Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 64


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 15/6/2016

Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016
Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016

Công nhận chị Liên này không có “nghiệp vụ” mà tinh thiệt. Nghe chị Liên nói tôi mới nhớ ra là có lúc con Hà cũng có mua thiếu căn-tin nhưng không thiếu nhiều, khoảng vài chục ngàn, nó nói với tôi là chồng nó có gởi tiền thêm cho cán bộ trại ở ngoài.

Chị Liên còn kể tôi nghe đêm chị bị bắt vô đầu tiên, con Hà là người khám xét chị lúc nhập trại. Nó nói với chị là nó sắp được về rồi. Sau này nó đi ngang phòng giam của chị Liên chị nhìn ra nhận được mặt nó. Tôi tin lời chị Liên nói là đúng, bởi lẽ trùng khớp với những chuyện xảy ra ở phòng tôi. Có một hôm tôi ngủ thức dậy thì con Hà nói với tôi là nửa đêm nó bị ngất xỉu nên cán bộ mở cửa kêu nó ra ngoài cho uống thuốc. Chắc nó sợ tôi biết chuyện nó ra ngoài lúc nửa đêm nên nó nói rào trước, nhưng tôi ngủ say, thật sự nó ra lúc nào tôi không hay. Tôi kể lại cho chị Liên nghe, chị nói:

-Mày ngủ như chó con bú no đó mà biết cái gì.

Vậy là từ trước đến giờ, bất cứ thời gian nào, bọn công an khốn nạn nó cũng đặt đặc tình bên cạnh tôi. Con Hà biết trước nó sắp về hơn một tháng nhưng luôn giấu kín, không nói cho tôi và con Tang BeeLing biết. Nó biết tôi không có tiền dư, vậy mà vẫn than nghèo kể khổ để tôi mua cho nó và con BeeLing hai cái ca nhựa lớn đựng nước uống, mỗi cái hai chục ngàn đồng. Con này quá ác nhơn. Tôi cười thầm bọn công an chúng mày uổng công rồi, tôi không tin bất cứ đứa tù nào cho dù nó có đối xử với tôi rất tử tế đi nữa, vì đứng trước quyền lợi nó có được khi câu kết với công an thì tôi có tốt với nó đến mấy cũng không là cái đinh gì. Tôi vẫn luôn luôn giữ đúng nguyên tắc chỉ nói cái gì bọn công an đã biết rõ cho bọn bạn tù nghe, đôi khi tôi còn mượn miệng bọn tù hù dọa gián tiếp bọn công an nữa. Tôi biết thế nào mấy con tù cũng báo với công an lập công. Cái bà Liên này biết đâu bả kể những chuyện này ra để lấy lòng tin của tôi, chớ bả cũng y chang như bọn con Lan, con Hà thôi. Nghĩ vậy nhưng tôi không nói ra, vẫn đối xử bình thường với chị Liên.

Thời gian tôi ở chung với con Lan, bọn cán bộ Viện Kiểm Sát thành phố Hồ Chí Minh có đến tống đạt cho tôi cái cáo trạng số 100/CT-P2 ngày 29 tháng 2, 2012. Tôi coi sơ qua, thấy chỉ khác phần đầu và đuôi bản kết luận điều tra là thay đổi tên cơ quan và người ký thôi, phần nội dung y chang nhau không sai một dấu phẩy, bọn này làm việc như cục cứt, copy rồi đổi cái tựa bài, làm như tụi bây tao một tay bụm một tay làm còn nhiều gấp mười lần tụi bây. Tôi cũng ký vô biên bản tống đạt, không quên ghi thêm câu phản đối giống như khi nhận kết luận điều tra. Xong rồi, tôi nói với ông Nguyễn Văn Kiếp xin tờ giấy, mượn cây viết ngồi tại đó trong vòng mười lăm phút viết luôn cái đơn khiếu nại nội dung cáo trạng đưa cho ông Nguyễn Văn Kiếp. Tôi còn lấy viết ghi luôn lên bản cáo trạng câu “Gởi đơn khiếu nại cáo trạng cho cán bộ Nguyễn Văn Kiếp ngày 3 tháng 2, 2012.”

Khi tôi ở chung phòng với con Hà thì tụi Viện Kiểm Sát qua gặp tôi để tống đạt cáo trạng mới số 299/CT-P2 ngày 19 tháng 7, 2012. Tôi đọc qua thấy tất cả nội dung đều giống y nhau, cái cáo trạng mới này chỉ khác cái cũ một điểm duy nhất là chúng nó bỏ cái câu buộc tội tôi và ông Nguyễn Văn Hải, thằng Ba Sài Gòn đi biểu tình chống Trung Quốc chiếm Hoàng Sa, Trường Sa năm 2007 là phạm tội. Tôi mắc cười quá, thấy thằng cán bộ Viện Kiểm Sát này không phải là thằng lần trước, nó không đòi cái cáo trạng cũ số 100/CT-P2 ngày 29 tháng 2, 2012 thì tôi cũng vờ như quên, im luôn không đá động gì tới nữa. Coi như chính chúng mày cung cấp thêm bằng chứng cho tao rằng chúng mày đã thừa nhận làm tay sai cho Trung Quốc, nay bên ngoài tình hình có nhiều biến động, thay đổi nên chúng nó phải rút bớt những lời buộc tội ngu xuẩn đó lại. Đúng ra khi nó đưa cái mới cho tôi, nó phải lập biên bản lấy lại cái cũ. Tôi báo luôn với cán bộ trại giam là ngày mai tôi ra ngoài xin giấy viết để tôi tự viết bài bào chữa cho tôi.

Mấy hôm sau, tôi ra ngoài gặp thằng cán bộ trẻ tên Lê Văn Quân, nó hỏi tôi có cần giấy không và đưa cho tôi một xấp giấy trắng kẻ ngang là loại giấy đôi khổ rộng. Tôi nói tôi có giấy rồi, chỉ mượn cây viết thôi. Thật sự tôi không có giấy nào hết mà tôi đã có sự suy tính từ trước. Tôi biết là cả bộ sậu công an, kiểm sát và thằng Lê Hoàng Hà rất muốn biết tôi sẽ bào chữa như thế nào nên nếu tôi viết bằng giấy của chúng đưa thì chúng sẽ có cớ giữ lại không cho tôi đem vô phòng giam, vậy thì viết cũng như không. Khi đi ra tôi đã đem theo một xấp giấy các loại quyết định khởi tố, tạm giam đối với tôi. Giấy này còn một mặt trắng phía sau nên tôi lật mặt sau viết bài bào chữa lên đó.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Source : ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 64

Trở về > Tạ Phong Tần ( Đứng Thẳng Làm Người – 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

HOME

 

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 15/6/2016

Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016 Dự lễ truy điệu chiến sĩ trận vong QL VNCH- 2016

Công nhận chị Liên này không có “nghiệp vụ” mà tinh thiệt. Nghe chị Liên nói tôi mới nhớ ra là có lúc con Hà cũng có mua thiếu căn-tin nhưng không thiếu nhiều, khoảng vài chục ngàn, nó nói với tôi là chồng nó có gởi tiền thêm cho cán bộ trại ở ngoài.

View original post 984 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 65


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 22/6/2016

DSC_4868Tôi ngồi viết từ lúc hai giờ chiều đến bốn giờ rưỡi chiều thì xong cái khung bài bào chữa. Bây giờ là đến giờ phát cơm chiều, có muốn ngồi thêm nữa cũng không được. Hơn nữa, tôi có thói quen khi nói trước đám đông không cần phải viết sẵn bài diễn văn. Nếu nội dung cần nói quá nhiều, chỉ cần gạch đầu dòng ý chính, ghi sơ sơ vài chữ vắn tắt để mình nhớ là được. Nhìn vào đó mà phang rộng ra.

Thằng Quân ngồi chờ tôi đến giờ phát cơm, nó hỏi tôi viết xong chưa, tôi nói viết rồi. Nó định lấy mấy tờ giấy lại thì tôi gạt tay nó ra, nói:

-Không được. Giấy này đâu phải của trại đưa cho tôi mà lấy lại. Mấy tờ lệnh, quyết định này của tôi, tôi có quyền giữ nó bên mình tôi.

Rồi tôi lật phía sau trang viết cho thằng Quân coi. Nó ngớ người ra vài phút mới nói:

-Để tôi báo với lãnh đạo, chị chờ tôi một lúc.

Thằng Quân đi cũng lâu, tôi nghĩ là sau khi nghe thằng Quân báo cáo, thế nào bọn chóp bu cũng bàn tính với nhau nên mới lâu như vậy.

Gần năm giờ chiều, ông Huỳnh Phi Lâm mới bước vô, nói rằng ổng có nghe cán bộ báo cáo lại, nhưng trong phòng giam không được đem giấy viết vô.

Tôi nói:

-Cái này chỉ có giấy, không có viết, mà giấy này là giấy của tôi, đã tống đạt cho tôi, tôi có quyền giữ, không được phép lấy lại.

Tôi giơ lên cho ông ta xem mặt sau là những tờ lệnh, quyết định. Ông Huỳnh Phi Lâm nói:

-Thì tôi giữ cũng như chị giữ vậy mà, khi nào ra tòa tôi đưa lại chị, có mất mát gì đâu. Chị không tin tôi hả?

-Không được. – Tôi nói. – Tôi có thể tin anh, nhưng tôi không tin mấy thằng lãnh đạo của anh. Anh có thể chống lại họ nếu họ ra lệnh cho anh phải đưa bài bào chữa này cho họ sao? Tới lúc ra tòa, đổ thừa cho người này người kia là mất rồi thì tôi lấy đâu ra để bào chữa? Bài bào chữa này là vũ khí của tôi, anh có thể đưa cho kẻ thù của anh vũ khí của mình không?

Ông ta ngồi làm thinh, một lúc sau mới nói:

-Thôi được, chị cứ đem vô phòng. Nhưng chị có thể cho tôi đọc qua được không?

Tôi trả lời:

-Được, anh cứ ngồi đọc tại đây. Không được đem đi đâu hết.

Ông ta đồng ý, tôi liền đưa xấp giấy cho ông ta. Sở dĩ tôi dễ dàng đưa cho Huỳnh Phi Lâm đọc vì tôi tự tin ông ta không đọc nổi chữ viết của tôi.

Khi tôi học lớp cao cấp lý luận chính trị Mác-Lê ở học viện chính trị quốc gia Hồ Chí Minh, lớp tôi hơn một trăm người mà những người bạn học này ai cũng chê không dám mượn tập chép bài của tôi để chép bài nếu lỡ nghỉ học. Họ nói: “Chữ mày nhìn qua thì đẹp, sạch sẽ, gọn gàng nhưng mà khó đọc lắm, mày viết tao hổng hiểu gì hết.” Hổng hiểu là đúng thôi, vì khi học ở trên giáo viên giảng ào ào, ở dưới ai ghi được cái gì thì ghi, giáo viên đâu có đọc cho chép. Tôi phải vận dụng tất cả ngôn ngữ mình biết được bao gồm tiếng Anh, tiếng Hoa, tiếng Nga lẫn các loại ký hiệu toán học, hóa học, sinh học… chọn những chữ, ký hiệu ngắn gọn thay thế chữ Việt, rồi còn viết gộp tiếng Việt và tiếng Tây nữa, cả cụm từ “nhồi” thành một chữ…, để có thể viết thật nhanh mà vẫn rõ ràng, sạch đẹp, cần gì người khác hiểu, mình đọc mình hiểu là được rồi. Có thể nói đây là hệ thống ký tự riêng của tôi. Viết kiểu đó cho nên một trang viết của tôi rất là nhiều chữ, người khác viết lại phải ra hai, ba trang. Mượn tập chép bài của tôi mà phải có tôi ngồi cạnh bên đọc lên, làm phiên dịch, mà tôi đâu có rảnh ngồi cạnh bên như vậy, riết rồi họ chán qua, không ai mượn nữa.

Ông Huỳnh Phi Lâm ngồi đọc cũng hơi bị lâu, đã chỉ có cái sườn bài, lại viết tắt đến mức độ không còn có thể viết tắt hơn được, không rõ ông ta có hiểu hết không. Nhưng nếu hỏi lại: Chị viết cái này là gì tôi không hiểu có hơi bị quê, nên làm thinh cho rồi. Ông ta lật qua lật lại một lúc rồi đưa trả tôi cầm đem vô phòng giam.

Tôi thấy có tờ báo Nhân Dân để trên bàn bèn hỏi mượn đem vô phòng giam đọc. Giờ không nhớ rõ là báo ngày nào, chỉ nhớ rằng trong đó có bài nó chửi người Việt bên Mỹ ghê lắm. Đại khái bài báo nói rằng bọn Việt kiều Mỹ rỗi hơi lắm, không lo làm ăn, vô công rỗi nghề trời mưa trời gió không ở nhà, lại kéo nhau đến trước tòa nhà Hạ Viện Mỹ mà biểu tình đòi thông qua Dự Luật Nhân Quyền Việt Nam. Tự dưng đọc báo đảng Cộng Sản mà xúc động quá, xúc động đến rơi nước mắt nhưng tôi cố kiềm nén không để cho ai thấy. Tôi không biết những người đang đứng ngoài mưa gió biểu tình đó là ai, nhưng cái tình cảm người bên ngoài dành cho người trong nước, cho đất nước Việt Nam của mình là có thật, là vô giá. Tuy một mình tôi ở trong tù giữa bầy thú dữ chỉ chực chờ xâu xé, nhưng tôi biết tôi không cô đơn trong cuộc chiến đấu này. Tôi biết ơn những người đồng bào vô danh đó.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Source : ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 65

Trở về > Tạ Phong Tần ( Đứng Thẳng Làm Người – 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

HOME

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 22/6/2016

DSC_4868Tôi ngồi viết từ lúc hai giờ chiều đến bốn giờ rưỡi chiều thì xong cái khung bài bào chữa. Bây giờ là đến giờ phát cơm chiều, có muốn ngồi thêm nữa cũng không được. Hơn nữa, tôi có thói quen khi nói trước đám đông không cần phải viết sẵn bài diễn văn. Nếu nội dung cần nói quá nhiều, chỉ cần gạch đầu dòng ý chính, ghi sơ sơ vài chữ vắn tắt để mình nhớ là được. Nhìn vào đó mà phang rộng ra.

View original post 948 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 57


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 25/5/2016

Mà cũng không Tan10có quy định nào cho phép điều tra viên làm việc với bị can ngoài giờ hành chánh trừ trường hợp khẩn cấp đặc biệt nghiêm trọng, cũng không có quy định nào cho phép điều tra viên cho bị can nhận quà trong khi đang làm việc, rồi đem vô trại giam mà cán bộ trại nó không khám đồ để nguyên xi cái áo ngực mới là chuyện lạ, trừ phi quà đó do chính mấy thằng an ninh thành phố đem qua, bọn trại giam nó không dám khám xét kỹ.

Con Lan cứ bô bô lên, bề ngoài là nó nói chuyện với con Nga, nhưng tôi biết nó muốn “diệu võ giương oai” với tôi là nó quen biết lớn với điều tra viên. Chắc mấy thằng an ninh không nói cho nó biết tôi đã từng là điều tra viên cơ quan cảnh sát điều tra, điều tra viên cơ quan an ninh điều tra, mấy cái vụ này tôi quá rành, làm sao mà bịa đặt qua mắt tôi được. Tôi cười thầm cho cái sự dốt nát của hai đứa nó. Cho hai đứa mày tự biên, tự diễn rồi tự sướng luôn đi.

Ngày 29 Tết, cán bộ Tới lùn vô hỏi có ai muốn mua thêm cái gì ăn Tết thì đăng ký cán bộ đi chợ mua, mua đồ ăn chớ không mua mấy loại dầu gội, sữa tắm xà bông… mấy thứ đó qua Tết mua.

Thích mua món gì cũng được, chỉ sợ không có tiền. Con Nga nhà nó vô thăm nuôi, gởi mấy túi xách đồ ăn với năm trăm ngàn đồng. Con Lan cũng vậy. Bọn nó còn mua thêm căn-tin một đống trái cây to lù lù như cái núi, mấy đòn bánh tét. Tôi thì mua thêm hai ký cà pháo, hai cái bắp cải, mỗi ngày chỉ có lột ra rửa sạch ăn sống thôi, cà pháo cũng ăn sống được, không cần muối.

Ngày 30 Tết, trại giam phát cho mỗi người một ca thịt kiểu kho Tàu khoảng nửa ký, một cái chả lạnh hiệu Vissan cũng khoảng nửa ký. Kêu là chả lạnh vì chả này phải luôn luôn giữ lạnh cho nó bằng tủ lạnh hay nước đá, nếu không giữ lạnh phải ăn hết trong ngày, không để qua hôm sau được. Vì vậy, tôi phải cố mà nhồi nhét cho hết một ngày một cây chả lạnh đó. Thịt kho thì cho thêm bột nêm vào ướp mặn thêm, trộn đều thì có thể để được hai ba ngày.

Trại này có một ông cán bộ già tóc bạc trắng hết tên là Nguyễn Văn Kiếp nhà ở huyện Củ Chi Sài Gòn, cấp bậc trung tá nhưng không giữ chức vụ gì. Ông Kiếp này nói ổng sắp về hưu rồi, ráng một năm nữa thôi. Lúc tôi còn tuyệt thực, nếu ngay ca ông ta trực, chiều phát cơm xong là ông ta cầm cái biên bản vô, chìa vô lỗ thông hơi, ghé con mắt vô nhìn tôi rồi nói: “Chị Tần cho xin chữ ký đi.” Ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật nếu đến phiên ông ta trực trại, thì chiều Thứ Sáu ông ta đi từng phòng giam hỏi tù nhân ai ăn sáng món gì ghi vô sổ, sáng ông ta đi qua chợ Bà Chiểu mua đem vô bán lại, trừ tiền với cán bộ căn tin để “kiếm ít tiền xăng.” Mấy món ông Kiếp hay mua vô bán là phở, bún bò, bánh mì thịt, bánh cuốn, bánh bao, xôi mặn, xôi ngọt đều bán với giá bình dân. Tôi chỉ mua duy nhất một món là xôi mặn giá tám ngàn đồng một hộp ăn sáng gọi là đổi món sau khi cả tuần ăn mì Hảo Hảo sống hay cơm nguội.

Bây giờ, ngày Tết ổng đi bán bánh tét. Đi từng phòng giam hỏi ai đặt bao nhiêu đòn, bánh nhưn gì, ghi sổ rồi ra gặp cán bộ căn-tin trừ tiền. Đêm 30 Tết ổng đem bánh vô từng phòng giao cho “khách hàng.”

Đêm giao thừa, con Lan, con Nga lấy quần áo đẹp ra mặc ngồi chờ coi có thằng cán bộ nào vô để “tám” hay không, chờ miết không thấy ai. Tôi ăn cơm rồi giăng mùng đi ngủ sớm, bọn nó làm gì kệ nó. Ở chung lâu ngày tôi mới thấy con Lan chỉ mặc duy nhất một thứ quần áo kiểu bó sát, quần ngắn hay dài cũng vậy, vải ka ki mà nó bó sát hai bên háng tới mức độ nhìn vô thấy như không có mặc quần, sao mà nó phải khổ vậy trời, hay là nó bị trời hành?

Ngày mùng Một, mùng Hai Tết cũng phát chả lạnh, thịt kho y như ngày Ba Mươi. Mùng Ba thì phát khẩu phần ăn như ngày bình thường.

Ngày mùng Bốn coi như hết Tết rồi, nhưng trại vẫn nghỉ làm việc vì nó trùng với ngày Thứ Bảy, Chủ nhật.

Thịt kho trại phát không tươi ngon nhưng ăn cũng tạm được. Tôi mua thêm mấy gói bột nêm giá có hai ngàn đồng một gói cho thêm vào thịt trộn đều để ăn được lâu hơn. Mà ngộ lắm nghen. Từ ngày ở trong tù, thường xuyên ăn đồ không hâm hiếc gì hết để lâu cả tuần lễ, vậy mà chưa bao giờ bị đau bụng hay gì gì hết. Coi như ơn trên che chở, chớ nếu ăn đồ để hai ba ngày mà trúng độc chắc là cứ ba ngày đi bệnh viện một lần.

Từ ngày có con Nga ở phòng này, ngày nào thằng Bình vô đưa cơm con Lan cũng xúi con Nga liếc mắt đưa tình với thằng Bình, hai đứa liếc qua liếc lại. Ngày nào thằng Bình chia cơm cũng múc rau cho nó thiệt nhiều. Thấy thằng Bình thích con Nga, con Lan nhân cơ hội hỏi thằng Bình xin thêm này nọ, lại đẩy đẩy cho con kia ra nói chuyện đong đưa “anh ơi anh à” với thằng Bình kiểu giống y như Tú Bà gạ khách cho gái.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 25/5/2016

Mà cũng không Tan10có quy định nào cho phép điều tra viên làm việc với bị can ngoài giờ hành chánh trừ trường hợp khẩn cấp đặc biệt nghiêm trọng, cũng không có quy định nào cho phép điều tra viên cho bị can nhận quà trong khi đang làm việc, rồi đem vô trại giam mà cán bộ trại nó không khám đồ để nguyên xi cái áo ngực mới là chuyện lạ, trừ phi quà đó do chính mấy thằng an ninh thành phố đem qua, bọn trại giam nó không dám khám xét kỹ.

View original post 951 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 58


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 29/5/2016

Với Thị trưởng thành phố Westminster Tạ Đức Trí,
Với Thị trưởng thành phố Westminster Tạ Đức Trí.

Trại này cho tù nhân được mua nước mắm ăn thêm, có hai loại là Chinsu và Nam Ngư, Chinsu ngon hơn nhưng mắc tiền hơn, thành ra đa phần tù mua nước mắm Nam Ngư chan cơm ăn, giá hai mươi sáu ngàn đồng hay hai mươi hai ngàn đồng chai nửa lít, tùy theo giá chợ Bà Chiểu bán lên hay xuống. Căn-tin nó bán không lấy tiền lời, mà nó tính phí phụ thu công đi mua 5% trên tổng số trị giá tiền hàng hóa người tù mua.

Mà nó ở ngang chợ Bà Chiểu là chợ bình dân nhưng lớn nhất nhì Sài Gòn, thành thử nó không cần mua hàng hóa dự trữ, tù mua món gì đăng ký nó ghi sổ rồi lấy tiền đi mua, xong trừ sổ của tù lại, vừa tiện lợi, phong phú chủng loại hàng mà không bao giờ sợ bán ế. Nước mắm, bột nêm mua vô để ngoài cửa phòng giam, lúc nào ăn thì đưa cái ca ra thằng Bình nó rót cho một ít đem vô phòng chớ không cho đem cả chai, cả bịch vô. Nói là vậy, chớ thằng Bình thường rót vô ca của tôi hay ca con Lan một lần nữa chai nước mắm. Bột nêm cũng vậy, nếu thấy cán bộ không để ý, nó tống vô một lúc cả bịch, chớ xé bao ra rồi để ở ngoài bột nên chảy nước hết làm sao mà ăn.

Tôi mua vài chai nước suối nửa lít, uống xong súc cho sạch, lau khô chai rồi đựng nước mắm, đựng bột ngọt, bột nêm vào đó đầy chai. Cán bộ trại nó vô kiểm phòng giam hằng ngày, chúng nó thấy mà cũng làm thinh không nói gì.

Có ở tù mới biết, những thứ ngoài xã hội là đồ giẻ rách, không ai thèm lượm, không ai thèm xài, ở trong trại giam nó trở thành hàng quý hiếm. Bọn tù có thể vì những thứ ấy mà trở nên hèn hạ, tự hủy hoại danh dự, nhân phẩm của mình. Kiểu như con Lan, con Nga, vì vài gắp rau luộc, cái muỗng nhựa, cái chai nhựa không, cái bịch ni-lông xốp, rót thêm một chút nước mắm, bột nêm… mà hạ mình nịnh bợ, đong đưa với thằng Bình. Loại gái như con Nga chuyên đi bar uống rượu mạnh, xin tiền đàn ông, nếu nó chưa bị bắt vô tù thì cỡ thằng Bình dễ gì nó ngó tới mặt.

Con Lan và con Nga ngày nào cũng nói qua nói lại với nhau xiên xỏ tôi, tôi nghe mắc cười cho cái sự ngu của nó. Tỷ như con Nga nói: “Chồi ơi, luật sư gì mà chưa đi nước ngoài. Tao hổng phải luật sư mà tao còn đi nước ngoài rồi,” “Ngày nào tao cũng ăn có một món, tao thấy người khác ăn tao chết thèm quá mày ơi.” Nói xong thì tụi nó sợ tôi chửi, nên lại bỏ thòng thêm câu “Tao nói mày đó Nga ơi, là tao nói mày đó.” Con kia lại hùa theo: “Đúng rồi, chị nói em, chớ đâu có nói ai đâu.” Hoặc là con Lan nó hăm dọa tôi, nó lặp đi lặp lại câu: “Hai đánh một không chột cũng què.” Tôi biết con Lan không dám động đến tôi, nó bị tôi đánh tức quá muốn lôi con Nga vô lấy thịt đè người. Con Nga sức mấy mà dám tham gia đánh đấm gì, nó chỉ hùa theo con Lan nịnh bợ để kiếm ăn thôi.

Tôi cũng mặc kệ nó, nó không dám nói ngay tôi thì thôi, lúc nào mày nói ngay tao thì mày biết.

Trong tù ngày Tết cũng như ngày thường, chỉ có hơn ngày thường ở chỗ có thêm miếng thịt kho mà thôi. Và liên tục mấy ngày được nghe đi nghe lại duy nhất có mỗi một bài không biết ca sĩ nào hát từ hội chợ bên Lăng Ông Bà Chiểu vọng sang ông ổng: “Trên đường đi lễ Xuân đầu năm. Qua một năm ruột rối tơ tằm…” từ sáng sớm cho đến khuya lắt khuya lơ mới ngưng. May là có nhạc từ Lăng Ông phát qua, nếu không đã phải nghe tiếng nhậu nhẹt, khua ly khua chén, dô dô ầm ĩ ngoài phòng trực của cán bộ trại tạm giam.

Con Nga suốt từ lúc sáng mở mắt ra cho đến khi đi ngủ, lúc nào cũng oang oang kể chuyện “ngày xửa ngày xưa” tiếc nuối “thời oanh liệt nay còn đâu” của nó khi còn ăn Tết ở nhà. Nó liệt kê ra hàng dây hàng dọc những món ăn ngon mắc tiền Tết năm nào ở nhà nó cũng nấu nướng hay mua về chất đầy nhà. Mà con Nga này khoe giàu khoe sang cũng khó tin lắm. Giàu có như vậy sao không có quần áo sẵn ở nhà, nhà nó ở ngay quận 5 Sài Gòn mà lúc bị bắt chị nó phải dáo dác chạy qua chợ Bà Chiểu mua ba bộ quần áo loại đồ mặc trong nhà bằng vải thun trắng in bông lốm đốm bằng nước sơn rẻ tiền vài chục ngàn đồng một bộ gởi vô cho nó. Và coi cái kiểu nó ham ăn hốt uống thiệt hổng tin nổi nhà có của ăn của để.

Con Nga còn làm ra vẻ tiểu thư quý tộc, không uống nước đun sôi để nguội của trại giam phát. Nó nói với con Lan: “Ở nhà em không có uống nước, lâu lâu mới uống, mà uống nước đóng chai không hà.” Nó đặt căn-tin trại mua một chai nước suối loại một lít rưỡi để uống… trong nửa tháng, vì căn-tin nó bán hàng nửa tháng một lần. Con Nga “làm hàng” được một ngày, uống hết chai nước suối rồi, bèn uống nước trại phát như không có chuyện gì xảy ra.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 29/5/2016

Với Thị trưởng thành phố Westminster Tạ Đức Trí, Với Thị trưởng thành phố Westminster Tạ Đức Trí.

Trại này cho tù nhân được mua nước mắm ăn thêm, có hai loại là Chinsu và Nam Ngư, Chinsu ngon hơn nhưng mắc tiền hơn, thành ra đa phần tù mua nước mắm Nam Ngư chan cơm ăn, giá hai mươi sáu ngàn đồng hay hai mươi hai ngàn đồng chai nửa lít, tùy theo giá chợ Bà Chiểu bán lên hay xuống. Căn-tin nó bán không lấy tiền lời, mà nó tính phí phụ thu công đi mua 5% trên tổng số trị giá tiền hàng hóa người tù mua.

View original post 920 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 59


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/6/2016

4Thấy tôi đang ăn cơm, con Nga bèn nói nịnh con Lan bằng cách hạ tôi:

– Cơm này cho chó ăn chớ ai mà ăn.

Ai dè con Lan cũng ăn cơm này, nên con Lan nguýt nó:

– Con này vô duyên, tao cũng ăn cơm này, mày nói tao đó hả?

Con Nga biết nó nói hớ nên cười làm thinh.

Con Nga mới vô, có năm trăm ngàn đồng nhà mới gởi cho, con Lan xúi nó mua đủ thứ đồ ăn, mua đủ thứ sữa tắm, dầu gội loại xịn mắc tiền, gần hết năm trăm ngàn. Khi căn-tin đưa hàng vô trả thì hai đứa ăn chung, xài chung. Vừa ăn đồ con Nga mua, con Lan vừa liếc liếc tôi, nói:

– Từ hồi ở chung tới giờ chớ hề biết mời tao một ly cà phê nào. Đồ không biết điều.

A! Hóa ra con Lan nó thù tôi lại vì nó nghĩ nó là “đại bàng” hay “đại tẩu,” “ma cũ,” tôi không “chung chi” cho nó, nó lại không đủ sức giở thủ đoạn buộc tôi “chung chi” nên giở trò chửi bóng chửi gió. Tự dưng tôi tuyệt thực mà lại đi mua cà phê đãi nó, chắc con này ở tù lâu bị điên nặng.

Tôi không thèm trả lời chúng nó bằng miệng, mà trả lời bằng hành động, tức là ngày nào tôi cũng tập thể dục, tập các động tác cơ bản toàn thân, tập các động tác đá, đấm, xoay người… đều đều. Con Nga cứ há mõm nhìn lén tôi tập, nó không dám nhìn công khai vì mỗi lần nó mê mải nhìn tôi bị con Lan chửi nó: “Mày nhìn cho ngu đi hả?” Rồi con Lan khoe khoang với con Nga nó đã từng học lớp đào tạo người mẫu, con Nga cũng khoái tơn lên, đánh trúng tâm lý con Nga đang mơ mộng đổi tên thành Lâm Khả Vân và làm người mẫu vì con Nga “ghét họ Huỳnh, họ Huỳnh không hay.” Đứa nào người cũng ngắn tun tủn dưới một mét năm lăm, chân thì to như “chú voi con ở bản Đôn.” Con Lan làm mẫu dẫn con Nga “đi catwalk” ẹo qua ẹo lại dưới phần chỗ trũng ngay cửa ra vào, nhìn mắc cười muốn chết. Không hiểu sao con Nga này nó ngu quá cỡ thợ mộc, dân Sài Gòn cố cựu gì mà con Lan nói xạo vậy cũng tin. Con Nga càng ra sức nịnh nọt con Lan để con Lan dạy nó “đi catwalk” mỗi ngày.

Ở cái phòng mới này được một tuần, tối hôm đó có thêm một đứa tù mới vô. Đang tranh tối tranh sáng mà nhìn thấy “bạn tù mới” này ai yếu bóng vía chắc phải chết khiếp.

Cô này cao khoảng hơn một mét bảy mươi, người mập, da đen cháy, tóc dài đen xoăn bỏ xõa ra, mũi khoằm, mắt sâu sâu. Nói chung là có nét giống như phụ nữ da đen Ấn Độ. Nó đứng cao hơn thằng cán bộ Lê Văn Thuận một cái đầu. Thằng kia nhỏ xíu ốm nhom, cô nọ đứng sau lưng chờ nó mở cửa phòng giam giống y như con dã nhân đứng sau lưng mèo vậy.

Nó vừa vô phòng, con Lan đã chạy săn đón, nói xí xa xí xồ thứ tiếng Anh bồi, nói cả bằng miệng và bằng tay, chân. Tôi nghe nó nói chuyện với nhau thì biết cô này là người Malaysia gốc Ấn Độ, bốn mươi lăm tuổi, tên gì thì lâu ngày quá tôi quên rồi, vì cô ở phòng này có một tuần rồi chuyển sang phòng khác. Cô ta kể bị bắt cùng với nhiều người từ Malaysia sang Việt Nam xài thẻ tín dụng giả rút tiền ngân hàng. Cô Malaysia này ngoài hai bộ quần áo cũ ơi là cũ gồm quần đùi, áo thun, quần lót, áo ngực, một cái khăn tắm và chai sữa tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng ra thì không có bất cứ đồ dùng gì khác.

Con Lan cũng xài chiêu đem thức ăn ra mời mọc giống như đã làm với con Nga. Con Lan hỏi cô Malaysia có tiền không, cô kia nói có. Ngay ngày hôm sau là ngày căn-tin bán hàng cho tù nhân, con Lan lấy giấy ghi một lô một lốc danh sách đồ ăn cần mua, ngày hôm sau căn tin chở vô một xe đẩy đồ ăn, thằng cán bộ trại còn nói một người mà mua làm chi quá trời nhiều đồ ăn như vậy. Con Lan, con Nga và cô Malaysia ăn trong vài ngày là sạch bách số đồ ăn đó. Phải công nhận là cô kia ăn nhiều thiệt, gấp ba lần người bình thường, vậy chớ nó bự như con voi làm sao mà không ăn nhiều. Đêm đó cô Malaysia nằm im nhưng không ngủ, vì nó trải chiếu nằm gần tôi, tuy cách xa khoảng một mét nhưng vẫn là gần, nó cứ trở mình rột rẹt hoài nên tôi cũng không ngủ được.

Ở đây năm giờ sáng phải thức dậy đón nước chảy mà hứng vô thau của mình để dành xài đến chiều, không thì tụi con Lan, con Nga nó phá hết, ý tụi nó muốn tôi không có nước xài. Tranh thủ lúc còn nước trong thùng nhựa (của trại) mà tắm giặt hay đi vệ sinh. Nếu đi trễ không đủ nước dội cầu. Hai đứa nó cứ đái ỉa ào ào, rồi ăn sáng bún bò, phở, bò kho… này kia nên rửa mấy cái ca nhựa dính mỡ rất là tốn nước. Còn tôi ăn mì Hảo Hảo sống hay ăn cơm nguội thì đâu có tốn nước rửa ca bao nhiêu.

Ngày hôm sau, cô Malaysia ngủ li bì như chết, kêu không thức dậy, không lấy nước uống, cũng không đón hứng nước đánh răng rửa mặt gì hết. Đến trưa gần giờ phát cơm mới thức dậy thì hai cái thùng nhựa trong phòng đã cạn khô nước không còn một giọt. Cô ta xin con Lan một ca nước nhỏ bằng nắm tay dấp dấp lên mặt, lên cổ là xong.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/6/2016

4Thấy tôi đang ăn cơm, con Nga bèn nói nịnh con Lan bằng cách hạ tôi:

– Cơm này cho chó ăn chớ ai mà ăn.

Ai dè con Lan cũng ăn cơm này, nên con Lan nguýt nó:

– Con này vô duyên, tao cũng ăn cơm này, mày nói tao đó hả?

Con Nga biết nó nói hớ nên cười làm thinh.

View original post 997 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 60


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/5/2016

T11Mấy ngày đầu, con Lan thường xuyên tuyên bố lớn tiếng cho tôi nghe là “Ba đánh một không chột cũng què.” Tôi không thèm trả lời nó, nhưng tôi cảnh giác không bao giờ xoay lưng về phía tụi nó. Tôi đang ngồi trong khu vệ sinh mà có đứa bước vào tôi lập tức đứng lên ngầm thủ thế, nó đi ra tôi ngồi xuống tiếp. Con Lan chắc cũng xúi giục gì đó nhưng cô Malaysia chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi cười cười, không nói gì mà cũng không làm gì hết.

Con Lan, con Nga ăn hết đồ ăn của cô Malaysia thì hai đứa nó bèn ăn riêng, không cho cô kia ăn chung nữa. Cô kia hết tiền, hết đồ ăn, không ăn nổi canh cơm trại giam phát nên nhịn luôn. Cô ta bèn tuyên bố tuyệt thực đòi thả ra đi về. Ban ngày cô ta ngủ suốt không thức dậy, đêm thứ ba, thứ tư bỗng dưng nửa đêm cô ta rú thét lên, chạy ra cửa đập đầu đùng đùng, làm cả đêm tôi không ngủ được. Vì cô ta to gấp đôi tôi, và to gấp ba lần con Lan, con Nga, thành thử cô ta làm cái gì trong phòng giam không ai cản được.

Tôi cho cô ta mì gói ăn liền, cô ta lấy nhưng không ăn. Thấy cô ta chỉ có một cái quần lót, tôi soạn hai cái cũng hơi cũ thôi nhưng loại bự cho cô ta. Cô ta nhận và cám ơn tôi. Đó là quần tôi dùng khi sáu mươi ba ký, chớ quần em tôi nó mới gởi vô thì nhỏ hơn, to như cô ta không thể mặc được.

Ở trong tù mới thấy con Lan nó ác, nếu ai gặp nó ngoài đời không thể nghĩ nó lại như vậy. Biết người ta không có tiền, bơ vơ xứ lạ quê người, không gia đình thăm nuôi mà dụ người ta mua đồ ăn cho nó ăn hết tiền, khi hết đồ ăn thì cho người ta nhịn đói. Nó còn tranh nước không cho cô nọ tắm nữa, cũng vì cô này người quá to, tắm ít nước không sạch, tắm nhiều thì không đủ nước. Tôi thấy vậy mỗi lần trại giam bơm nước vào phòng giam tôi kêu cô Malaysia vô tắm giặt trước chung với tôi. Con Lan nhảy đông đổng lên gọi cán bộ báo cáo nói tôi giành nước với nó, nó nói nó ở tù lâu trước tôi thì nó phải tắm giặt trước. Ông Nguyễn Văn Kiếp đi vô nói:

– Chia ra mỗi cứ hai người tắm trước một lần rồi tới hai người kia luân phiên nhau. Chị Tần với cô đó (chỉ cô Malaysia) tắm chung, Lan với Nga tắm chung. Tui chia ra rồi đó, không được cãi lộn, đánh lộn gì hết à.

Nói xong, ông Kiếp đi ra. Con Lan tức quá, chửi với theo:

– Đ. M. Chia cái l… tao nè!.

Nói vậy chớ tới chiều tôi và cô Malaysia vô tắm giặt trước, vì lúc sáng con Lan với con Nga vô trước rồi. Con Lan cũng hổng dám hó hé gì hết, ngồi ở ngoài lầm bầm chửi. May cho nó là cô Malaysia không biết tiếng Việt, chớ cô kia mà hiểu được thì chỉ cần tát một cái, mặt con Lan cũng nát như tương.

Cô Malaysia tuyệt thực một tuần thì buổi chiều cán bộ vô kêu con Lan, con Nga, cô Malaysia chuyển buồng. Tôi mới dời đồ đạc của tôi qua chỗ cũ của con Lan gần cửa ra vào cho rộng rãi, có chỗ treo đồ đạc, trái cây lên vách tường vì chỗ đó có cái lỗ thông hơi, từ trên đó có dây của tù cũ đã cột sẵn từ trước, mình chỉ việc móc đồ mình vô treo lên thôi.

Đổi qua phòng tôi một đứa tên là Nguyễn Thị Hà và một đứa cũng người Malaysia tên là Tan BeeLin. Con Tang BeeLin vô nằm nằm ngay chỗ cũ của tôi còn còn con Hà thì nằm giữa hai đứa tôi.

Con Hà hơn bốn mươi tuổi, thuộc loại ốm nhỏ nhưng cũng có da có thịt, da trắng, mũi cao, miệng hơi bị nhọn một chút nhưng mặt mũi nhìn chung cũng “sạch nước cản.” Con Hà cao hơn con Lan một chút và thấp hơn tôi. Nó nói nhà nó ở Long An, bị bắt quả tang khi đang xài tiền giả. Còn con Tang BeeLin là kiểu đồng tính luyến ái nữ đóng giả vai nam, mặc quần đùi và tóc cắt ngắn như tóc nam giới. Nó cao cỡ tôi nhưng vì nó mập khoảng bảy chục ký nên nhìn thấy nó lùn hơn tôi.

Thấy con Hà tôi mới nhớ ra là có một lần ông Cống kêu nó ra ký biên bản làm chứng là tôi không khai cái gì hết, mặc dù biên bản đó tôi cũng có ký rồi. Ký xong, nó đứng dậy cám ơn ông Cống rồi đi vô. Tôi mắc cười quá mới nói:

-Ngộ quá há! Ở đây toàn chuyện ngược đời không há. Cơ quan điều tra nhờ tù ký làm chứng giùm thì cơ quan điều tra phải cám ơn tù, đằng này tù lại phải cám ơn cơ quan điều tra.

Khi mới vô phòng, tôi ra dấu hỏi nó tên gì, nó lấy tờ lệnh tạm giam ra đưa tôi xem, tôi mới biết nó tên là Tang BeeLin, bốn mươi tuổi. Con Tang BeeLin là người gốc Hoa quốc tịch Malaysia nên biết tiếng Hoa, tiếng Anh mỗi thứ một ít, tôi có thể nói chuyện với nó bằng tiếng Hoa, tiếng Anh lẫn tay chân.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/5/2016

T11Mấy ngày đầu, con Lan thường xuyên tuyên bố lớn tiếng cho tôi nghe là “Ba đánh một không chột cũng què.” Tôi không thèm trả lời nó, nhưng tôi cảnh giác không bao giờ xoay lưng về phía tụi nó. Tôi đang ngồi trong khu vệ sinh mà có đứa bước vào tôi lập tức đứng lên ngầm thủ thế, nó đi ra tôi ngồi xuống tiếp. Con Lan chắc cũng xúi giục gì đó nhưng cô Malaysia chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi cười cười, không nói gì mà cũng không làm gì hết.

View original post 883 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 56


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 22/5/2016

13227289_784465984986171_2399037378001637597_oTôi hỏi ông ta:

– Sao tay anh có vết sẹo thế? Bị thương hồi nào vậy?

– Tôi bị tai nạn giao thông lâu rồi. – Ông Loát nói.

Vậy là đúng rồi, tôi nghĩ, ngoài cái vết sẹo đó ra thì cùi chỏ cả hai tay và những chỗ da khác tôi có thể nhìn thấy đều trơn láng. Trong các loại thương tích do tai nạn giao thông, nếu bị trầy sướt thì cùi chỏ, đầu gối, mặt là những chỗ bị trầy sướt nặng nhất, đằng này lại không có dấu vết gì. Chứng tỏ ông ta đang nói dối để giấu diếm, mà cũng phải, ai lại đi thừa nhận mình cũng một thời “lừng lẫy giang hồ” chứ.

Nói chuyện bâng quơ một lúc, tôi nói rằng tôi mệt nên vào nghỉ.

Ông Loát đứng dậy tiễn tôi đến tận phòng trực của cán bộ trại. Tôi vừa đi vừa nghĩ rằng chắc là bọn an ninh hay là thằng Lê Hoàng Hà muốn nhờ Đặng Văn Loát thăm dò thái độ của tôi như thế nào. Nếu sếp không ai ký lệnh trích xuất thì làm sao thằng trại giam dám cho tù nhân ra gặp. Có điều Đặng Văn Loát không dám mở miệng ra ho he nói cái gì về chính trị, sợ Tết nhất đến nơi, tự dưng mang đầu vô trại giam bị tù chửi thì xui xẻo cả năm.

Những ngày cận Tết Nguyên Đán, bên ngoài gió lạnh hù hù, tôi thấy buổi sáng thằng cán bộ trẻ tên Lê Văn Thuận mặc áo khoác vải dù, mà trong phòng giam lại nóng hừng hực, đủ biết chúng nó thiết kế kiểu phòng giam này nhằm mục đích dùng hơi nóng tra tấn tù nhân. Bây giờ ở ngoài lạnh mà trong phòng còn nóng như vậy, đến mùa Hè thì chắc là giống như trên chảo rang, phòng lại không hề có quạt máy.

Ở hai đầu phòng giam đều có lắp camera, lúc nào cũng thấy đèn sáng màu đỏ. Tôi cố tình đến đứng quay mặt vô camera hả họng, nhăn răng, trợn mắt, giơ nắm đấm… cho camera nó thu, để bọn công an xem nó tức chơi.

Cho đến ngày 30 Tết ta luôn, lúc nào cũng nghe tiếng rột rẹt, sột soạt của túi ni-lông đựng đồ thăm nuôi các phòng giam gần đó là biết người ta có người nhà đến gặp, gởi quà, riêng người nhà mình thì không thấy ai.

Ngày 28 Tết, con Lan nói với con Nga rằng cán bộ điều tra thông báo cho hay ngày 29 ra làm việc. Nó chuẩn bị sẵn quần áo mới. Sáng sớm hôm sau tắm rửa sạch sẽ rồi mặc một cái quần Jean màu đen bó sát, một cái áo thun trắng ngắn tay cũng bó sát, độn cái ngực nhô cao lên gần “đụng nóc” rồi ngồi vắt chéo chân chờ bên ngoài vô gọi. Trong khi chờ, nó nói với con Nga rằng lúc nó ở Chí Hòa có bà kia ra tòa không có quần mặc, muốn mượn cái quần này của nó mặc ra tòa mà nó hổng cho, nói cho mượn mặc đi xử rồi chuyển trại đi luôn mất quần rồi làm sao, biết đâu mà đòi. Con Nga ngồi hóng mặt há hốc miệng nghe cứ nức nở khen con Lan rằng “Chị quá khôn,” chớ con Nga không biết con Lan đang nói xạo. Ra tòa xử xong thì xe tù nó chở về trại chớ đi đâu, có đi thì cũng phải sau khi bản án có hiệu lực pháp luật là mười lăm ngày sau, căn cứ bản án mới ra quyết định thi hành án thì trại giam nó mới làm thủ tục chuyển trại, cho tù thu dọn đồ đạc cá nhân rồi mới đi, chớ có phải tuyên đọc bản án xong là lôi đi liền đâu. Chắc là con Lan nó sợ con Nga mượn quần của nó nên nói chặn họng cho con Nga hết đường hỏi mượn.

Đúng tám giờ sáng, cán bộ trại giam vô mở cửa, chưa kịp kêu tên thì con Lan đã phóng vọt ra, không cần mặc quần áo tù như ngày thường. Đến khoảng tám, chín giờ tối nó mới trở về phòng giam. Con Lan xách vô theo nào là nước đá cục, giò chả hai cây thiệt bự mỗi cây khoảng một ký lô, nem chua một chùm lớn khoảng hai chục cái, trái cây, bánh ngọt mỗi thứ một bọc ni-lông bự khoảng hai ký, ống lô cuốn tóc một bọc mười cái, kẹp tóc, áo ngực còn nguyên cái gọng thép, quần lót, quần soóc kaki trắng, áo thun ngắn tay, quần thun bó màu đen… Nói chung toàn là những thứ mua chợ, không phải là đồ nhà nó thăm nuôi thường gởi vô. Thường thì trong áo ngực nữ có cái gọng thép công dụng nâng ngực, cái gọng này nếu rút ra mài làm dao rất bén do nó nhiều thép. Vì vậy, bọn trại giam phải cắt một cái lỗ nhỏ rút lấy cọng thép ra khỏi cái áo ngực rồi mới cho tù nhân nhận đem vô phòng giam.

Con Lan nói với con Nga rằng xe chở nó qua Chí Hòa gặp điều tra viên làm việc. Điều tra viên này đã cho gia đình nó biết từ trước nên em gái nó chờ sẵn bên Chí Hòa, vô phòng làm việc gặp nó đưa quà. Con Nga nghe nói cứ há hốc mõm nghe như nuốt từng câu của con Lan, thỉnh thoảng cứ đệm vô “Vậy hả?”, “Trời ơi, chị sướng ghê.” Con Lan thì cứ nói oang oang ý nó muốn cho tôi nghe để khoe, vì tôi không có người thăm nuôi dịp Tết.

Tôi nghe nó “nổ” mà mắc cười quá. Mẹ mày con tay sai công an này, mày được nó cho ra ăn Tết, thưởng quà cho mày suất đó cộng lại các thứ chắc là năm trăm ngàn đồng, đồ mua ngoài chợ Bà Chiểu chớ đâu. Chẳng có điều tra viên nào ngày 29 Tết còn đi làm việc với bị can từ sáng sớm đến tối mịt, điều tra viên cũng phải về nhà lo cái Tết ở nhà.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 22/5/2016

13227289_784465984986171_2399037378001637597_oTôi hỏi ông ta:

– Sao tay anh có vết sẹo thế? Bị thương hồi nào vậy?

– Tôi bị tai nạn giao thông lâu rồi. – Ông Loát nói.

Vậy là đúng rồi, tôi nghĩ, ngoài cái vết sẹo đó ra thì cùi chỏ cả hai tay và những chỗ da khác tôi có thể nhìn thấy đều trơn láng. Trong các loại thương tích do tai nạn giao thông, nếu bị trầy sướt thì cùi chỏ, đầu gối, mặt là những chỗ bị trầy sướt nặng nhất, đằng này lại không có dấu vết gì. Chứng tỏ ông ta đang nói dối để giấu diếm, mà cũng phải, ai lại đi thừa nhận mình cũng một thời “lừng lẫy giang hồ” chứ.

View original post 945 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 55


Bài đã đăng báo Người Việt ngày 18/5/2016

Tan9Tôi nghe con Nga kể chuyện biết con nhỏ này không bị oan chút nào như miệng nó kêu ông ổng. Đây là “con người mới xã hội chủ nghĩa,” thế hệ mới dưới chế độ “ưu việt gấp ngàn lần bọn tư bổn giãy chết,” không thích và không biết làm việc, chỉ thích hưởng thụ sung sướng nên dấn vô con đường bán thân (không phải nuôi miệng) để thỏa mãn thói đua đòi, se sua là quy luật tất yếu. Ham ăn ham chơi như con Nga tôi biết ngay là con Lan sẽ dễ dàng lôi kéo nó về phe con Lan.

Mới vô tù không có gì ăn, không có cái gì xài hằng ngày, là vì người nhà đâu có biết mua cái gì gởi vô được, cái gì không, con Lan chỉ cần thí cho một ít thức ăn ngon (cái này nó không thiếu như tôi), thí cho một ít đồ xí muội ve chai lông vịt là sai khiến con Nga một cách dễ dàng. Con Nga ở nhà được anh chị lo cho đầy đủ không thiếu thứ gì, vậy mà nó chỉ vì vài ly rượu ngoại không cần quan tâm đến việc giữ gìn giá trị bản thân, đi ngủ vạ vật với Tây đen thì bây giờ vô tù thiếu thốn, ai xúi biểu gì mà nó không làm miễn sao cho nó ăn ngon.

Con Nga hỏi tôi ăn cơm với cái gì? Tôi nói có tép rang muối, nó muốn ăn thì tôi cho, tôi chỉ có tép rang muối thôi. Và tôi chỉ cho nó thấy cái hũ tép rang của tôi. Con Nga lắc đầu chê, không ăn. Kệ nó, đỡ tốn.

Muỗi nhiều quá, vừa lấy khăn ướt lau dọn, sắp xếp xong tạm ổn chỗ nằm, ăn cơm xong là tôi giăng mùng lên liền, ngồi ở ngoài muỗi cắn chịu không nổi.

Tôi nghĩ đúng y chang. Con Lan bắt đầu đem đồ ăn ngon ra nhiệt tình mời con Nga ăn, đưa bịch sữa nước cho uống. Con Lan làm vậy vì nó nghe con Nga khoe giàu, khoe của, có nhà cửa tại quận 5, vài hôm nữa nhà con Nga thăm nuôi thì nó ăn lại, chớ mất đi đâu. Đêm hôm đó hai đứa kéo chiếu nằm sát vào nhau, con Lan làm cái gì con Nga bắt chước làm y theo cái nấy. Từ cách trải chiếu, giăng mùng cho tới kiểu nằm.

Sáng hôm sau con Nga làm mặt lạnh với tôi, tôi cũng kệ nó, không bắt chuyện với nó nữa. Loại đầu óc như con Nga có nói nhiều với nó cũng như nói với đầu gối mà thôi, ai cho nó ăn là nó theo, con này chỉ cần có đồ ăn ngon đưa ra là sai nó làm cái gì cũng được. Từ sáng đến tối, ngoài giờ ăn và những lúc con Nga nó bị gọi ra lấy cung thì nó với con Lan châu đầu với nhau xì xà xì xầm suốt. Hai đứa nó vừa to nhỏ thỉnh thoảng lại liếc qua nhìn tôi, tôi nhìn lại nó thì nó quay đi. Chắc hai đứa này không biết tôi đã từng ở trong nhà một mình suốt sáu tháng trời, cái kiểu phe cánh như tụi mày có tác dụng với ai chớ không có tác dụng với tao.

Sau khi tống đạt bản kết luận điều tra cho tôi được hai ngày thì cán bộ trại tạm giam vô đưa cho tôi một cái lệnh tạm giam thời hạn một tháng của Viện Kiểm Sát thành phố Hồ Chí Minh. Rồi cứ đều đặn một tháng lại vô đưa một cái gia hạn mới cho đến khi không còn thời gian gia hạn nữa.

Một buổi chiều, tôi nghe trên đài phát thanh tiếng nói Việt Nam rằng Việt Nam phản đối Hạ Viên Mỹ đưa ra dự luật gì đó đại khái là bảo vệ quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí và quyền tự do phát biểu chính kiến. Tôi biết mình không cô đơn ở trong tù, bên ngoài có rất nhiều người đồng bào ủng hộ tôi, ủng hộ những điều tôi đã làm, tôi cảm thấy vui và thêm vững vàng khi quyết tâm bảo vệ quan điểm của tôi.

Trước ngày Tết Nguyên Đán mấy ngày, ông Đặng Văn Loát vào trại giam gặp tôi. Chỉ có ông ta và tôi ngồi ngoài phòng làm việc. Ông ta đem cho tôi một ít kẹo bánh cũng thuộc loại ngon và nói:

-Cái này là bánh kẹo của đơn vị chuẩn bị cho anh em ăn tết, tôi lấy một ít đem vào đây cho chị. Không nhiều nhưng chị cứ nhận coi như tấm lòng của tôi. Lúc nào buồn buồn ngậm một viên kẹo cho vui.

Tôi lấy mấy viên kẹo bỏ túi và nói:

-Cám ơn anh, tôi không thích ăn bánh ngọt. Kẹo này tôi xin vài viên để thỉnh thoảng ngậm chơi. Tôi nể mặt anh tôi mới nhận chớ bọn an ninh mời tôi cái gì tôi cũng lấy quăng vô mặt chúng nó, chửi thêm một đống câu nữa.

Ông Loát cười, nói:

-Tôi có nghe kể, sao mà chị dữ quá vậy?.

-Vì chúng nó chỉ xứng đáng được tôi đối xử như thế, không đối xử tốt hơn được. – Tôi nói.

Ông ta và tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển linh tinh lang tang, tuyệt nhiên ông ta không dám mở miệng nói gì đến vụ án của tôi hết. Ông ta đang mặc áo ngắn tay. Tôi nhìn thấy trên cẳng tay trái (mặt ngoài) của ông ta có vết sẹo to dài mà tôi nghi ngờ là dấu sẹo xóa hình xăm. Tay này trước khi vào ngành công an chắc cũng là dân giang hồ, ăn chơi thứ dữ đây, công an nó không tuyển những người có dấu xăm trên người nên bắt buộc phải xóa.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 18/5/2016

Tan9Tôi nghe con Nga kể chuyện biết con nhỏ này không bị oan chút nào như miệng nó kêu ông ổng. Đây là “con người mới xã hội chủ nghĩa,” thế hệ mới dưới chế độ “ưu việt gấp ngàn lần bọn tư bổn giãy chết,” không thích và không biết làm việc, chỉ thích hưởng thụ sung sướng nên dấn vô con đường bán thân (không phải nuôi miệng) để thỏa mãn thói đua đòi, se sua là quy luật tất yếu. Ham ăn ham chơi như con Nga tôi biết ngay là con Lan sẽ dễ dàng lôi kéo nó về phe con Lan.

View original post 913 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 54


 

Bài dã đăng báo Người Việt ngày 15/5/2016

SanDiego2Cái phòng này có diện tích rộng gấp bốn lần phòng giam cũ, khu vệ sinh, tắm rửa cũng lớn hơn, có thể tắm cùng một lúc hai người. Có một cửa lớn ngay chính giữa, bề ngang cửa khoảng một mét, cửa này nó làm chỉ hàn tấm sắt lớn liền bên dưới che hết một nửa cánh cửa, nửa phía trên thì hàn song sắt nên cũng thoáng khí hơn. Ngay phía bên trái cửa có cái bệ xi măng cao khoảng một mét, diện tích cũng một mét vuông, nghe nói trước đây là cái hồ chứa nước cho tù xài, sau này bọn công an bịt nó lại không xả nước vô đó nữa, mà làm đường ống nhựa rồi bơm nước theo giờ. Cái khóa vòi nước nó để ở bên ngoài mỗi phòng giam.

Chỗ nằm của tù xây cao hơn mặt đất ngay cửa phòng giam khoảng bốn tấc, làm thành hình chữ U, phía thấp là ngay cửa ra vào sâu vô hai mét, rộng hai mét, tức là bốn mét vuông. Nền nhà và và chỗ ngủ tráng xi măng đen, nham nhám nhiều cát chớ không bóng, cũng không lồi lõm, u sần, phần trên khi đi nặng chân sẽ phát ra tiếng kêu như là bên dưới có khoảng trống.

Con nhỏ mới vô nói nó tên Huỳnh Ngọc Nga, mười chín tuổi, nhà ở gần đường An Dương Vương, quận 5, Sài Gòn. Con nhỏ này người mập lùn, da trắng, mặt to hơi vuông, mắt to xếch có đuôi dài kiểu người Hoa, tóc dài ngang lưng nhuộm vàng khè cắt tỉa kiểu đuôi nhọn, vòng một bự khủng khiếp như là muốn đập vô mắt người đối diện. Con Nga vừa nghe hỏi thăm sao vô đây đã nói oang oang:

– Con bị oan, con đâu có phạm tội gì đâu mà bắt con.

Tôi hỏi:

– Kể lại rõ ràng từ đầu nghe coi. Làm sao mà bị bắt, có lệnh bắt không đưa cô coi?

Nó đưa ra ba cái lệnh tạm giữ và một cái lệnh tạm giam hai tháng, tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản, hành vi là cùng với người khác dùng thẻ AMT giả.

Con Nga kể nhà nó có bốn anh chị em, nó là con gái út. Ba má chết hết rồi, nó ở với anh trai lớn và chị dâu. Nó mới học hết lớp Bảy phổ thông rồi nghỉ học. Ở nhà nó không phải làm gì hết, từ nấu cơm, rửa chén, giặt quần áo, dọn phòng riêng của nó… đều do chị dâu nó làm hết. Gội đầu thì phải ra tiệm nằm cho thợ gội, gội một lần hơn một tiếng đồng hồ (Tất nhiên gội kỹ như vậy phải trả công thợ cao gấp bốn lần bình thường, người ta gội có mười lăm phút). Chị dâu nấu ăn không vừa miệng là chửi, bỏ cơm không ăn, anh nó rất cưng chiều nó. Ngày nào anh nó cũng dúi tiền vào túi cho nó xài, nó ăn sáng một lần cả trăm ngàn đồng, ít tiền hơn là không ăn, anh nó phải năn nỉ. Sáng, trưa, chiều còn xài thêm này nọ, mua sắm mỹ phẩm hàng hiệu xài, không bao giờ xài loại rẻ tiền. Quần áo thì đặt tiệm lớn may, không bao giờ mặc đồ may sẵn. Tôi hỏi con Nga có đi làm ở đâu không? Tiền anh cho làm sao đủ xài? Nó trả lời nó đi bán hàng cho mấy trung tâm thương mại có người nước ngoài ở quận 1, bán không trả lương tháng mà ngày nào bán được thì hưởng trên doanh số bán, hôm nào nghỉ thì không có tiền. Tôi nghe cũng hơi kỳ kỳ, sao trung tâm thương mại lớn mà lại có kiểu mướn nhân viên quái như vậy? Thích làm thì làm, thích nghỉ thì nghỉ, làm ăn đàng hoàng không ai chịu mướn nhân viên như vậy hết. Mới có tí tuổi mà đã xảo trá rồi.

Con nhỏ Nga này đúng là ít học, giọng nói bị đớt theo kiểu tầng lớp “văn hóa lùn” đặc trưng của người Sài Gòn, tức là nói âm “â” thành ra âm “ư” hết.

Nghĩ là vậy nhưng tôi cũng hỏi tiếp nó rồi làm sao mà bị bắt, thì nó kể lể ra dài lê thê đầu dây mối nhợ rằng: Đêm nào nó cũng đi quán bar, nhảy, uống rượu mạnh. Hỏi rượu mạnh ngoại nhập mắc tiền, lấy tiền đâu đêm nào cũng uống, rồi say xỉn tiền đâu đi taxi về nhà? Nó nói rượu thì mấy ông đàn ông, con trai mời. Xỉn thì tụi đó cho tiền nó đi taxi về nhà. Nó có quen thằng Tây đen, thằng này mời nó uống rượu, xỉn quá không biết gì hết. Qua hôm sau tỉnh lại thấy đang nằm trên giường trong nhà thằng Tây đen đó. Thằng Tây đen cho tiền nó đi taxi về. Qua mấy hôm sau nó gọi điện thoại xin tiền thằng Tây đen, thằng này kêu nó đến nhà giúp nó làm một việc thì thằng Tây đen cho tiền. Khi nó tới thằng Tây đen đưa nó mấy cái thẻ ATM và nói mua giúp nó một số chai rượu ngoại loại mắc tiền ở chỗ đó, chỗ đó, thẻ này của bạn gái nó nên đàn ông vô mua không được. Con Nga vô siêu thị mua một chuyến đầu mấy chai rượu ngoại loại hàng xịn, cộng lại số tiền hơn chục triệu đồng, đem rượu ra ngoài đường đưa cho thằng Tây đen, thằng Tây đen cho nó vài trăm ngàn đồng. Làm thêm mấy lần sau cũng trót lọt, mỗi lần là một cái thẻ khác và tên khác nhau. Lần cuối cùng con Nga đi với chị ruột của nó vô siêu thị mua hai chai rượu giá gần chục triệu, vậy là bị bảo vệ nó túm, tụi bảo vệ nói nó bị mất tiền nhiều lắm rồi. Con chị không biết gì, bị rủ đi theo nên được thả ra. Con Nga bị bắt tạm giữ ba ngày ở công an quận 1, gia hạn thêm hai lần nữa sáu ngày rồi cơ quan điều tra ra lệnh giam luôn.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài dã đăng báo Người Việt ngày 15/5/2016

SanDiego2Cái phòng này có diện tích rộng gấp bốn lần phòng giam cũ, khu vệ sinh, tắm rửa cũng lớn hơn, có thể tắm cùng một lúc hai người. Có một cửa lớn ngay chính giữa, bề ngang cửa khoảng một mét, cửa này nó làm chỉ hàn tấm sắt lớn liền bên dưới che hết một nửa cánh cửa, nửa phía trên thì hàn song sắt nên cũng thoáng khí hơn. Ngay phía bên trái cửa có cái bệ xi măng cao khoảng một mét, diện tích cũng một mét vuông, nghe nói trước đây là cái hồ chứa nước cho tù xài, sau này bọn công an bịt nó lại không xả nước vô đó nữa, mà làm đường ống nhựa rồi bơm nước theo giờ. Cái khóa vòi nước nó để ở bên ngoài mỗi phòng giam.

View original post 930 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 53


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 11/5/2016

2– Mày chửi hả? Cho mày chửi luôn.

Tôi vừa nói vừa bước tới cho nó một đá té dúi đầu vô tường. Tôi lấy cái thau để lại chỗ cũ. Con Lan đứng dậy lại rinh cái thau đi lần nữa. Tôi lại cho nó một đá tiếp theo té bật ngửa vô tường lần nữa, đè lên đống đồ đạc lổn nhổn của nó. Nước trong thau đổ hết tràn ra chỗ nằm. Nó thấp bé hơn tôi, tôi lợi thế chân dài nên nó xáp lại gần tôi hổng có được. Nó chạy ra cửa chõ mõm ra lỗ thông hơi rống lên:

– Báo cáo cán bộ con Tần nó đánh chết tôi rồi.

Rống lên đến mấy lần, vừa rống kêu cán bộ vừa chửi “Đ. M. mày”.

Nguyễn Đình Tới lùn chạy huỳnh huỵch vô, đứng nhón chân thò đầu vô lỗ thông hơi hỏi:

– Chuyện gì hai chị ầm ĩ vậy? Từ từ nói cho tôi nghe, sao lại đánh nhau?

Lúc này con Lan đứng che hết cái lỗ thông hơi, tôi ngồi phía trong dựa lưng vào tường quay mặt ra cửa. Nguyễn Đình Tới không nhìn thấy tôi đâu bèn kêu con Lan:

– Chị Lan tránh ra tôi nói chuyện với chị Tần coi.

Con Lan tránh qua một bên. Nguyễn Đình Tới hỏi tôi:

– Chuyện gì vậy chị Tần?

– Cô Lan chửi tôi, chửi Đ.M. tôi, chửi Chúa của mày như cái l… tao nè. Mới chửi inh ỏi tức thời đó cán bộ Tới có nghe không? – Tôi nói.

Con Lan lập tức chen vô:

– Tao chửi hồi nào? Tao không có chửi.

– Vậy hả? Mày không có chửi hả? Vậy thì tao cũng không có đánh mày. Cô này nhỏ tuổi hơn tôi mà nói chuyện mày tao hỗn hào ngay trước mặt cán bộ đó, cán bộ thấy sao? Nếu không có mặt cán bộ ở đây thì cán bộ biết miệng mồm cô ta thế nào rồi đó. – Tôi nói.

Nguyễn Đình Tới nói:

– Thôi chị em cùng một buồng mỗi người nhịn một chút đi, cho yên ổn. Hôm nay ca tôi trực, mà hôm qua tôi có việc phải đi đến gần sáng mới về, mệt lắm. Hai chị đừng cãi nhau nữa cho tôi được yên ổn ngày hôm nay đi. Mai ca người khác các chị muốn làm gì thì làm.

Nói xong, Nguyễn Đình Tới đi ra. Con Lan tức tối quá, nhảy tưng tưng, rống lên:

– Camera, camera đâu? Tại sao cái phòng này không có camera? Nó đá tao mà bây giờ nó chối. Đồ hèn!

Tôi ngồi cười, trả lời:

– Mày cũng vậy chớ gì. Sao mày chửi mà mày cũng chối? Mày làm sao thì tao làm y lại vậy thôi. Có camera cho cán bộ nó nghe mày chửi. Nó sẽ nói mày bị đánh là đáng đời.

Con Lan tiếp tục chửi xiên chửi xéo chớ không chửi ngay tôi nữa.

Tôi nói:

– Tới giờ ngủ rồi. Bây giờ tao đi ngủ. Mày thích thì chờ ngày mai đánh tiếp. tao không rảnh chửi lộn tục tĩu với mày.

Tôi trải chiếu ra nằm xuống, đắp mền lại ngủ. Nhưng mà tôi cũng cảnh giác, không ngủ say, biết đâu nói lợi dụng mình ngủ say làm chuyện gì đó rồi làm sao. Buổi trưa là giờ nghỉ, con Lan không dám chửi nữa, tôi nghe tiếng nó nằm lăn qua lăn lại sột soạt.

Đầu giờ làm việc buổi chiều, con Lan chạy ra lỗ thông hơi kêu xin gặp cán bộ làm việc. Khoảng mười lăm phút sau cán bộ trại vô mở cửa phòng giam dẫn nó ra ngoài. Hết buổi chiều lại dẫn nó trở vô, chẳng thấy ai nói gì đến tôi. Qua ngày hôm sau, hết cả ngày, hôm sau nữa cũng chẳng thấy ai nói gì đến tôi. Con Lan càng tức tối, kiếm chuyện chửi tiếp. Tôi bèn gọi cán bộ trại vào. Có một thằng cán bộ nhỏ (không nhớ tên gì) vô hỏi:

– Chị muốn nói gì với cán bộ?

Tôi nói:

– Tôi đề nghị cho tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm.

Thằng cán bộ nhỏ nói:

– Ông Lâm hôm nay nghỉ rồi.

Tôi hỏi:

– Vậy ông Nguyễn Đình Tới có không?

Nó cũng trả lời là “Không phải ca trực nên không vô.”

Tôi nói:

– Sao không có ai trực chỉ huy? Vậy ai giải quyết công việc ở đây? Tôi yêu cầu cán bộ báo lại với chỉ huy là cô Lan suốt mấy ngày nay cứ chửi tôi, tôi đề nghị chuyển phòng khác, không ở chung với cô Lan, nếu cán bộ không giải quyết được mà xảy ra đánh nhau hay có chuyện gì khác là cán bộ chịu trách nhiệm.

Thằng cán bộ nói:

– Để tôi báo lại với chỉ huy. Chị đừng có chửi lộn với cổ nữa.

Nói xong nó bỏ đi.

Ngày hôm sau, vừa phát cơm chiều xong thì cán bộ trại vô báo tôi và con Lan dọn đồ chuyển sang phòng khác. Tôi tưởng chúng nó dời mỗi người một phòng riêng, hóa ra nó đưa vô cái phòng lớn gấp bốn lần cái phòng đang ở, và cho thêm một đứa vô nữa là ba người.

Vừa qua phòng mới, con Lan lập tức nhanh chóng đem đồ đạc của nó “trấn giữ” vô cái góc phòng phía bên trái (tính từ ngoài cửa nhìn vô), nó còn chiếm luôn chỗ nằm ngay cạnh cửa ra vào. Còn khoảng trống giữa phòng, đối diện cửa ra vào, thằng cán bộ tên Trần Hoàng Linh nói với tôi:

– Chị nằm ngay chỗ này đi, ngay hướng cửa nè, cho nó mát.

Tôi nói “Được rồi” và đem đồ đạc của tôi để vô chỗ đó. Cũng đâu có gì nhiều, chiếu, mùng, mền, mấy cái hộp nhựa đựng thức ăn, ca nhựa đựng nước uống, cái bọc đựng quần áo là hết. Còn thau nhựa đựng nước, thau rửa chén để ngay chỗ trống góc vệ sinh.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 11/5/2016

2– Mày chửi hả? Cho mày chửi luôn.

Tôi vừa nói vừa bước tới cho nó một đá té dúi đầu vô tường. Tôi lấy cái thau để lại chỗ cũ. Con Lan đứng dậy lại rinh cái thau đi lần nữa. Tôi lại cho nó một đá tiếp theo té bật ngửa vô tường lần nữa, đè lên đống đồ đạc lổn nhổn của nó. Nước trong thau đổ hết tràn ra chỗ nằm. Nó thấp bé hơn tôi, tôi lợi thế chân dài nên nó xáp lại gần tôi hổng có được. Nó chạy ra cửa chõ mõm ra lỗ thông hơi rống lên:

View original post 933 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 52


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 08/5/2016

1– Vậy chị viết mấy chữ đó nghĩa là gì? – Ông Loát hỏi.

– Sao anh không hỏi họ mấy chữ đó nghĩa là gì? – Tôi hỏi lại.

– Tôi có hỏi, nhưng tôi muốn nghe chị nói coi có đúng hay không. – Ông Loát nói.

– Anh trả lời trước đi, rồi tôi mới nói thêm. – Tôi nói.

– Thì mấy anh đó nói hồi mới tách tỉnh Minh Hải ra thành hai tỉnh Bạc Liêu và Cà Mau, về đơn vị mới nhận một số tủ hồ sơ ở trên đưa xuống còn mới tinh có mùi nước sơn hôi lắm, mỗi lần mở tủ ra lấy hồ sơ là phải nín thở, cho nên chị mới viết lên cánh cửa tủ mấy chữ “Tủ nín thở.” Họ nói vậy có đúng không? – Ông Loát nói.

Tôi cười, trả lời:

– Ừ, họ nói đúng đó. Hơn chục năm rồi vẫn chưa chịu bôi bỏ mấy chữ đó.

– Mấy anh đó nói là họ vẫn nhớ đến chị, ngày trước chị là điều tra viên giỏi. Giờ muốn đến thăm chị mà không có dịp. Từ đây cho đến tết thế nào tôi cũng gặp chị lần nữa. – Ông Loát nói.

Tôi không biết có phải là bọn họ muốn chơi trò “tâm lý chiến” với tôi không, nhưng câu chuyện “Tủ nín thở” ông Loát vừa kể thì không sai chi tiết nào.

– Ủa, có bản kết luận điều tra rồi là kết thúc điều tra, anh đâu còn nhiệm vụ gì trong vụ này nữa, gặp tôi làm gì? – Tôi hỏi lại.

– Tôi muốn gặp chị để nói chuyện chơi thôi. Mặc dù trước đây tôi có cãi nhau với chị nhưng tôi nói thật là tôi vẫn muốn trò chuyện với chị. Chị nói chuyện rất thú vị. – Ông Loát nói.

– Vậy à? Vậy lúc nào rảnh anh cứ vào đây gặp tôi nói chuyện chơi cho vui. Ngoài những chuyện vỉa hè ra tôi không nói chuyện gì khác. – Tôi nói.

– Ừ, tôi cũng hy vọng là sẽ có cơ hội. – Ông Loát nói, xong chào tôi rồi đứng dậy kêu thằng cán bộ trại tạm giam dẫn tôi vô.

Cái bọn trại giam này thiệt là lạ, có cái kim nhỏ xíu bấm trên góc mấy tờ giấy bản kết luận điều tra, làm cái quái gì được mà nó cũng tháo ra. Tôi phải lấy cơm dán lại cho nó dính theo thứ tự đặng dễ đọc.

Đêm đó, trong ánh sáng lờ mờ, tôi cố gắng giương mắt lên đọc hết mười bảy trang giấy, đọc tới đâu máu sôi lên tới đó. Đúng là không có sự khốn nạn, đê tiện, bẩn thỉu nào bằng nội dung của cái gọi là “kết luận điều tra” đó. Toàn là những câu áp đặt, quy chụp, lý luận ngu không chịu nổi. Tôi không nói gì hết, thái độ thản nhiên như không, lẳng lặng đem cất kỹ, định bụng những thứ này thời gian sau khi tôi ra khỏi nhà tù sẽ là bằng chứng tố cáo hành vi đê tiện của bọn Cộng Sản Việt Nam, cả những cái cáo trạng hay bản án cũng vậy.

Mỗi ngày tôi đọc kinh, cầu nguyện đủ hai lần sáng tối. Buổi chiều ăn cơm xong tôi lần hạt đọc hết ba chuỗi Mân côi, mỗi chuỗi mất khoảng ba mươi phút, ba chuỗi là gần một tiếng rưỡi. Hễ tôi ngồi đọc kinh, cầu nguyện là con Lan hát hò, hoặc lấy mấy tờ tạp chí giấy dày ra giở lên xuống cho phát ra tiếng kêu soàn soạt, hoặc nó “tập thể dục” bằng cách đi bộ vòng quanh chỗ tôi đang ngồi. Có lần, trong khi tôi đang đọc kinh, con Lan nói lầm bầm: “Chúa của mày ở dưới háng tao nè. Ngày nào mày cũng kêu Chúa cầu nguyện sao không thấy thằng Chúa nào cứu mày. Chúa như cái l… tao nè!”

Chẳng lẽ mình đang đọc kinh mà ngưng lại chửi lộn với nó, vậy mất đi công phu đức hạnh của mình hết, nên phải đọc cho xong hết chuỗi kinh cái đã. Tôi nghĩ bụng: Mày chờ đó, rồi có lúc tao sẽ xử lý mày. Hễ nó càng cố tình gây tiếng động thì tôi lại càng đọc lớn hơn.

Tôi phải để đầu óc thanh thản, nghỉ ngơi để còn đối phó với âm mưu của bạn công an, đối phó với thằng khốn nạn Lê Hoàng Hà, chớ không phí đầu óc đấu đá với một con tù. Nhưng mà nếu mày quá muốn thì tao cũng “chìu” mày luôn. Nghĩ là vậy, nhưng tôi cũng không bao giờ để nó trèo lên đầu, lên cổ tôi ngồi. Nó làm được nó sẽ lấn tới, và nó có thành tích báo cáo bọn công an để được thưởng.

Cái phòng giam có chút xíu mà cả bốn bức tường nó đều treo đồ của nó hết, tôi không còn chỗ nào, dưới đất cũng vậy, nó làm riết rồi chỗ của tôi chỉ còn có vừa đúng chiếc chiếu trải nằm. Một hôm, tôi lấy cái thau nhựa nhỏ hứng nước để vô góc tường, con Lan không cho tôi để, nói chỗ đó của nó. Tôi nói:

– Mỗi người chỉ có hai mét vuông chỗ nằm thôi, phần còn lại là diện tích sử dụng chung. Cô để đồ của cô được thì tôi để được. Ai cấp cho cô riêng chỗ đó, cô có sổ đỏ hả?.

Con Lan nói:

– Tao vô ở đây trước, tao để chỗ này lâu rồi.

Tôi nổi điên lên, nói gằn giọng:

– Mày vô trước kệ mẹ mày. Tao cứ để thau nước của tao ở đó. Tao thách mày động đến nó. Mày dời đi là mày biết liền.

Con Lan nói:

– Đ. M. mày. Tao đem đi coi mày làm gì tao!

Con Lan hầm hầm đi tới bưng thau nước của tôi đi chỗ khác, nước đổ tứ tung ra ngoài.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 08/5/2016

1– Vậy chị viết mấy chữ đó nghĩa là gì? – Ông Loát hỏi.

– Sao anh không hỏi họ mấy chữ đó nghĩa là gì? – Tôi hỏi lại.

– Tôi có hỏi, nhưng tôi muốn nghe chị nói coi có đúng hay không. – Ông Loát nói.

– Anh trả lời trước đi, rồi tôi mới nói thêm. – Tôi nói.

View original post 972 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 51


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/5/2016

Seattle304_1Tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm đòi trại giam phải phát báo Nhân Dân là tiêu chuẩn pháp luật quy định cho tù. Ông đồng ý và nói với tôi ông cố gắng làm sao để người bị tạm giam được cung cấp ở mức đầy đủ nhất trong khả năng của ông, chớ chỗ khác nó không cho mua báo. Tôi để dành tiền một tháng bỏ ra một trăm năm chục ngàn đồng mua báo Thanh Niên đọc. Căn-tin tính tiền báo trừ trước mỗi tuần, đến giờ phát cơm sáng cán bộ trực trại đưa báo vô, đến giờ phát cơm chiều nó lấy báo ra, không cho để báo trong phòng giam dù đó là báo do mình bỏ tiền ra mua.

Tôi ở trong trại tạm giam suốt hai tháng trời chỉ ăn cơm với độc nhất hai món là tép rang muối và thịt heo chà bông. Tháng tới cũng thấy gởi đồ ăn vô là tép rang muối với thịt heo chà bông, tháng tới nữa cũng thấy tép rang muối với thịt heo chà bông,… mà không làm sao báo với con em tôi nó đổi món. Tôi nhờ mấy thằng cán bộ nhắn dùm thì tụi nó nói “Lãnh đạo không cho tôi nhắn,” đủ thấy thằng chó chết Lê Hoàng Hà khốn nạn vô cùng, nó muốn tôi thiếu ăn mà phải xin xỏ nó để được gặp người nhà chắc. Vậy là mày lầm rồi thằng Lê Hoàng Hà ơi, dưới chân mày chỉ có lũ nịnh nọt quỳ mọp, mày sa cơ thất thế thì chẳng có thằng lính nào nó ngó tới cái bản mặt mày, mày càng dùng thủ đoạn đê tiện thì tao càng căm thù mày, mày không bao giờ đạt được mục đích đâu.

Thời gian sau này, em tôi nó có gởi vô cho mỗi tháng một thùng mì Hảo Hảo, không cần tốn tiền mua nữa. Mà tôi cũng không muốn ăn nhiều, cứ để dành, lấy cơm nguội ăn sáng, phòng khi nhà mình không kịp đi thăm thì cũng có cái mà xài, không phải xin xỏ ai.

Gần hết tháng 12 năm 2011 là hết thời hạn điều tra vụ án không còn có thể gia hạn gì thêm được nữa mà không thấy bọn cơ quan điều tra nói động gì đến tôi. Đang thắc mắc thì cán bộ quản lý trại tạm giam vô kêu tôi ra làm việc. Hóa ra là điều ta viên trung tá Đặng Văn Loát đưa tôi cái bản kết luận điều tra số 03/KLĐT-ANĐT(Đ1) ngày 27/12/2011 do Trần Văn Cống và Lê Hoàng Hà ký.

Ông Loát nói:

– Tôi đã tống đạt kết luận này cho Nguyễn Văn Hải và Phan Thanh Hải rồi, Phan Thanh Hải nhận còn Nguyễn Văn Hải không chịu nhận. Còn ý chị như thế nào chị nói để tôi lập biên bản tống đạt?

Tôi trả lời:

– Để tôi đọc nội dung đã, rồi tôi trả lời anh tôi nhận hay không nhận.

Tôi cầm bản kết luận thấy có mười bảy trang giấy A4, coi lướt qua thấy có đoạn chúng nó nói tôi và Nguyễn Văn Hải, Phan Thanh Hải đi biểu tình chống Trung Quốc chiếm hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trước lãnh sự quán Trung Quốc ở Sài Gòn hồi năm 2007 là “xâm phạm an ninh quốc gia.” Tôi mắc cười, nghĩ bụng: Ngu sao không nhận, biểu tình chống Trung Quốc chiếm hai quần đảo mà lại là “xâm phạm an ninh quốc gia” thì đây chính là bằng chứng bọn Cộng Sản Việt Nam bán nước, bưng bô cho Tàu Cộng đây mà, giấy trắng, mực đen, con dấu đỏ xác nhận hẳn hoi, bằng chứng này tốt quá còn gì nữa.

Tôi ngước lên nói với ông Loát:

– Anh lập biên bản đi, tôi nhận nhưng không có nghĩa là tôi đồng ý với nội dung kết luận này đâu nhé.

– Được rồi, chị muốn ghi cái gì vào đó thì ghi. – Ông Loát nói, rồi cúi xuống ghi biên bản, viết xong đưa tôi ký.

Tôi liền ghi thêm vào phía dưới biên bản, ghi chữ thật nhỏ, cố gắng viết câu thật ngắn gọn, đủ ý, sao cho có thể diễn tả hết ý mình mà không phải sang trang, như vậy, chúng nó muốn thay đổi nội dung cũng không được, cắt ra là mất chữ ký của tôi: “Tôi không đồng ý với nội dung bản kết luận điều tra số số 03/KLĐT-ANĐT(Đ1) ngày 27/12/2011. Đây là sự vu cáo, bịa đặt và vi phạm pháp luật của cơ quan an ninh điều tra công an thành phố Hồ Chí Minh đối với Tạ Phong Tần.” Xong ký tên, ghi ngày tháng sát bên chữ ký.

Công việc xong rồi, Đặng Văn Loát còn ngồi nán lại nói chuyện:

– Từ ngày chị bị bắt vào đây, tôi muốn nói chuyện với chị mà chưa có cơ hội, hôm nay mới có dịp.

– Trời! Anh muốn nói chuyện với tôi dữ vậy sao? Vì lý do gì? – Tôi hỏi.

– Tôi là người đi xuống Bạc Liêu xác minh lý lịch của chị. Tôi có đến đơn vị chị công tác hồi trước là cơ quan an ninh điều tra công an tỉnh Bạc Liêu, nói chuyện với mấy anh trong đơn vị đó. Anh Minh vẫn thường nhắc đến chị. Tôi có thấy trên cái tủ hồ sơ vẫn còn mấy chữ “Tủ nín thở” của chị viết. Chị viết chữ đẹp lắm. – Ông Loát nói.

– Anh Nguyễn Đức Minh phải không? Nhắc đến tôi làm gì? Tôi bây giờ đâu phải là đồng nghiệp của ổng nữa. Mỗi người có con đường riêng, là hai chiến tuyến khác nhau rồi. Mấy chữ “tủ nín thở” đó tôi viết từ hồi năm 1997 đến nay hơn chục năm rồi vẫn không ai bôi bỏ à? Thế anh không thắc mắc gì mấy chữ đó sao? – Tôi hỏi.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 04/5/2016

Seattle304_1Tôi gặp ông Huỳnh Phi Lâm đòi trại giam phải phát báo Nhân Dân là tiêu chuẩn pháp luật quy định cho tù. Ông đồng ý và nói với tôi ông cố gắng làm sao để người bị tạm giam được cung cấp ở mức đầy đủ nhất trong khả năng của ông, chớ chỗ khác nó không cho mua báo. Tôi để dành tiền một tháng bỏ ra một trăm năm chục ngàn đồng mua báo Thanh Niên đọc. Căn-tin tính tiền báo trừ trước mỗi tuần, đến giờ phát cơm sáng cán bộ trực trại đưa báo vô, đến giờ phát cơm chiều nó lấy báo ra, không cho để báo trong phòng giam dù đó là báo do mình bỏ tiền ra mua.

View original post 897 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 50


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/5/2016

Seattle304_5Sau khi tôi bắt đầu ăn cơm lại một tháng, thấy tăng cân lên, không còn cảm giác mệt khi vận động nữa, tôi bèn bắt đầu tập thể dục mỗi ngày, luyện tay, luyện chân, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh lộn với bất cứ đứa tù nào. Vì tôi biết rõ bọn công an không dám động đến tôi nhưng chúng nó sẽ cho tù làm điều đó. Bọn thằng Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng là những tên “Thiên hạ đệ nhất đê tiện” đã thò bàn tay bẩn thỉu của nó vào trại này rồi, thì chuyện chúng nó cho tù kiếm chuyện gây sự với tôi là điều tôi thấy trước. Coi thái độ con Lan, tôi biết trước sau gì tôi cũng “đụng” nó, phải cho con này một trận cho nó chừa, loại bất lương làm đặc tình cho công an này không cần phải nương tay với nó.

Buổi chiều khoảng ba giờ, tôi bắt đầu tập thể dục khoảng một giờ đồng hồ, giờ đó cơm mình ăn buổi trưa cũng đã tiêu rồi, khoảng bốn giờ trại giam bơm nước vào phòng là tắm luôn. Phòng có hai người, nó bơm nước ba mươi phút thì cũng đủ tắm, nếu chỗ tắm rộng hơn có thể tắm một lúc hai người. Đằng này chỗ tắm có chút xíu khoảng nửa mét vuông, một người ngồi vô không xoay trở được, đứng lên giội nước nước văng vào chỗ nằm nên phải tắm từng khúc, tức là khúc đầu, khúc trên, khúc dưới, khúc giữa. Cuối cùng mới đứng sát vô tường dội nước một lần nữa từ trên xuống dưới.

Vì cái kiểu chỗ tắm nhỏ như vậy, nên một người tắm nước thì chảy tràn lan, mà không có cách gì tắm cùng một lúc được, dư vẫn cứ dư, thiếu vẫn cứ thiếu.

Ngày nào tắm xong cũng phải lấy khăn lau nước đọng vũng trên chỗ nằm. Xong lấy cái quạt bằng nhựa quạt cho nền nhà nó khô. Vì vậy, trong phòng giam lúc nào không khí cũng rất ẩm thấp, ngột ngạt. Đây cũng là một cách làm cho tù nhân sinh ra bệnh tật, ghẻ lở.

Số thuốc hạ huyết áp tôi đem theo từ nhà vô trại tạm giam đủ uống trong thời gian một tháng, sau một tháng thì hết thuốc. Thằng cán bộ y tế Trương Văn Hồng nó phát cho tôi mỗi ngày một viên thuốc hạ huyết áp của trại, chớ không có thuốc gì khác, thuốc chữa xương khớp không có, tôi phải đăng ký căn-tin mua dầu nóng Trường Sơn một chai mười ngàn đồng xoa bóp đỡ hai đầu gối. Ở trong trại, tù đều kêu Trương Văn Hồng là “bác sĩ,” tôi biết nó không phải bác sĩ, là y tá thôi, nhưng ai cũng kêu vậy thành ra chết tên, đến mấy thằng cán bộ trại cũng kêu như vậy luôn.

Con Lan thấy tôi tập thể dục mỗi ngày nó kiếm chuyện chửi xa chửi gần, ý không muốn tôi tập, có lẽ bọn công an kêu nó làm vậy. Vì chúng nó biết tôi nóng tính, nổi xung lên là bụp luôn không cần biết mày là đứa nào, tôi mà mạnh khỏe trở lại thì có ngày con Lan ăn đòn. Nhưng cái kiểu nó như là muốn ra vẻ nó là ma cũ, tôi là ma mới phải theo sự chỉ huy của nó, mà tôi không làm theo nó, tôi chỉ làm theo ý tôi, nên nó thể hiện sự tức tối. Tuy nhiên, cái xác nó như con mắm, tôi sau khi tuyệt thực còn năm mươi ba ký lô vẫn nặng hơn nó cả chục ký, sau khi tôi ăn lại thì tôi tăng cân thêm, nên nó nhằm bề không lấy thịt đè người được mới sử dụng chiêu “võ mồm.”

Tôi không thèm trả lời trả vốn mấy câu chửi vu vơ, xa gần của nó, tôi tập cứ tập, đều đặn mỗi ngày.

Từ ngày tôi bị bắt đến hai tháng sau mới thấy em gái tôi là Tạ Minh Tú gởi vô cho tôi năm trăm ngàn đồng và một hũ tép rang khoảng một ký lô, một hũ thịt heo chà bông khoảng nửa ký. Bọn trại giam không cho người nhà vào gặp tôi, tôi hỏi ông Trung Tá Huỳnh Phi Lâm thì ông này nói “Cơ quan điều tra không cho gặp, nếu có giấy của thủ trưởng thì tôi cho vào liền.”

Bọn Bộ Công An cũng rất gian ác, xảo quyệt, chúng quy định mỗi lần thăm gặp số quà người nhà gởi vào cho tù không quá bảy ký lô, kể cả gởi đồ dùng như quần áo khăn tắm, khăn mặt, xà bông, tiền gởi không quá năm trăm ngàn đồng một lần. Trong tù làm gì có chỗ cất giữ đồ ăn được lâu, ăn nhồi nhét vài ba ngày là hết. Vài ký rau, trái cây ăn sống là hết số ký lô quy định rồi, trong khi khẩu phần ăn mỗi ngày cần có rau cải, trái cây, nếu không lâu ngày sẽ táo bón, người tù bị viêm đại tràng là chuyện thường xảy ra trong nhà tù. Còn tiền gởi vô phải mua các loại chất tẩy rửa như kem đánh răng, xà bông (nếu người nhà không gởi), mua một thùng mì gói loại rẻ nhất cũng hết một trăm mười lăm ngàn đồng số tiền còn lại làm sao đủ mua đồ ăn ăn thêm mỗi ngày. Vậy là thời gian này tôi chỉ ăn sáng có một nửa gói mì Hảo Hảo, mà nhai mì sống, chớ không mua nước sôi, mua nước sôi là mất thêm một ngàn đồng. Hôm nào chán ăn mì sống, buổi chiều lấy đầy một ca cơm trại phát, ăn một nửa, còn một nửa để sáng hôm sau ăn với tép rang chan nước lạnh.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 01/5/2016

Seattle304_5Sau khi tôi bắt đầu ăn cơm lại một tháng, thấy tăng cân lên, không còn cảm giác mệt khi vận động nữa, tôi bèn bắt đầu tập thể dục mỗi ngày, luyện tay, luyện chân, chuẩn bị tư thế sẵn sàng đánh lộn với bất cứ đứa tù nào. Vì tôi biết rõ bọn công an không dám động đến tôi nhưng chúng nó sẽ cho tù làm điều đó. Bọn thằng Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng là những tên “Thiên hạ đệ nhất đê tiện” đã thò bàn tay bẩn thỉu của nó vào trại này rồi, thì chuyện chúng nó cho tù kiếm chuyện gây sự với tôi là điều tôi thấy trước. Coi thái độ con Lan, tôi biết trước sau gì tôi cũng “đụng” nó, phải cho con này một trận cho nó chừa, loại bất…

View original post 868 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 49


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/4/2016

Tan11Đặc tình cũng tỏ cho đối tượng thấy sự nhiệt tình của mình nên có khi vì “quá hứng” (cộng với quá ngu) “nhảy nguyên con” vào gánh vác vai trò “kép nhì,” vậy là khi bị túm nguyên ổ, đặc tình không thể rút chân ra khỏi vụ án được, đành đi theo đối tượng chính vào ngồi tù cho đủ ban bệ.

Chúng nó còn cho cả công an vào giả vờ đóng vai tù để tiếp cận, dò hỏi, khai thác thông tin. Khi người tù mới đặt chân vào phòng giam, đặc tình sẽ tỏ ra hết sức tử tế, nói năng ngọt ngào, mời ăn mời uống, cho món này món kia (nói chung là những thứ mà ngoài xã hội kêu là đồ ve chai lông vịt không ai thèm lấy, nhưng ở trong tù lại trở thành đồ quý, đồ hiếm) như xà bông giặt, kem đánh răng, muỗng nhựa, hộp xốp đựng xôi cũ, vỏ chai nước xả quần áo, v.v… Sau đó là hỏi thăm này nọ, giả vờ thông cảm, thương xót để lấy lòng tin “ma mới.” “Con nai vàng ngơ ngác” mới bước chân vào chốn lao tù, gặp trường hợp như vậy rất nhiều “con nai” đã “sập bẫy,” khóc hu hu lên, sẵn sàng tâm sự hết tất cả những chuyện quan trọng lẫn chuyện “thâm cung bí sử” với đặc tình, những chuyện mà ngay cả cha mẹ ruột, vợ con, anh em ruột của “con nai” đều không biết, nhưng “nai” đem khai với đặc tình ráo trọi. Đặc tình chỉ việc ghi nhớ lại rồi viết báo cáo gởi, hàng tháng nhận tiền kêu là “mật phí,” nếu “lập công lớn” còn được thưởng nóng. Có nhiều đặc tình trí nhớ tốt, không cần viết báo cáo cũng nhớ vanh vách từng lời rồi nói lại không sai điểm nào. Tuy nhiên, quy định bắt buộc phải có báo cáo công việc vì các lý do: Có căn cứ để chi “mật phí,” khi nào “tao” cần mà “mày” không chịu làm nữa theo ý “tao” thì “tao” sẽ công bố các báo cáo của “mày” ra, cả thiên hạ sẽ xúm vô đập chết cái thứ “lừa thầy phản bạn” coi mày sống nổi không, “mày” muốn chọn cái nào?

Nhân đây, tôi cũng thông báo luôn cho các vị bằng hữu đã bước chân theo con đường đấu tranh cho dân chủ ở Việt Nam, những người đã ở tù, đang ở tù (nhờ người nhà thăm nuôi nhắn lại), và tương lai sẽ ở tù, rằng: Ở trong tù không có bằng hữu, không tin được bất cứ ai, “Tin khả tin, phòng khả phòng.” Nếu ở ngoài xã hội bạn thân ta có thể vì lợi bán đứng ta cơ hội có một thì trong tù cái nguy cơ ấy gấp trăm lần. Vì một khi người ta ở trong tù bị hoàn cảnh khốn khổ nó thúc ép người ta phải bằng mọi giá làm sao để được ra tù sớm, bất chấp đạo đức và liêm sỉ. Ở trong tù, được công an khuyến khích làm chuyện ấy, chớ đâu phải như ở ngoài xã hội làm chuyện xấu bị gia đình, bạn bè, thậm chí linh mục, thầy chùa phê phán, cho nên cóc sợ, cứ làm tới tới. Ở trong tù chỉ nói những điều nếu công an có biết được cũng có lợi cho mình, nói những điều mà ai cũng biết rồi, thậm chí ta không trực tiếp nói với công an được thì ta cứ nhờ “mồm tù”. Ta muốn đào ông bới cha chửi cả ba họ bọn Cộng Sản cũng cứ chửi cho tù nghe, bảo đảm sẽ tới tai bọn chỉ huy cao nhất không sót chữ nào. Ví dụ như tôi chỉ nói về việc tôi được trao giải nhân quyền Hellman Hammett của Human Rights Watch năm 2011 hay việc tôi đã viết gần một ngàn bài báo, tôi nhận nhuận bút từ những bài báo đăng ở ngoài Việt Nam… là những chuyện ai cũng biết. Chớ việc tôi làm thế nào để viết được ngần ấy số bài báo trong tình trạng bị nhà nước cộng sản bao vây, “cấm vận,” cướp đoạt tài sản, phương tiện hành nghề báo chí… là những điều mà bọn công an rất muốn biết thì bất cứ ai tôi cũng không nói. Trước đây, con Lan có hỏi tôi “viết bằng cái gì?”, tôi nói “viết bằng máy tính,” dĩ nhiên là bằng máy tính rồi, ai lại không biết, trả lời cũng như không trả lời.

Quay lại chuyện con Lan, suốt ngày ngoài việc làm đồ chơi, viết báo cáo ra, nó chỉ có đọc mấy tạp chí phụ nữ đú đởn coi có món gì sang trọng, ngon miệng thì kêu má nó làm đem vô cho nó ăn. Khi tôi mới bị nhốt vào phòng này, con Lan có nói với tôi má nó gần tám mươi tuổi rồi. Hình dung bà già cứ nửa tháng lại lọ mọ chuẩn bị đồ ăn ngon gởi vô tù cho con, lại thấy nao lòng. Ăn sang trọng kiểu như nó, nửa tháng một lần, không biết bà già có được ăn như vậy hay là ăn mắm hút dòi nhường phần ăn ngon cho con? Ra tù nhà còn tài sản hay là sổ nợ chất chồng? Con này nó ăn rất nhiều, nó ăn tôi nhìn thấy phát sợ, nó cũng không vận động gì, vậy mà người lép như con mắm. Ngoài ăn nhiều ngày nào nó đều uống ba bịch sữa tươi Vinamilk, rồi mua thêm bột dinh dưỡng Milô pha uống mỗi ngày. Loại này gặp thời ly loạn hay đi lạc trong rừng chết đói là cái chắc, bởi nhu cầu ăn uống quá nhiều mà cơ thể thì lại không hấp thu được bao nhiêu. Tôi mà ăn uống như nó chẳng biết tôi thành con gì nữa.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/4/2016

Tan11Đặc tình cũng tỏ cho đối tượng thấy sự nhiệt tình của mình nên có khi vì “quá hứng” (cộng với quá ngu) “nhảy nguyên con” vào gánh vác vai trò “kép nhì,” vậy là khi bị túm nguyên ổ, đặc tình không thể rút chân ra khỏi vụ án được, đành đi theo đối tượng chính vào ngồi tù cho đủ ban bệ.

View original post 950 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 48


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 24/4/2016

Tan9Thời gian này, trong phòng giam chỉ có hai người là tôi và con Lan. Sau khi tôi bị giam vào phòng này được mười ngày thì con Lan làm mặt lạnh với tôi. Tôi cũng mặc kệ nó, không nói gì hết, chúng nó tưởng tôi thèm nói chuyện lắm chắc. Chúng nó quên là tôi đã từng đóng kín cửa ở trong nhà không ra ngoài suốt sáu tháng hay sao, trừ ngày Chủ Nhật đi lễ nhà thờ Kỳ Đồng buổi sáng ra tôi không bước chân ra ngoài.

Tôi để ý quan sát thấy con này ban đầu nó nói với tôi nó còn một tháng nữa là hết thời hạn tạm giam, không gia hạn được nữa, mà giờ hơn hai tháng rồi vẫn thấy nó im ru bà rù, không kết luận điều tra gì hết. Mỗi ngày sáng nó dậy ăn sáng xong sửa soạn quần áo chuẩn bị ra “làm việc với điều tra,” người thì lép xẹp nhỏ xíu, nhưng mặc áo độn hai cái vú cao tới mặt, chuyên mặc quần áo bó dù trong phòng giam nóng hừng hực như cái lò bánh mì, mồ hôi tôi chảy xuống như đổ nước. Nó chải chuốc tóc tai kiểu cọ mỗi ngày một kiểu, lấy xà bông thơm ướp quần áo cho thơm, rồi ngồi chờ có người gọi là bật dậy chạy ra nhanh như lò xo. Trừ ngày Thứ Bảy, Chủ Nhật, sáng nào nó cũng ra cả buổi. Nếu hôm nào sáng không ra chiều thế nào nó cũng ra. Lúc nó trở vô thường xuyên cầm theo trên tay khi chai dầu gió đỏ Singapore, khi chai nước mắm, khi thì hai chai muối tiêu, muối ớt loại làm sẵn thường bán trong siêu thị… Tôi nhìn thấy là biết ngay nó được chính bọn công an cung cấp, chớ đâu phải ngày thăm nuôi tù, mà có thăm nuôi người ta gởi nhiều một lần, không ai bỏ công đi từ nhà lên trại giam để gởi những thứ lặt vặt như vậy. Đây chắc chắn là nó làm việc cho bọn an ninh muốn giám sát tôi, chớ điều tra viên nó không rảnh rỗi và cũng không dư tiền đến mức mỗi lần làm việc với bị can lại đem quà vô tặng. Trong phòng giam không có giấy viết gì hết, chúng nó không bán và cũng không cho người nhà tù nhân gởi vô, mặc dù trong nội quy không hề cấm đem giấy viết vô. Mỗi ngày bọn cán bộ trại giam đều dẫn tù lao động ngoài vô lục soát tìm những thứ như dây nhợ, kim may quần áo, nhíp, kiếng soi mặt, giấy, viết. Vậy mà tôi thấy con Lan có đủ thứ đồ chơi, giấy, viết, nhíp đều có. Viết thì nó lấy cái ruột bút bi quấn tờ giấy vỏ bao sữa tươi Vinamilk xung quanh, lấy dây thun cột lại cho cứng là viết được, giấy thì cũng lấy cái bao sữa tươi đó xé ra, lột bỏ lớp ni-lông tráng bên trong là viết được rồi. Quan trọng là ruột bút bi ở đâu ra?

Có lần, tôi thấy thằng Bình vô đưa cơm có đưa cho con Lan cái ruột viết bi còn mới tinh, mực đầy tận ngọn. Tù lao động ngoài đưa cơm cho tù trong phòng giam đều có cán bộ trại giam đi theo giám sát, nhìn kỹ từng ly từng tí, nếu không được công an cho phép, thằng kia làm gì dám đưa cái ruột viết cho nó. Thằng kia không ngu đến mức đồ cấm mà lén lút đưa vô trong khi nó không được lợi gì trong chuyện này, nếu bị phát hiện nó sẽ bị chuyển qua lao động nặng nhọc, dơ bẩn hơn ở nơi khác, thậm chí bị kỷ luật nhốt xà lim hai mét vuông, bị mất giảm án. Con Lan này thì già, thằng kia trẻ ranh, sắp ra tù, làm gì có chuyện yêu đương nhăng nhít ở đây. Tôi nhiều lần nhìn thấy khi thằng Bình phát cơm, con Lan chạy ra đứng che hết cái lỗ thông hơi trên cánh cửa, quay lưng về phía tôi đứng che che, dúi vào tay thằng Bình tờ giấy mỏng cuốn chặt bằng một nửa điếu thuốc lá (nó viết cái gì trong đó không biết). Tối nào cũng vậy, trong ánh sáng tối lờ mờ giống như đốt đèn dầu lửa đỏ hồi thập niên 70, con Lan lấy cuốn tạp chí kê lên chân rồi ngồi viết ào ào một lúc kín hết một trang giấy học trò. Ở tù như con Lan có chuyện quái gì đâu mà viết nhiều, kể cả gởi thư cho gia đình cũng không thể mỗi ngày mỗi viết như vậy. Không cần thông minh lắm cũng biết mỗi ngày con này sáng ra nhận chỉ đạo, bày mưu tính kế, tối ngồi viết báo cáo mỗi ngày Tạ Phong Tần làm gì, ăn ngủ ỉa đái mấy lần, có sợ chúng nó hay không, sợ như thế nào. Chuyện này tôi thừa biết mánh khóe của chúng, nó che giấu chẳng qua là chúng nó sợ tôi biết mà đề phòng thôi. Phòng giam nào mà bọn công an lại không cho phạm nhân tay sai của chúng nó vào “lót ổ” trước, thậm chí không tìm ra đứa phạm nhân nào ưng ý nhắm có khả năng tấn công, khai thác đối tượng nó còn dám cho công an thứ thiệt vô luôn, loại này trong nghề kêu là “đặc tình trại giam.” Nguyên tắc sử dụng “đặc tình” là “xài một lần rồi bỏ” nên bọn công an sẽ không ngại dúi cho “đặc tình” nhúng sâu vào vụ án, khai thác tin tức triệt để, tối đa nhằm mục đích làm sao phá được vụ án. Cho nên, trong “lịch sử đặc tình” có nhiều đặc tình phải ôm hận vì trót nghe lời xúi biểu của công an, xúi biểu đối tượng hiềm nghi (mới có ý định manh nha) chuyển sang giai đoạn thực hiện ngay hành vi phạm tội.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 24/4/2016

Tan9Thời gian này, trong phòng giam chỉ có hai người là tôi và con Lan. Sau khi tôi bị giam vào phòng này được mười ngày thì con Lan làm mặt lạnh với tôi. Tôi cũng mặc kệ nó, không nói gì hết, chúng nó tưởng tôi thèm nói chuyện lắm chắc. Chúng nó quên là tôi đã từng đóng kín cửa ở trong nhà không ra ngoài suốt sáu tháng hay sao, trừ ngày Chủ Nhật đi lễ nhà thờ Kỳ Đồng buổi sáng ra tôi không bước chân ra ngoài.

View original post 948 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 92


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/10/2016

img_1247Ðây chính là một kiểu khủng bố, tra tấn tinh thần người bị tạm giam. Tôi hiểu vì sao nhiều người bị bắt giam ở đây lâu ngày không có tội cũng tự nhận mình có tội để được chuyển đi trại khác càng sớm càng tốt. Tôi càng thấy kinh tởm và căm thù bọn chó má Cộng Sản này, trong lòng tôi tự nhủ phải quan sát kỹ và ghi nhớ từng chi tiết nhỏ vào đầu, chờ cơ hội phanh phui tội ác của bọn công an cộng sản này ra trước dư luận quốc tế, bao nhiêu năm nay bọn cộng sản bất lương này chúng lừa bịp cả thế giới.

Hai chị ở trong phòng giam này đều lớn tuổi hơn tôi. Một chị tên Cúc người Việt gốc Hoa (nhà ở Bình Dương), phạm tội lừa đảo, đã xử sơ thẩm xong. Một chị tên Trần Thanh Hà (nhà ở Sài Gòn), bị bắt thi hành án tội “Không tố giác tội phạm” (cũ) sau khi trốn gần năm năm. Ðó là tôi nghe hai chị này tự nói, chớ tôi không thấy giấy tờ gì hết.

Lúc này gần hai giờ chiều. Trong phòng giam đã hết nước sạch dùng. Tôi hỏi hai chị Cúc, Hà nước sinh hoạt ở đây cung cấp như thế nào? Cả hai chị đồng nói hàng ngày khoảng 10 giờ sáng thì cán bộ trại bơm nước vào những cái xô để ngoài hành lang, mỗi người tiêu chuẩn được ba xô một ngày, trại giam sẽ bán cho một người mới nhập trại như tôi ba cái xô nhựa loại 18 lít để chứa xài. Bơm nước xong sẽ mở cửa cho tù nhân ra tự khiêng vào để trong phòng giam rồi đóng cửa lại. Xô nước để ngay dưới chân chỗ nằm của mình, muốn cho rộng chỗ hơn thì chồng xô cái nọ lên cái kia. Thau giặt đồ thì trại nó bán cho cái thau nhỏ xíu khoảng bốn lít nước, mà ai có người nhà đi thăm nuôi mua ở ngoài căn tin gởi vô mới được, ai không có người nhà thăm nuôi thì có tiền cũng không có thau xài. Thành ra thấy tôi vô có đem thêm hai cái thau bự khoảng hai chục lít nước mỗi cái và một cái thau nhỏ để dành rửa rau khoảng ba lít nước hai bà này mừng húm là vậy.

Tôi nghe hai người nói xong là máu trong người bốc lên, nổi giận đùng đùng. lại thêm chị Cúc mắc đi cầu quá mà không dám đi, mặt mày nhăn nhó khổ sở, vì chị Cúc sợ đi không có nước dội cầu, phải ráng nín. Tôi mới nói:

– Chị vô trong này ngồi, để tôi gọi họ.

Chị Cúc nghe tôi nói như vậy hoảng sợ, vội vàng ngăn cản:

– Ðừng, đừng kêu em ơi. Nó ghép mình vô tội quậy phá trại giam, nó kỷ luật chết, nhốt mình vô cái phòng kỷ luật còn tệ hơn nữa.

– Chị cứ để tôi làm, kỷ luật tôi chịu, tôi cứ quậy lên coi nó dám làm gì tôi.

Nói xong, tôi gạt chị Cúc xuống phía sau, bước ra dùng hết sức đấm ầm ầm vào cánh cửa phòng giam khoảng chục cái. Xong tôi ngưng lại lấy hết gào lớn lên:

– Tôi muốn gặp cán bộ khiếu nại. Ðề nghị gặp cán bộ ngay lập tức.

Tôi cứ gào xong ba lần thì lại đấm cửa một hồi dài. Ðấm cửa xong lại gào tiếp. Nghe bên ngoài có tiếng thét giọng nữ:

– Chưa đến giờ gặp cán bộ.

Tôi tiếp tục đấm cửa và lại gào. Hai chị kia lại lên tiếng can ngăn tôi. Tôi làm thinh không trả lời hai người, để hơi sức mà gào chớ. Khoảng mười lăm phút sau mới nghe tiếng người nữ bên ngoài hỏi:

– Có chuyện gì?

Tôi lại gào lên trả lời:

– Trong phòng hết nước rồi, cho thêm nước. Có người đau bụng đi ỉa không không có nước dội cầu thúi ình, ai mà chịu nổi.

Ở ngoài lại nói:

– Chờ một chút.

Tôi lại thét lên tiếp:

– Không chờ được. Ỉa làm sao mà chờ. Cho nước ngay lập tức. Trại giam này muốn khủng bố tù chính trị phải không?

Bên ngoài lại nói:

– Ðang lấy chìa khóa, đừng kêu, đừng đập cửa nữa.

Tôi nghe vậy thì ngưng lại, đứng ngay cửa thở nghỉ mệt. Quay lại nhìn thấy hai chị kia ngồi khép nép trong góc phòng, ánh mắt sợ sệt, mặt mũi xanh lè. Tôi bực mình quá quát luôn:

– Sợ cái gì mà sợ. Quyền lợi chính đáng thì phải đòi hỏi. Người chớ có phải con vật đâu mà chịu ở dơ.

Vừa nói xong, nghe tiếng chìa khóa mở lạch cạch, rồi cửa phòng giam mở ra, một cán bộ nữ trẻ đeo khẩu trang y tế thò đầu vô hỏi:

– Phòng này có chuyện gì?

Tôi hỏi:

– Hết nước xài rồi. Chị này (tôi chỉ chị Cúc) đau bụng muốn đi ỉa nãy giờ mà không có nước dội, phải cố nhịn. Tại sao trong phòng giam mà không có nước sạch cho tù xài?

Cán bộ nữ nói:

– Ðã bơm lúc sáng rồi, mỗi ngày bơm một lần thôi. Mỗi người ba xô.

Tôi quát lên:

– Tôi không cần biết một ngày bơm mấy lần. Cán bộ phải có trách nhiệm cung cấp ít nhất một ngày một trăm lít nước sạch cho một người dùng, ba người là ba trăm lít. Không cung cấp nước đủ quy định là cán bộ cố tình ăn bớt ăn xén tiêu chuẩn của tù nhân, là vi phạm pháp luật. Cái xô này đầy đến tận miệng mới có mười tám lít, tám phần xô có mười bốn lít thôi, ba xô nhân ra làm gì đủ một trăm lít. Cán bộ báo cho tôi gặp lãnh đạo tôi khiếu nại ngay, nếu không là không yên đâu.

Tạ Phong Tần

(còn tiếp)

Source : ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 92

Trở về > Tạ Phong Tần ( Đứng Thẳng Làm Người – 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

HOME

 

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 05/10/2016

img_1247Ðây chính là một kiểu khủng bố, tra tấn tinh thần người bị tạm giam. Tôi hiểu vì sao nhiều người bị bắt giam ở đây lâu ngày không có tội cũng tự nhận mình có tội để được chuyển đi trại khác càng sớm càng tốt. Tôi càng thấy kinh tởm và căm thù bọn chó má Cộng Sản này, trong lòng tôi tự nhủ phải quan sát kỹ và ghi nhớ từng chi tiết nhỏ vào đầu, chờ cơ hội phanh phui tội ác của bọn công an cộng sản này ra trước dư luận quốc tế, bao nhiêu năm nay bọn cộng sản bất lương này chúng lừa bịp cả thế giới.

View original post 916 more words