khi mọi người xôn xao về vụ “Terror in Little Saigon”. Một sĩ quan VNCH đi làm kháng chiến, mà lẩn tránh như thế, tôi cho là rất tồi.

Thành phần lãnh đạo vừa không có khả năng, vừa tồi cho nên anh Nghĩa thao túng thế nào cũng được, là phải! Hai nhân vật Phạm Văn Liễu, Phạm Ngọc Lũy được coi là “lão thành” bị anh đá văng ra khỏi tổ chức mà chỉ biết cười đau khóc hận bằng hai tập hồi ký dày cộm thì ai nấy đều nhìn nhận anh nguy hiểm thật! Giống như năm nào Tiến sĩ Nguyễn Văn Hảo đã nói về anh ở Paris.

Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Tôi làm mất lòng nhiều người lắm, vì quen thói nói thẳng thừng. Sau khi tôi đọc bản thảo bài phóng sự do ký giả Hoàng Xuyên theo chân Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh về “khu chiến”, tôi khuyên ông Nguyễn Thanh Hoàng – Chủ nhiệm tờ Văn Nghệ Tiền Phong – không nên đăng, bởi vì tôi biết đó không phải là sự thật. Ông Hoàng giận tôi lắm, đáp lớn gần như mắng tôi: “Các anh Đại Việt có cái tật chê bai người khác, hèn gì không đoàn kết được với ai!” Tôi không phản ứng lại, chỉ nhún vai đáp: “Wait and See”! Đau thay, sự đoàn kết của ông Chủ nhiệm VNTP với ông Hoàng Cơ Minh mang lại kết quả vác chiếu ra tòa vì bị anh kiện cái tội phỉ báng. Ông Hoàng về sau thân tôi lắm! Mỗi lần xuống Houston, ông đều mời tôi đi ăn để phân bua: “Giá như ngày đó tôi nghe lời anh!”.

Tôi làm mất lòng Đại tá Cảnh sát Phạm văn Liễu, Thượng Nghị sĩ Nguyễn văn Chức, Đại tá KQ. Vũ Thượng Văn, Trung tá KQ. Đàm Thượng Vũ, Trung tá KQ. Phạm Hữu Thế … vì tôi nói sự thật về Mặt Trận cho họ nghe. Khi Mặt Trận mới tan vỡ, luật sư Nguyễn Văn Chức viết bài bào chữa, ví sự tan vỡ của Mặt Trận giống như “cơn sốt vỡ da” của đứa trẻ trước khi bước sang giai đoạn trưởng thành. Tôi trêu ông: “Luật sư hay thiệt! Các ông luật sư đều có biệt tài biện bác để biến một kẻ có tội thành vô tội, hoặc ngược lại!”. Luật sư Chức giận tôi lắm, có lẽ ông nghĩ ông là Thượng Nghị sĩ thì trình độ nhận thức chính trị phải hơn anh chàng phi công lái máy bay. Ông cho rằng ông ủng hộ Mặt Trận là đúng! Về sau, chuyện kháng chiến càng ngày càng vỡ to ra, Thượng Nghĩ sĩ Chức viết nhiều bài miệt thị Mặt Trận hết sức nặng nề. Giống như Chủ nhiệm Nguyễn Thanh Hoàng, luật sư Chức không còn giận tôi nữa, mà lui tới nhà tôi uống trà và hút thuốc lá rất thường xuyên. Ông biết ông hớ vì cả tin.

Một hôm tôi hỏi luật sư Chức: “Anh có biết tại sao Nguyễn Xuân Nghĩa là ‘Mastermind’ trong Mặt Trận, cha đẻ ra Việt Tân mà lại giao cho Nguyễn Kim Hườn làm Chủ tịch, rồi bỏ Việt Tân để nhảy sang lãnh vực truyền thông?” Ông Chức đáp bằng tiếng Pháp: “Sa mission est accomplie” (Sứ mạng của anh ta hoàn tất). Câu trả lời của luật sư Chức khiến tôi nghĩ ngợi nhiều lắm.

Tốt nghiệp ở Pháp về, anh làm việc với Phó Thủ tướng Nguyễn Văn Hảo đặc trách kinh tế. Khi Miền Nam rơi vào tay cộng sản, ông Hảo chẳng những không tìm cách ra nước ngoài, nhất định ở lại và cố giữ cho bằng được 16 tấn vàng để tâng công với cộng sản. Có phải anh Nghĩa được người phía bên kia móc nối để dụ Nguyễn Văn Hảo ở lại? Sở dĩ tôi hỏi anh câu này là vì hai anh em ông Trung tướng Lâm Văn Phát, Trung tá Lâm Văn Phiếu ở lại vì có bà chị làm lớn ở phía bên kia dụ ở lại, sẽ được đảng trọng dụng trong chế độ mới. Rất nhiều trường hợp tương tự với hai ông Phát, Phiếu được móc nối lắm. Hai anh em ông Phát, ông Phiếu vẫn bị đi tù vì tin vào lời dụ dỗ của bà chị.

Có người hỏi anh có phải là Nguyễn Xuân Nghĩa, tác giả bài viết mạt sát chế độ VNCH một cách thậm tệ đăng trên báo cộng sản. Anh đáp: “Ở VN có nhiều người mang tên Nguyễn Xuân Nghĩa, nhưng ông nhà báo Nguyễn Xuân Nghĩa ấy không phải là em”. Tôi thắc mắc tại sao sau khi anh rời khỏi VN thì không thấy ông nhà báo Việt Cộng nào ký tên Nguyễn Xuân Nghĩa nữa. Tôi chỉ biết có ông Nguyễn Xuân Nghĩa ở Hải Phòng, nhỏ tuổi hơn anh, đang là nhà đấu tranh dân chủ trong nước.

Là kinh tế gia, có phải anh Nghĩa là “Mastermind” giúp cộng sản Hà Nội mở ra các chiến dịch đánh tư sản mại bản, đổi tiền, tổ chức ra đi bán chính thức để vét tiền của dân Miền Nam? Nhờ đó anh không phải bị đi tù giống như bao quân cán chính trong chế độ VNCH. Anh Nghĩa lên máy bay rời khỏi Việt Nam bằng đường chính thức; chứ không vượt biển, vượt biên gian khổ, hiểm nguy như bao nhiêu người khác, có lẽ anh phải nhận điều kiện gì đó với Việt Cộng? Nếu ra hải ngoại, anh không làm theo yêu cầu của VC, thì VC sẽ tố giác anh là tác giả của những chiến dịch đánh tư sản mại bản, đổi tiền, tổ chức ra đi bán chính thức … chắc chắn anh khó sống với đồng bào nạn nhân của anh.

Ở lại với cộng sản 5 năm, có lẽ anh Nghĩa được cộng sản đào tạo thuần thục về phương thức đấu tranh khuynh đảo, nên tuy nhỏ tuổi mà anh làm cho Mặt Trận trở thành một đảng Lừa Đảo một cách ngon lành, không ai dám đụng đến, kể cả những đoàn thể đấu tranh quang phục quê hương.

Nhà báo A. C. Thompson tiết lộ anh có cuộc họp của Mặt Trận bàn tính thanh toán nhà báo Đỗ Ngọc Yến, chủ nhân báo Người Việt. Anh phủ nhận cái tin đó và mạt sát anh Thompson thậm tệ. Anh Thompson trả lời nhà báo Hà Giang rằng anh có nói. Nếu anh Nghĩa muốn đối chất thì Thompson sẵn có ba nhân chứng. Từ đó đến nay anh không kiện Thompson tội vu khống như anh đã kiện các ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung và Vũ Ngự Chiêu dù có nhiều người viết thúc đẩy anh kiện.

Qua sự kiện này, tôi hiểu bọn trong Mặt Trận hiếu sát, không có mưu lược; còn anh tha mạng Đỗ Ngọc Yến vì anh sẽ dùng Đỗ Ngọc Yến cho ý đồ tương lai. Do đó, tôi hiểu vì sao anh không thèm làm Chủ tịch Đảng Việt Tân, vì nó không quan trọng bằng nắm ngành truyền thông. Anh ngầm cho Đỗ Ngọc Yến biết, nhờ sự can thiệp của anh trong Mặt Trận để Đỗ Ngọc Yến phải mang ơn anh, thì anh bảo gì Đỗ Ngọc Yến cũng phải làm để đền ơn anh. Có thể anh dàn xếp cuộc họp kín giữa Đỗ Ngọc Yến và Nguyễn Tấn Dũng mà sau này bại lộ thì Nhật báo Người Việt bị lên án tư thông với Việt Cộng?

Tôi viết bài “JE SUIS CHARLIE” từ đầu năm 2015, yêu cầu anh trả lời câu hỏi của tôi “ai là người giả danh Chủ tịch Hoàng Cơ Minh viết thư từ quốc nội gửi ra thăm đồng bào, khi Hoàng Cơ Minh đã chết từ năm 1987”, anh không thèm trả lời. Nhưng khi nhà báo A. C. Thompson đòi phỏng vấn thì anh sẵn sàng. Anh khen Hoàng Cơ Minh tương kế tựu kế biến việc tìm kiếm binh sĩ Mỹ mất tích thành Kháng Chiến mà không thèm hỏi ý người Mỹ. Trong khi Mỹ đòi phỏng vấn thì anh nhận lời ngay, điều đó chứng tỏ anh trọng Mỹ khinh Việt, càng cho tôi thấy anh mâu thuẫn và không thành thật trong quyết định tham gia Mặt Trận. Anh tự tin anh thừa bản lĩnh để qua mặt nhà báo Mỹ. Không ngờ anh bị lộ chân tướng là người nói dối, vì anh không dám kiện PBS và ký A. C. Thompson.

Thực ra sự dối trá lừa đảo của anh đã xảy ra rõ ràng nhất khi anh giả Chủ tịch Hoàng Cơ Minh đã chết viết thư thăm đồng bào quốc ngoại. Người dân thường lo làm ăn không hay biết đã đành, nhưng giới truyền thông phải biết, vì tấm hình tử thi của HCM đã được báo chí Thái Lan đăng tải từ tháng 11 năm 1987. Có một điều rất lạ là chẳng hiểu sao giới truyền thông VN im lặng và ông Vũ Quang Ninh, một “Guru” truyền thông và những ký giả tên tuổi khác lại rất thân với anh, một người đi lừa. Mà anh đâu chỉ lừa thiên hạ bằng những cao đơn hoàn tán như các anh Sơn Đông mãi võ bán dạo ở đầu đường xó chợ? Anh lừa bằng tin tức láo. Anh làm nhục lá CỜ VÀNG dán trên những chiếc lon xin tiền yểm trợ Kháng Chiến để lây lất nơi chợ búa, nhà hàng ăn. Các nhà truyền thông mù hết hay sao vậy?

Tôi đăng bài “VÀNG RƠI KHÔNG TIẾC” năm 1988, tức là vào thời điểm Hoàng Cơ Minh đã chết, Nguyễn Kim Huờn ra lệnh đàn em đe dọa tính mạng nhân viên tòa soạn Lý Tưởng, mà anh không ngăn, tức là anh chủ trương đàn áp tiếng nói của Quân chủng VNCH. Thế mà những chiến sĩ Không Gian từng chinh Nam phạt Bắc đều im thin thít. Anh Nghĩa lợi hại quá, đi chứ!

Tôi tin anh Nghĩa không phải là cộng sản, vì anh là tay chơi điệu nghệ: rành uống rượu ngon, mặc áo quần đẹp và thích thưởng thức giọng “ténor” từ những tiếng hát “vượt thời gian” réo rắc bên tai mình. Nhưng căn cứ những gì anh đã hành động từ khi anh gia nhập Mặt Trận, anh đẻ ra Việt Tân làm tan biến NIỀM TIN vào chính nghĩa phục quốc như cụ Huỳnh Văn Lang lên án thì tôi không biết anh đang ở phía nào. Giống như tôi không thể nói Trí Quang là cộng sản vì tôi không có tài liệu chứng minh, nhưng sau khi lật đổ xong chính quyền Tổng thống Ngô Đình Diệm, Trí Quang tiếp tục gây rối những chính quyền kế tiếp, Trí Quang kêu gọi đồng bào Phật tử mang bàn thờ Phật ra đường để ngăn cuộc hành quân của VNCH truy kích giặc Cộng, tôi hỏi anh Trần Quang Thuận – cánh tay mặt của Trí Quang – rằng Trí Quang thuộc phe quốc gia hay phe cộng sản, thì Trần Quang Thuận nín thinh.

Việt Tân đưa ra luận điệu: “Ai mà chống Việt Tân là làm lợi cho cộng sản” hòng bịt miệng người không đồng ý những hành vi lừa đảo, khủng bố của Việt Tân. Lẽ ra Việt Tân phải giản tán khi thua vụ kiện các ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung, Vũ Ngự Chiêu vì tòa phán quyết các bị can vô tội, nghĩa là sách họ viết ra là đúng sự thật.

Cuốn phim “Terror In Little Saigon” ra đời, Việt Tân phản ứng như đứa con nít bù lu bù loa. Điều đó chứng tỏ trong cái đảng Việt Tân chẳng có ma nào có trí tuệ, có bản lĩnh chính trị. Trình độ ấu trĩ như vậy thì có thể làm tay sai; chứ không thể ngồi đối diện bọn cáo già cộng sản để thương thuyết hay hòa đàm. Sức mạnh của đảng chính trị là dựa vào quần chúng. Nay Việt Tân bị quần chúng khinh dễ thì lấy đâu ra sức mạnh để thương thuyết? Còn những kẻ cầm cờ chạy hiệu bên ngoài ra mặt bênh vực Việt Tan thì càng tệ hơn, bởi những lý lẽ đưa ra để bào chữa đều ngớ ngẩn giống như ông nhà văn mắc bệnh tâm thần Trần Như Huỳnh.

Cuốn phim “Terror In Little Saigon” ra đời là cuộc trắc nghiệm của Mỹ để đánh giá trình độ của một đảng chính trị có đông bạc và đông đoàn viên đã trưởng thành chưa. Đồng thời đánh giá những nhà truyền thông VN “lề phải ở hải ngoại” có làm tròn chức năng “fair, balance, accuracy” như đạo đức nghề nghiệp đề ra không? (truyền thông “lề phải ở hải ngoại” là truyền thông im tiếng trước cái chết của nhà báo Đạm Phong, Lê Triết và bốc ông Nguyễn Xuân Nghĩa lên may xanh đấy!)

Tôi biết anh Nghĩa là người có nhiều thủ đoạn, cao tay ấn, lại được các nhà báo “lề phải ở hải ngoại” bảo kê, mà tôi dám cả gan rà soát hoạt động của anh, thì tôi dễ bị thanh toán bằng cách này hay cách khác. Nhưng thây kệ! Từng xông pha nơi chiến địa như Snoul, Krek, Konpong Thom, Konpong Chàm, Bình Long An Lộc, Bastogne … mà không chết, tức là Trời cho sống để nói lên lời công đạo, dù có chết thì cũng là làm tròn nghĩa vụ Người Lính Việt Nam Cộng Hòa. Còn bị Việt Tân sai bọn đầu đường xó chợ mạ lỵ thì chỉ kiêu hãnh mỉm cười, vì thân còn chẳng tiếc, tiếc chi danh?

Tôi không có “conflict of interest” với Việt Tân, với giới “truyền thông lề phải ở hải ngoại” vì tôi không đảng, không sinh nhai bằng ngòi bút. Trong bài viết Ba Cuộc Phỏng Vấn Và Hai Năm Phóng Vẩn, anh Nghĩa dùng câu danh ngôn của nhà văn Louis Scutenaire: Trong một xứ của người câm thì người mù mắc bệnh điếc”, để khuyên mọi người đừng câm, mù, điếc. Tôi bèn mạo muội làm người “Whisleblower” để độc giả thử xét xem anh Nguyễn Xuân Nghĩa là AI. Anh đứng về phía nào mà biến hải ngoại thành những người mất NIỀM TIN như cụ Huỳnh văn Lang nhận xét.

Bằng Phong Đặng văn Âu

___

Tài liệu đặc biệt: Đảng Quy và Đảng Chế của Đảng Việt Tân, được cho là của Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa soạn thảo, rất giống tài liệu của cộng sản. Tài liệu này do một cán bộ Việt Tân ly khai khỏi Đảng Việt Tân, gửi cho ông Bằng Phong Đặng Văn Âu.

Mời xem lại: TÂM THƯ CỦA ANH NGUYỄN THANH TÚ, CON TRAI KÝ GIẢ ĐẠM PHONG (BS). – ỦY BAN BẢO VỆ KÝ GIẢ: SỰ IM LẶNG Ở LITTLE SAIGON, 5 NHÀ BÁO NGƯỜI MỸ GỐC VIỆT BỊ SÁT HẠI (CPJ/ BS).  – Phim Khủng bố ở Little Saigon: Một cơn bão trong ly nước (BS). – VIỆT KHANG ĐẶT CÂU HỎI THỜI ĐẠI: “ANH LÀ AI?” (BS). – Cực đoan và hận thù là nguyên nhân của mọi tai họa (Viet-studies/ BS). – Bằng Phong Đặng Văn Âu thoát chết bởi băng đảng Việt Tân như thế nào? (BCT/ FB Đinh Ngọc Thu). – TÔI THÁCH ĐẢNG VIỆT TÂN KIỆN PBS (TNM/ BS). – Chuyện Tháng Qua (NL/ BS).- Nhìn vào sự thật qua vụ các nhà báo gốc Việt bị giết (DM/ BS). – Có gì mới trong phim Terror in Little Saigon? (BS). – Khủng bố dù ở đâu, nhân danh lý do gì, cũng bị nhân loại lên án (Blog RFA/ BS). – Bằng phong Đặng Văn Âu gửi nhà báo Ngô Nhân Dụng (TDCVN/ BS). – Phim ‘Terror in Little Saigon’: Con trai Ðạm Phong lên tiếng (NV/ BS). – VIỆT NAM CỘNG HÒA KHÔNG CHẤP NHẬN KHỦNG BỐ (FB CHTB/ BS). – Về phim “Khủng bố ở Little Saigon” (FB Đinh Ngọc Thu). – Không phải chỉ có CSVN độc quyền ám sát khủng bố! (FB Ngô Văn Hiếu).

Source : 6280. Kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa, ANH LÀ AI?

adminbasam's avatarBA SÀM

BẰNG PHONG ĐẶNG VĂN ÂU

TP Westminster, Quận Cam, ngày 27-12-2015

KTG Nguyễn Xuân Nghĩa. Ảnh chụp lại từ internet KTG Nguyễn Xuân Nghĩa. Ảnh chụp lại từ internet

Thưa anh Nguyễn Xuân Nghĩa,

Trước kia, tôi dùng Nguyễn Đắc Xuân – thằng bạn học thuở thiếu thời – là thằng cộng sản tép riu nổ sảng, nó khoe nó đi theo Cách Mạng (!) là đi làm lịch sử, để nói cho nó hiểu rằng những thứ cộng sản từ chóp bu trở xuống như Hồ Chí Minh, Trường Chinh Đặng Xuân Khu, Phạm văn Đồng, Võ Nguyên Giáp … chẳng có thằng nào học và hiểu biết lịch sử cả. Nếu chúng nó có học lịch sử thì không đời nào chúng nó đi không làm tay sai cho giặc Tàu! Tôi dùng chữ “thằng” để gọi những người cao tuổi hơn mình không phải vì tôi vô lễ. Giản dị là tôi khinh những đứa phản…

View original post 7,674 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 106


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/11/2016

img_1460
Trước sân Phước Lộc Thọ, Little SG.

Mà hình như bọn giám thị trại giam các trại giam tôi đã từng ở qua này con vợ nó làm đại lý cho hãng băng vệ sinh Kotex hay sao mà thấy trại nào cũng phát Kotex loại “bán ế” (gần hết hạn sử dụng hoặc quá hạn sử dụng) cho tù nhân, không thấy nhãn hiệu khác dù ở ngoài có rất nhiều.

Mỗi lần đi ra ngoài, tôi đi ngang mấy phòng giam đầu tiên có đề bảng “tử hình” thấy lúc nào cũng im ỉm, chỉ có con số ghi bằng phấn trắng trên cánh cửa cho biết đang có người và số người đang ở trong đó. Thường thì chỉ thấy từ một đến hai người mà thôi. Con nhỏ tù lao động ngoài nói phòng đó không bao giờ mở cửa cho ra ngoài, kể cả đưa cơm, đưa nước xài. Khi nào mở phải có hai ba cán bộ đi kèm, và cán bộ đem vô chớ tụi tù như nó cũng không được phép bước vô.

Một tháng, quy định tù nhân được phát tám trăm gram thịt heo, bảy trăm gram cá đã nấu chín, đương nhiên phải là thịt, cá ăn được liền. Vậy mà trại Chí Hòa toàn mua heo nọc già, heo nái già thải ra làm thịt nấu cho tù nhân ăn, nên thịt vừa dai, vừa hôi, lại nhiều mỡ khủng khiếp, lại làm không sạch, da heo toàn những lông lá. Thành ra thịt kho nhận vô phòng bọn tôi xé lại lấy được một ít thịt nạc trộm thêm ít bột nêm con tôm mà ăn cơm, phần còn lại bỏ bịch nilon ngày hôm sau cho vô thùng rác. Còn cá thì toàn cá biển ươn, bỏ thêm sả nguyên cây kho chung cho bớt mùi tanh.

Cái chỗ bàn cầu còn là nơi để rửa đồ đựng thức ăn sau khi ăn cơm xong, nó quá chật hẹp, nên bọn tôi phải “chuyên môn hóa” công việc bằng cách con Duyên ngồi lên trên rửa, tôi hoặc chị Hà thay phiên nhau đứng phía dưới đứng múc nước xối cho nó tráng.

Ở đây, ban đêm nghe tiếng chuột chạy thí vô cánh cửa phòng giam rầm rầm, đủ biết chuột bự đến cỡ nào. Thứ gì để bên ngoài phòng giam qua đêm đều bị chuột cắn nát hết. Bọn chuột còn cắn lộn, chửi lộn với nhau chí chóe suốt đêm, lúc nào có tiếng chân người đi bên ngoài thì nó ngưng, vắng tiếng chân người chúng lại chí chóe tiếp.

Ngoài việc thưởng thức chuột chửi lộn còn được thưởng thức tù Việt Nam với tù Hàn Quốc chửi lộn nữa. Tù nhân nam giam ở tầng trên khu giam tù nhân nữ. Liên tục mấy ngày liền, đang ngủ trưa thì giật bắn người lên vì tiếng đập cửa, tiếng chửi. Đầu tiên là đập cửa rầm rầm rầm mấy hồi liên tục, sau đó nghe tiếng đàn ông Hàn ồ ồ gào lên bla… bla… bla… bla…, tất nhiên bọn tôi không ai hiểu gì hết. Thằng Hàn Quốc vừa ngưng thì có tiếng thằng Việt Nam gào lớn lên “Con đĩ mẹ mày thằng Li Min Hôôôôôôôô…,” lặp đi lặp lại. Rồi đến thằng Hàn Quốc đập cửa và bla… bla… bla… bla…. Rồi đến thằng Việt Nam “Con đĩ mẹ mày thằng Li Min Hôôôôôôôô…” Phải đến gần ba mươi phút sau hai thằng tầng trên mới chịu im. Đến ngày thứ ba thì bọn tù nữ tầng dưới bực quá liền gào lên chửi: “Con đĩ mẹ mày hai thằng khùng, mày có để yên cho mẹ mày ngủ trưa không?” Hễ hai thằng ở tầng trên “hát” xong thì tới bọn nữ tầng dưới “hát,” rồi tới hai thằng ở tầng trên “hát,” lại tới bọn nữ ở tầng dưới “hát”… liên tục.

Thiệt là nhộn nhạo còn hơn đám hát bội cúng đình ở quê nữa, vậy mà không hiểu sao bọn cán bộ trại Chí Hòa lại im re không thấy lên tiếng.

Tôi mới hỏi bọn cán bộ trại sao lại để bọn nó làm ầm ĩ giờ nghỉ trưa như vậy, bọn cán bộ nói: “Chớ biết làm sao bây giờ. Tụi tôi đâu có hiểu nó nói cái gì, mà tôi nói nó cũng không hiểu, mà nó không hiểu thiệt hay nó làm bộ không hiểu thì chỉ có nó biết.” Tôi hỏi thêm: “Ở đây không ai biết tiếng Anh để nói chuyện với nó sao?” Cán bộ này nói: “Không, muốn làm việc với nó phải mời phiên dịch, phải liên hệ trước mấy ngày mới có phiên dịch.” À, công an một cái trại giam lớn nhất Sài Gòn, giam hàng đống người nước ngoài mà không có người biết tiếng Anh.

Có lần, cán bộ mở cửa phòng giam để ra ngoài khiêng nước vô xài, tôi đi ra nhìn thấy cái phòng kế bên bỏ trống, cửa mở, mà nhìn vô thấy tối om om, lờ mờ mấy cái chai nhựa loại đựng nước chanh màu xanh lá cây một lít rưỡi. Tôi muốn biết cấu trúc bên trong phòng kia như thế nào bèn nói với con nhỏ cán bộ trại cho tôi qua đó lượm hai cái chai nhựa bỏ không. Nó hỏi tôi lấy chai làm gì, tôi nói để đựng nước vô đó tập thể dục. Nó gật đầu, tôi bước vô quan sát thấy kiểu bố trí giống y như bên phòng tôi, mà sao tối quá, nhìn lên tường phía trên cửa ra vào thấy có mộ cái bóng đèn nhỏ xíu sáng lờ mờ còn đặt nằm lọt thỏm trong cái lỗ vuông trên tường sâu vô khoảng hơn gang tay, ánh sáng không hắt xuống mặt đất được. Cửa phòng đang mở mà trong phòng tối om om, mùi ẩm mốc nồng nặc xông lên vô lỗ mũi.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

*

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/11/2016

img_1460 Trước sân Phước Lộc Thọ, Little SG.

Mà hình như bọn giám thị trại giam các trại giam tôi đã từng ở qua này con vợ nó làm đại lý cho hãng băng vệ sinh Kotex hay sao mà thấy trại nào cũng phát Kotex loại “bán ế” (gần hết hạn sử dụng hoặc quá hạn sử dụng) cho tù nhân, không thấy nhãn hiệu khác dù ở ngoài có rất nhiều.

View original post 935 more words