Categories
Uncategorized

“BẬT MÍ” BIÊN BẢN MỘT CUỘC HỌP “BÍ MẬT”


Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng Thời Báo (Canada)

Họp "kín" Họp “kín”

– Thời gian: Sau khi có 2 tàu ta bị tàu nước Lọa cắt cáp và thắng lợi rực rỡ trong việc giải tán được một số kẻ “tụ tập” đi qua trước sứ quán nước Lọa.

-Địa điểm: Hội trường máy lạnh hoành tráng có ghế bành bọc da đỏ, thức ăn, nước uống cao cấp được cung cấp miễn phí và không hạn chế suốt thời gian diễn ra cuộc họp bởi đã có “tiền chùa” bao hết.

– Thành phần: Có mặt đủ 100%, chưa đồng chí nào bị “lộ” hoặc bị mất chức.

View original post 1,460 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 40


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/03/2016

Huy-AB22– Nhưng tôi cũng phải làm việc với chị, tôi không thể không làm. – Ông Cống nói.

Ông Cống bê một đống giấy A4 dày cỡ một tấc đã in sẵn ra, liếc qua tôi thấy đó là những bài viết của tôi đã đăng trên trang Sự Thật và Công Lý. Ông ta nói:

– Bây giờ chị ký xác nhận cho tôi vào những bài viết này là do chị viết.

– Tại sao tôi phải xác nhận? – Tôi hỏi.

– Thì những bài này chị viết đúng không? Đúng của chị thì chị xác nhận cho cơ quan điều tra. – Ông Cống nói.

– Đúng là của tôi viết, tôi có ghi rõ tên tác giả Tạ Phong Tần, địa chỉ bên dưới bài viết đó. Nhưng tôi không việc gì phải xác nhận. Đó là cái quyền của tôi, quyền tự do ngôn luận, quyền tự do báo chí được Hiến Pháp và luật pháp quốc tế bảo vệ. Tôi chỉ thực hiện cái quyền của tôi mà tôi phải xác nhận người ta nhìn vào sẽ nghĩ tôi bị điên. – Tôi nói.

– Vậy là chị không ký xác nhận phải không? – Ông Cống hỏi tiếp.

– Không. Tôi đã nói nhiều lần rồi. Lần này lặp lại là lần cuối cùng. Đừng có hỏi tôi những câu như thế nữa, tôi sẽ không trả lời. – Tôi nói.

– Sao chị lại không trả lời? – Ông ta lại hỏi.

– Hỏi là quyền của anh, trả lời hay không là quyền của tôi. Cái mồm tôi nó đang nằm trên mặt tôi hay nó nằm trên mặt anh? Khi nào mồm tôi nằm trên mặt anh thì anh tự trả lời, còn nó nằm trên mặt tôi thì tôi không trả lời. Quyết định vậy đi há! – Tôi nói.

Ông ta lấy cái mẫu biên bản hỏi cung bị can in sẵn ra, cặm cụi vừa ghi vừa nhìn vào cái tờ giấy để kế bên. Tôi liếc vào thấy cái danh sách dài và một mớ câu chữ loằng ngoằng trên đó, không nhìn rõ nhưng tôi đoán đó là danh sách những bài viết của tôi và “chỉ đạo” của sếp ông ta phải hỏi tôi cái gì, cái gì.

Ông ta viết xong một câu, rồi ngước lên nói:

– Chị nghe tôi đọc lại câu hỏi: Chị Tạ Phong Tần cho biết tình trạng sức khỏe hôm nay của chị thế nào? Có đảm bảo làm việc với cơ quan điều tra không? Đáp: Tôi vừa ăn cơm lại ngày hôm qua, chưa đảm bảo sức khỏe làm việc. Hỏi: Trong thời gian tới chị Tạ Phong Tần có đồng ý trả lời những câu hỏi của cơ quan điều tra không? Đáp: Tôi không trả lời.

Tôi nghe xong mắc cười quá, nói:

– Tôi chưa trả lời sao anh ghi luôn câu trả lời của tôi vậy?

– Tôi biết là chị sẽ nói như vậy. – Ông Cống nói. -Vậy ngày mai chị có làm việc với tôi không?

– Không! – Tôi trả lời gọn hơ.

– Theo ý tôi thì chị nên ra làm việc, ở trong đó cả ngày làm gì cho tù túng. Mỗi ngày cứ ra đây cho thoải mái, hít thở không khí trong lành. Trả lời hay không tùy ý chị. Chị cứ ra đây nói chuyện này chuyện kia với tôi cũng được mà. -Ông Cống nói. – Hôm nay tới đây thôi. Mai tôi gặp chị sau. Chị ký cho tôi cái biên bản này đi. Tôi viết nội dung như vầy chắc chị không phản đối chứ?

– Không, viết thế thì được. Đưa đây tôi ký cho. – Tôi nói xong, kéo tờ giấy lại và ký tên, ghi rõ họ tên vô, trước khi ký tôi đã ghi thêm một câu bên trên chữ ký: “Tôi không phạm tội, tôi phản đối việc cơ quan điều tra bắt giam tôi trái pháp luật.” Tôi phải cẩn thận ghi thêm như vậy vì tôi sợ chúng nó sẽ lấy hình ảnh chữ ký của mình sửa nội dung lại đi lừa người khác, hoặc đưa mờ mờ tỏ tỏ lên báo hay đài truyền hình là tôi nhận tội, tôi khai thế này thế nọ. Nếu giấy tờ nào có chữ ký của tôi chúng nó đưa ra mà không có dòng chữ này thì trăm phần trăm là đồ giả, không cần tinh mắt nhìn sơ quan biết liền. Chiêu lừa bịp này chúng chỉ hiệu nghiệm với người khác, chớ với tôi là không ăn thua.

Ông Cống nhìn tôi ngồi chậm rãi ghi cẩn thận câu đó vào biên bản, nói:

– Sao chị ghi thêm làm chi cho mất công, biên bản tôi ghi theo ý chị rồi, có điều gì chị không vừa ý đâu mà phải ghi thêm?

– À, cái này là tôi phòng chống kẻ gian lợi dụng chữ ký của tôi làm đồ giả đưa lên báo, đài lừa người khác đó mà. – Tôi vừa ghi vừa nói.

– Tôi không làm những chuyện đó đâu. -Ông Cống nói.

Tôi trả lời:

– Tôi đã từng thấy bọn chó đó nó làm với người khác rồi. Anh không làm nhưng anh có dám bảo đảm với tôi rằng không có thằng nào thò tay vào hồ sơ này để làm không?

Ông ta làm thinh không trả lời tôi. Làm thinh tức là thừa nhận tôi nói đúng rồi chớ còn gì nữa, có điều ông ta không dám công khai thú nhận với tôi mà thôi.

Ông ta đứng dậy gọi cán bộ trại đưa tôi vào phòng giam.

Tám giờ sáng hôm sau, ông Cống lại gọi cán bộ trại giam dẫn tôi ra gặp ông ở phòng làm việc. Như thường lệ, câu đầu tiên là mời tôi ngồi ghế, gọi thằng tù nhỏ lấy chai nước uống cho tôi và hỏi thăm sức khỏe. Tôi biết là ông ta bắt buộc phải tỏ ra lịch sự, tử tế dù trong lòng ông ta có nghĩ như thế nào cũng mặc kệ. Nếu tôi không vừa ý thì tôi sẽ làm cho ông ta “rức hết cả đầu” (nguyên văn lời ông Cống), mà ông ta thì không thể đánh tôi, không thể đe dọa tôi, cũng không thể mắng tôi, càng không thể né không gặp tôi. Tốt nhất là ông ta không chọc giận tôi thì ông ta mới được yên thân.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 27/03/2016

Huy-AB22– Nhưng tôi cũng phải làm việc với chị, tôi không thể không làm. – Ông Cống nói.

Ông Cống bê một đống giấy A4 dày cỡ một tấc đã in sẵn ra, liếc qua tôi thấy đó là những bài viết của tôi đã đăng trên trang Sự Thật và Công Lý. Ông ta nói:

– Bây giờ chị ký xác nhận cho tôi vào những bài viết này là do chị viết.

View original post 1,029 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 39


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/3/2016

2Thằng cán bộ trại quay sang nhìn Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng có ý hỏi. Lão Phạm Anh Tuấn lên tiếng:

– Cháu dẫn chị ấy vào đi.

Trần Tiến Tùng lại nói:

– Chị đi trước đi.

Tôi không muốn thằng Tùng què nhìn thấy cảnh tôi đi vào phòng giam, nó thấy chắc là nó hí hửng lắm, nên tôi nói gằn chậm từng tiếng:

– Các người đi trước, không được đi sau lưng tôi. Tôi chỉ đi với cán bộ trại này thôi.

Phạm Anh Tuấn thấy vậy ngoắc Trần Tiến Tùng đi thẳng không một lời từ biệt. Nhìn cái kiểu đi của hai thằng này biết chúng nó căm tôi lắm, ở cơ quan kẻ vâng người dạ quỳ mọp chúng nó, còn ở đây một đứa tù như tôi lại dám ngang nhiên sỉ nhục chúng nó trước mặt thằng cán bộ trại oắt con, mà chúng nó không dám làm gì được tôi, ngay cả quát lớn cũng không dám, không phải chúng nó ra lệnh, mà tôi ra lệnh cho chúng nó. Phải cố kìm nén xuống, nên nét mặt chúng nhìn khó coi lắm. Tôi thấy cái mặt chúng nó mắc cười quá nhưng tôi vẫn làm mặt lạnh thản nhiên như không. Tên Tuấn già quay lưng đi thẳng làm cho cái mặt nạ đạo đức giả của nó mới đeo lên lúc ban đầu vô gặp tôi rơi bõm xuống ngay lập tức.

Tôi cố tình đi thiệt chậm từ từ theo thằng cán bộ trại đi vô phòng giam. Nó không dám giục tôi đi lẹ, phải đi chậm chậm chờ tôi. Vừa đi tôi vừa hỏi nó:

– Cán bộ biết hai người đó là ai không?

– Tôi không biết. Có giấy bên giám đốc đưa qua thì cho vô thôi. – Thằng cán bộ trẻ nói.

– Vậy hai người đó chưa qua đây lần nào hả? – Tôi hỏi tiếp.

– Không, tôi mới gặp lần đầu. – Thằng cán bộ trả lời.

Tôi không hỏi gì thêm nữa. Thằng kia cũng làm thinh luôn. Mục đích tôi muốn biết hai thằng Trần Tiến Tùng và Phạm Anh Tuấn có qua đây gặp thằng Ba Sài Gòn và ông Điếu Cày hay không, vì tôi biết hai người này đã từng ở đây và đang ở đây. Thằng cán bộ trại lại nói nó mới gặp lần đầu. Vậy chắc bọn thằng Tuấn, thằng Tùng nghĩ rằng tôi dễ dụ nên mới tới đây hòng giở trò, không ngờ bị tôi cho một trận chạy té khói.

Vô đến phòng giam rồi, tôi vẫn còn tức tối, nghĩ trong bụng: Mẹ nó, tao mà không yếu sức thì chiếc dép đó vô mặt con chó Trần Tiến Tùng rồi. Chúng mày còn muốn qua đây gặp tao lần nữa hả? Chờ đó, lần sau qua đây tao cho mày ăn dép. Hôm nay tao sẽ lấy cơm ăn cho có sức chiến đấu với mấy con chó chúng mày.

Nghĩ là làm, buổi chiều, tôi lấy cơm trại phát chan nước canh vô ăn hai muỗng, nhai thiệt kỹ mới nuốt. Còn dư cơm tôi bỏ hết.

Nhịn ăn lâu ngày, phải ăn từ từ mỗi lần một ít thì mới không hại bao tử, rồi thủng thẳng mới tăng lên, ăn một lúc nhiều quá không ổn. Tôi nhớ hồi nhỏ đi học có đọc cái truyện ngắn “Một bữa no” của Nam Cao, kể chuyện bà lão bị đói hồi năm bốn lăm, bỏ quê lên Hà Nội ăn xin, gặp đứa cháu làm đầy tớ cho nhà giàu, xin cơm chủ nhà cho bà ăn. Bà đói lâu ngày nên khi có cơm ăn thì bà ăn nhiều quá, ăn hết cả nồi cơm nhà người ta còn vét hết cả dề cơm cháy ăn không sót hột cơm nào. Vì no quá nên bà bị đau bụng, lăn đùng ra chết.

Sáng hôm sau, Trần Văn Cống lại lù lù vô gặp tôi.

Ông ta vẫn như thường lệ mời tôi ngồi ghế rồi kêu thằng tù bên ngoài lấy cho tôi chai nước uống. Ông ta nói:

– Tôi nghe nói chị ăn cơm rồi hả?

– Phải, chiều hôm qua, tin tức cũng nhạy bén quá chớ. – Tôi nói. – Hôm qua anh có ở cơ quan không?

– Không, hôm qua tôi đi vắng, có chuyện gì không? – Ông Cống hỏi.

– À, hôm qua có hai người đến đây gặp tôi là Phạm Anh Tuấn và Trần Tiến Tùng đó. Tôi tưởng anh biết rõ chuyện đó rồi chớ. – Tôi nói.

– Không, tôi không biết hai người này. Họ nói với chị cái gì?. Ông ta hỏi tiếp.

– Sao lạ vậy? – Tôi nói. – Không bàn bạc với nhau trước sao? Đáng lẽ phải bàn trước với nhau chớ, làm việc kiểu gì kỳ vậy? Họ không nói gì với anh à? Vậy anh về hỏi lại đồng nghiệp của anh đi nhé. Còn tôi nhờ anh nhắn với hai thằng đó như thế này: Hôm qua tôi không có sức nên phang chiếc dép không trúng mặt, nhưng lần sau sẽ khác.

– Là sao? Tôi không hiểu. – Ông Cống nói.

– Là hôm qua tôi lấy chiếc dép đang mang trong chân phang vô mặt Trần Tiến Tùng, tôi đập bàn chửi cho một trận rồi đi ra. Tưởng tôi ngu chắc, tính dụ hả. Bảo với chúng nó là xưa rồi, bây giờ tôi điên mới nghe lời chúng nó.

Ông ta nghe tôi nói nhe răng ra cười, rồi hỏi:

– Chị đã ăn rồi, vậy chị có khai không?

– Không. – Tôi đáp gọn lỏn.

– Ủa sao kỳ vậy? Lúc trước không ăn không khai, bây giờ ăn rồi sao cũng không khai? – Ông Cống hỏi.

– Chuyện tôi ăn với chuyện tôi khai không có liên quan gì với nhau hết. Tôi có nói tôi ăn rồi sẽ khai đâu? – Tôi nói.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 23/3/2016

2Thằng cán bộ trại quay sang nhìn Phạm Anh Tuấn, Trần Tiến Tùng có ý hỏi. Lão Phạm Anh Tuấn lên tiếng:

– Cháu dẫn chị ấy vào đi.

Trần Tiến Tùng lại nói:

– Chị đi trước đi.

Tôi không muốn thằng Tùng què nhìn thấy cảnh tôi đi vào phòng giam, nó thấy chắc là nó hí hửng lắm, nên tôi nói gằn chậm từng tiếng:

– Các người đi trước, không được đi sau lưng tôi. Tôi chỉ đi với cán bộ trại này thôi.

View original post 932 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 38


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/3/2016

8Nãy giờ quát tháo, dằn co với thằng Trần Tiến Tùng, tôi mệt quá, mồ hôi vã ra. Tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng lên, chắc là lại tăng huyết áp rồi. Lúc đó tôi không còn mấy sức lực, chiếc dép bay một vòng cung chậm chạm sượt qua mặt Trần Tiến Tùng rồi bay ra cửa phòng. Tôi không ngồi xuống mà đứng hẳn luôn, quát lớn:

– Mày làm gì tao! Định giết tao hả? Mày làm đi! Làm thử cho tao coi! Tao chấp mày đó!

Trần Tiến Tùng trợn mắt nhìn tôi một cách căm thù. Tôi cũng trợn mắt nhìn thẳng vào mặt hắn. Hai bên gườm nhau, tên Trần Tiến Tùng quát:

– Chị ngồi xuống ngay!

Tôi quát lại:

– Tao không ngồi, làm gì tao.

Tôi tiếp tục đứng thẳng đối diện với hắn, nhìn trừng trừng vào mặt hắn, nắm tay siết chặt lại tư thế sẵn sàng. Tập trung đến độ tên Phạm Anh Tuấn bước vào lúc nào không hay. Tên Tuấn lên tiếng:

– Sao lại nóng nảy như vậy. Có chuyện gì từ từ nói. Em bình tĩnh ngồi xuống đi, anh em mình nói chuyện.

Hắn quay sang bảo Trần Tiến Tùng “ngồi xuống đi.” Tên Tùng hậm hực ngồi xuống, còn Phạm Anh Tuấn ngồi ở ghế bên cạnh tên Tùng. Tôi cũng từ từ ngồi xuống nghỉ mệt, vừa ngồi xuống vừa gằn giọng nói chậm:

– Ở đây tôi là tù, tôi không anh em gì với ai ở đây hết. Không thể nói chuyện bình đẳng một khi tôi vẫn là tù.

Lúc này, tôi mới nhìn thấy Phạm Anh Tuấn kỹ hơn. Thời gian trôi qua có vài năm, mặt hắn có thêm nhiều nếp nhăn trên trán, nhưng vẫn giữ được vóc dáng chuẩn, tuổi hắn mà được như vậy có lẽ hắn tập luyện hơi bị nhiều. Hắn vẫn ăn mặc điệu đà, quần áo vải mắc tiền may cắt kiểu cọ cẩn thận, lai quần luôn luôn ủi lúp lên, láng bóng như mấy năm về trước. Hôm nay, hắn mặc bộ quần áo màu xám, sơ mi cài tay măng-sết, áo bỏ trong quần. Trước đây, tôi nghe thằng Ba Sài Gòn nói Phạm Anh Tuấn đến nhà Ba Sài Gòn gặp bố mẹ nó, hắn khoe đôi giày hắn đang đi là giày Ý giá một ngàn năm trăm đô-la Mỹ. Tại thời điểm năm 2007 tiền Việt cũng còn có giá, tiền đô Mỹ cũng vậy. Tôi đi làm lương một tháng không nghỉ ngày nào mới được hai triệu đồng một tháng. Sau này, tôi về trước một giờ đồng hồ để kịp chạy qua học lớp đào tạo luật sư (gần Lăng Ông Bà Chiểu) bên Học Viện Tư Pháp, bị chủ công ty trừ lương còn có một triệu bảy một tháng. Học phí trọn khóa của tôi nộp cho Học viện có năm triệu đồng cho một năm học liên tục từ Thứ Hai đến Thứ Sáu hàng tuần, quy ra gần năm trăm đô-la. Cho nên, đôi giày một ngàn năm trăm đô-la chỉ để đi dưới chân nghe qua thiệt là “khủng.” Vì vậy, lần này tôi để ý nhìn đôi giày của hắn coi nó lạ cỡ nào so với giày Việt Nam, thấy đúng màu sắc hơi bị ngộ thiệt, không phải màu đen hay màu nâu, màu vàng như thường thấy, mà nó vừa giống da rắn vừa không phải da rắn, thì ra giày Ý một ngàn năm trăm đô-la là như vậy.

Lão Tuấn vẫn nhẹ nhàng:

– Nghe em bị bắt vào đây, anh định đến thăm ngay nhưng công việc bận quá không vào được. Nghe nói em không ăn gì hết giờ thấy sức khỏe thế nào? Có muốn ăn uống món gì không anh bảo tụi nó mua vào cho?

– Thăm tôi làm gì, có chuyện gì để nói đâu mà thăm. Tôi không muốn ăn, không cần phải mua gì hết. – Tôi nói.

Tên Trần Tiến Tùng xen vô:

– Anh Tuấn này cùng với tôi xuống nhà chị đó.

– Vậy hả? Ơn này không biết đến bao giờ mới trả thù. Được rồi, từ từ tôi sẽ trả. Tôi mệt rồi, tôi không có chuyện gì để nói với các người. Tôi đi vô đây. – Tôi nói.

Tên Trần Tiến Tùng quát lên:

– Chị không được đi.

Tôi xô ghế đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng, vừa đi vừa quay đầu lại nói:

– Các người không phải điều tra viên. Tôi không có nghĩa vụ, trách nhiệm gì phải gặp các người hết. Nghe rõ chưa? Gọi Trần Văn Cống đến đây gặp tôi.

Đến cửa, tôi giật mạnh cánh cửa nhôm ra, xô mạnh cánh cửa đập vào tường kêu một cái rầm thật lớn. Trần Tiến Tùng đi cà nhắc chạy ra, bị Phạm Anh Tuấn đưa tay cản lại. Tôi đi ra lượm chiếc dép mang vô chân rồi ngồi xuống bậc thềm xi măng trước cửa phòng, kêu lớn lên:

– Cán bộ trại ơi, đưa tôi vào trong đi.

Trần Tiến Tùng đi ra nói:

– Để tôi đưa chị vào.

Tôi nói lớn:

– Tôi không đi với các người. Gọi cán bộ trại ra đây.

Vẫn chưa thấy có ai ra. Chắc giờ này bọn nó đi ăn cơm. Tôi lại kêu lớn:

– Trại này cán bộ chết hết rồi hay mà kêu nãy giờ không có ai.

Lúc này mới có một thằng cán bộ trẻ dáo dác chạy tới, tay cầm chùm chìa khóa, hỏi lớn:

– Chuyện gì, có chuyện gì vậy?

Tôi nói:

– Cán bộ dẫn tôi vô.

Phạm Anh Tuấn lúc này mới nói:

– Hiện giờ em không bình tĩnh, không nói chuyện được. Thôi để lần sau anh quay lại nói chuyện với em.

Tôi làm thinh, không thèm trả lời hắn.

Tạ Phong Tần

(còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 20/3/2016

8Nãy giờ quát tháo, dằn co với thằng Trần Tiến Tùng, tôi mệt quá, mồ hôi vã ra. Tim đập thình thịch, cảm giác mặt nóng bừng lên, chắc là lại tăng huyết áp rồi. Lúc đó tôi không còn mấy sức lực, chiếc dép bay một vòng cung chậm chạm sượt qua mặt Trần Tiến Tùng rồi bay ra cửa phòng. Tôi không ngồi xuống mà đứng hẳn luôn, quát lớn:

– Mày làm gì tao! Định giết tao hay định giết tao? Mày làm đi! Làm thử cho tao coi! Tao chấp mày đó!

View original post 913 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 37


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 16/3/2016

Phạm Anh Tuấn - "Con quạ đen"
Phạm Anh Tuấn – “Con quạ đen”

– Anh Cống hôm nay không sang đây. Tôi sang đây thăm chị với một người khác. Trước khi tôi vào đây gặp chị là tôi phải làm giấy tờ, qua lãnh đạo phê duyệt, phức tạp lắm mới vào đến đây gặp được chị. – Trần Tiến Tùng nói.

– Khó khăn vậy thì đừng vào. Tôi đâu có mời các người đến đây gặp tôi. Bây giờ muốn cái gì nói nhanh để tôi vào nghỉ ngơi, giờ này là giờ nghỉ trưa, tôi mệt, không có thời gian ngồi đây nhì nhà nhì nhằng với các người đâu. – Tôi nói.

– Hôm trước nhân tiện đi công tác xuống Bạc Liêu, chúng tôi có xuống nhà chị thăm mẹ chị. Mẹ chị có viết một lá thư nhờ chúng tôi đem về đây đưa cho chị, chị đã đọc chưa? – Trần Tiến Tùng nói.

Chà, tốt dữ há! “Nhân tiện đi công tác,” thằng xảo trá, bịp bợm, mày tưởng lừa được tao hả thằng chó kia. Nghe Trần Tiến Tùng cứ lặp lại câu “sang đây với một người khác” mà nãy giờ không thấy tên kia xuất hiện. Trong lòng tôi nghi nghi chắc bọn này chính là những tên khốn nạn đã xuống Bạc Liêu gặp mẹ tôi bắt bà già viết thư đây. Trước đây hễ ở đâu có tên Tùng là có tên Phạm Anh Tuấn xuất hiện, Phạm Anh Tuấn này tên chỉ huy bọn an ninh Nguyễn Minh Hải, Nguyễn Minh Thắng (Thắng mập), Trương Văn Hổ… đàn áp người biểu tình chống Trung Quốc ở Sài Gòn năm 2007 và năm 2008. Trong lần biểu tình đầu tiên, tôi đã chụp được hình Phạm Anh Tuấn trong đám người biểu tình trước Lãnh Sự Quán Trung Quốc (75 Hai Bà Trưng, quận 3, Sài Gòn), lúc đó hắn mặc nguyên bộ đồ màu đen nên tôi đặt cho hắn cái biệt danh là “con quạ đen” chớ tôi chưa biết hắn là sếp bọn kia. Hiện giờ tôi vẫn còn lưu giữ được hình tên Phạm Anh Tuấn này đây. Nghe đâu nhờ đàn áp biểu tình, đàn áp người đấu tranh đòi dân chủ, nhân quyền bằng nhiều thủ đoạn bỉ ổi, nên Phạm Anh Tuấn đã thăng đến cấp tướng và đang làm việc ở Hà Nội.

NguyenMinhHai
Nguyễn Minh Hải – Cấp dưới “Con quạ đen” nhưng gian ác, đê tiện thì không hề kém

Khi chúng tôi biểu tình xong đi về bọn chúng mới chặn đường bắt cóc riêng từng người trên đường về nhà, mấy vụ này tôi đã viết bài tường thuật chi tiết đăng lên blog lúc đó rồi, nên giờ chỉ tóm lược lý lịch Phạm Anh Tuấn (theo lời hắn ta tự giới thiệu) chớ không cần kể lại chi tiết chuyện biểu tình nữa. Bằng giọng Bắc nhẹ nhàng, ngọt ngào, hắn tự giới thiệu với tôi tên là Phạm Anh Tuấn, Thượng tá. Tôi thấy bọn thằng Nguyễn Minh Hải nói chuyện với Phạm Anh Tuấn một kêu anh, hai kêu anh, báo cáo anh, dạ vâng tử tế v.v… nên biết hắn là sếp và là sếp bự.

Phen này Trần Văn Cống làm việc với tôi không xong nên bọn hắn phải mò sang đây. Tôi nhớ trong thư mẹ tôi viết có câu “Bác Tuấn đã giúp đỡ gia đình ta rất nhiều…” thì nghi ngờ “bác Tuấn” chính là tên Phạm Anh Tuấn này. Tiên sư bố chúng mày mấy thằng chó đẻ, giúp cái quái gì mà “rất nhiều,” bọn mày không bao giờ tự dưng lại đi giúp không ai cái gì hết, tao lạ gì bản chất chúng mày. Nghĩ như vậy rồi, tôi quyết định làm cho thằng đang núp sau lưng Trần Tiến Tùng phải “xuất tướng,” coi cái mặt mày là thằng nào, có đúng như tao dự đoán hay không!

Viết ra thì dài dòng, chớ suy nghĩ thì rất nhanh. Tôi tấn công liền:

– Vậy à? Hóa các người là lũ đê tiện, lưu manh, côn đồ đến nhà tôi dụ dỗ, đe dọa, bắt ép mẹ tôi viết thư chớ gì? Đúng không? Các người tưởng giở thủ đoạn hèn hạ đó ra thì khuất phục được tôi à? Lầm to rồi đó. Quá bẩn thỉu, khốn nạn. Báo cho các người biết, tôi là tôi, mẹ tôi là mẹ tôi, các người nghe rõ chưa!

– Không! Chúng tôi có làm gì bà cụ đâu, chị đừng hiểu lầm. Dù sao thì chị cũng từng là đồng đội chúng tôi nên chúng tôi rất tiếc phải gặp chị ở đây. Chúng tôi cũng rất mong muốn chị trở lại làm đồng đội với chúng tôi như xưa. – Trần Tiến Tùng nói.

– Đồng đội cái quái gì. Các người làm gì biết đến tình nghĩa mà nói – Tôi gằn giọng. – Tướng công an Trần Văn Thanh ở Đà Nẵng, đang nằm bệnh viện thở oxy vẫn bị khiêng cáng ra tòa xét xử. Đại úy như tôi chẳng là cái thá gì hết. Đừng có phỉnh phờ, dẹp cái trò con nít ấy đi. Tôi thà ở trong tù. Công an của các người bây giờ có mời, có thỉnh tôi cũng không quay lại.

– Trong thư mẹ chị có viết chị nên suy nghĩ lại, quay về con đường sáng…

Trần Tiến Tùng nói chưa dứt câu, tôi đã đấm mạnh nắm tay xuống mặt bàn gỗ cái rầm thật mạnh, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt hắn, hét lớn:

– Câm mồm! Có muốn tao phang chiếc dép này vào mặt không? Còn nói cái giọng đó nữa dép bay vô mặt mày ngay bây giờ đó.

Có lẽ sự nhịn nhục, giả tạo của hắn đã đến mức không thể chịu nổi trước thái độ của tôi, hắn đứng bật dậy quát lên:

– Nói tử tế không muốn nghe…

Hắn chưa kịp nói hết câu, tôi đã cúi xuống, lượm chiếc dép nhựa dưới chân lên, đứng phắt dậy phang mạnh chiếc dép về phía hắn.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 16/3/2016

Phạm Anh Tuấn - "Con quạ đen" Phạm Anh Tuấn – “Con quạ đen”

– Anh Cống hôm nay không sang đây. Tôi sang đây thăm chị với một người khác. Trước khi tôi vào đây gặp chị là tôi phải làm giấy tờ, qua lãnh đạo phê duyệt, phức tạp lắm mới vào đến đây gặp được chị. – Trần Tiến Tùng nói.

– Khó khăn vậy thì đừng vào. Tôi đâu có mời các người đến đây gặp tôi. Bây giờ muốn cái gì nói nhanh để tôi vào nghỉ ngơi, giờ này là giờ nghỉ trưa, tôi mệt, không có thời gian ngồi đây nhì nhà nhì nhằng với các người đâu. – Tôi nói.

View original post 924 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 36


 

Bài đã dăng báo Người Việt ngày 13/3/2016

12
Seattle

Hôm sau, buổi trưa trại giam vừa phát cơm tù xong khoảng mười lăm phút. Thằng Quân đi vô nói với tôi có cán bộ muốn gặp. Tôi cứ tưởng là ông Trần Văn Cống, bụng nghĩ gần nửa tháng nay không thấy mặt mũi ông ta, giờ là giờ nghỉ trưa mà sao lại vô đây, chắc có chuyện gì gấp gáp đột xuất, chớ ông ta rất sợ ăn cơm trễ giờ, bị đau dạ dày mà. Đúng ra là tôi có quyền không ra trong giờ nghỉ trưa, nhưng tôi tò mò muốn biết chuyện gì, bèn đi theo thằng Quân ra ngoài. Đến căn phòng làm việc nhỏ ở cuối dãy, vẫn là cái phòng ông Cống và tôi hay ngồi từ đầu đến giờ, nhưng tôi không thấy ông Cống đâu hết mà thấy thằng Trần Tiến Tùng già đầu hói ngồi lù lù một đống trong đó. Có lẽ bọn này chúng nó quy định cái phòng nào của ai làm việc với ai là duy nhất một cái phòng đó, không thay đổi.

Thằng Trần Tiến Tùng này là bọn an ninh chuyên mặc thường phục làm chuyện bẩn, bắt cóc, ăn trộm, ăn cướp tài sản người bất đồng chính kiến. Lúc tôi còn ở Gò Vấp, có lần chính miệng nó khoe với tôi là nó bắt Nguyễn Phong ngay trong nhà Đỗ Nam Hải. Lúc đó tôi không biết Nguyễn Phong là ai, nên hỏi: “Nguyễn Phong là ai vậy? Bị bắt tội gì?”. Nó nói: “Nguyễn Phong chung vụ với Nguyễn Văn Lý ở Huế”. “Vậy à. Tôi biết cha Lý”. Trần Tiến Tùng khoe nó biết Nguyễn Phong từ Huế vào Sài Gòn sẽ ghé nhà Đỗ Nam Hải nên nó đến trước ngồi ở phòng khách. Nó thấy Nguyễn Phong bước vào, hỏi nó “Anh là ai?”, nó nói nó là “Bạn Đỗ Nam Hải”. Nó hỏi chuyện cho Nguyễn Phong “ba hoa chích chòe” (nguyên văn lời Trần Tiến Tùng) một lúc mới trương cái lệnh bắt ra. Nguyễn Phong té ngửa, lập cập hỏi: “Sao hồi nãy anh nói anh là bạn Đỗ Nam Hải? Vậy Đỗ Nam Hải đâu?”. Nó trả lời: “Thì tao là bạn Đỗ Nam Hải, nhưng Đỗ Nam Hải hiện nay không có ở đây?”. Tôi hỏi: “Vậy lúc đó Đỗ Nam Hải ở đâu?”. Thằng Trần Tiến Tùng nói: “Đỗ Nam Hải bị bắt trước rồi.” Tôi nói: “Vậy à! Sao Nguyễn Phong lại ngây thơ thế nhỉ! Phải tay tôi thì một câu cũng không hở môi. Dám làm thì sợ thằng nào mà chối, lạng quạng chửi thẳng vào mặt luôn, làm gì được nhau, tù là cùng chớ gì.” Rồi thôi, tôi không nói gì nữa. Trần Tiến Tùng thấy đem câu chuyện ra làm quà mà tôi “bơ” đi như không nên nó cũng không nói thêm về Nguyễn Phong nữa.

Nó còn khoe chính nó là người dàn dựng cho Lê Công Định đọc lời nhận tội để quay phim phát lên ti vi. Nào là lời nhận tội là do nó viết sẵn, in chữ bự trên giấy, có người cầm giơ ra đứng trước mặt cho Lê Công Định đọc để chúng nó quay phim, dĩ nhiên nó không quay cái thằng cầm tờ giấy mà quay ngay mặt Lê Công Định thôi. Nó nói “đọc không trơn tru,” vẻ mặt “không thành khẩn” là nó chửi thề, quát tháo bắt đọc lại vài lần nó mới vừa ý. Nó ngồi nghênh nghênh cái mặt đắc ý kể lại chuyện Lê Công Định với tôi xong, nhìn tôi có vẻ như đe đọa.

Tôi thản nhiên nói: “Vậy sao? Nói những chuyện này với tôi làm gì? Tôi là Tạ Phong Tần, không phải Lê Công Định. Định làm gì đó là quyền của Định, còn Tạ Phong Tần là Tạ Phong Tần, Tần không phải Định, đâu liên quan gì đến tôi, nói với tôi chuyện đó làm cái gì, không nên lẫn lộn.” Hắn ta nghe tôi trả lời vậy, cụt hứng luôn, từ đó về sau không nhắc gì đến chuyện Lê Công Định nữa.

Trần Tiến Tùng cũng là thằng chỉ huy ăn cướp, ăn cắp giấy tờ, máy tính, tiền bạc, điện thoại của tôi. Nói chung, anh em đấu tranh ai cũng biết nhẵn mặt nó, tội ác của nó tày trời, ai gặp nó mà “yếu bóng vía” là nó đem chuyện đời tư người ta ra soi mói, làm nhục, riêng với tôi thì nó không sử dụng được chiêu này, vì nó vừa mở miệng ra là bị tôi “bẻ họng” ngay lập tức. Trần Tiến Tùng là đứa già mà tư cách đê tiện, bẩn thỉu nhất trong số những thằng an ninh tôi đã gặp.

Vừa nhìn thấy tôi bước vào, Trần Tiến Tùng đã đon đả chào hỏi:

– Chào chị Tần. Chị khỏe không? Chị ngồi ghế đi.

Tôi ngồi xuống, nói:

– Không cần khách sáo. Gặp tôi có chuyện gì?

– Không có gì, tôi vào đây cùng với một người nữa. Chúng tôi lâu ngày không gặp nên muốn thăm hỏi sức khỏe chị vậy thôi. – Trần Tiến Tùng nhỏ nhẹ nói. Tuy là hắn ta xuống giọng mềm mỏng, nhưng cái mặt nó nhìn câng câng, cái môi trê trễ biu bĩu ra chiều khinh khỉnh, nhìn thấy, tôi chỉ muốn đấm một phát cho vỡ cái mặt chó nó ra.

– Trước khi vào đây trại giam nó đã báo cáo rồi còn gì. Muốn gì cứ nói vòng vo quanh co làm gì cho mệt. Vào thẳng vấn đề đi. – Tôi nói.

Hắn ta lại nhẹ nhàng:

– Sao chị căng thẳng với tôi như vậy. Dù sao cũng chỗ quen biết cũ chớ có xa lạ gì mà làm căng thế.

– Quen biết với các người là sự bất hạnh của tôi. Ông Trần Văn Cống đâu? Sao ông Cống không có ở đây? – Tôi hỏi.

Tạ Phong Tần

(còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã dăng báo Người Việt ngày 13/3/2016

12 Seattle

Hôm sau, buổi trưa trại giam vừa phát cơm tù xong khoảng mười lăm phút. Thằng Quân đi vô nói với tôi có cán bộ muốn gặp. Tôi cứ tưởng là ông Trần Văn Cống, bụng nghĩ gần nửa tháng nay không thấy mặt mũi ông ta, giờ là giờ nghỉ trưa mà sao lại vô đây, chắc có chuyện gì gấp gáp đột xuất, chớ ông ta rất sợ ăn cơm trễ giờ, bị đau dạ dày mà. Đúng ra là tôi có quyền không ra trong giờ nghỉ trưa, nhưng tôi tò mò muốn biết chuyện gì, bèn đi theo thằng Quân ra ngoài. Đến căn phòng làm việc nhỏ ở cuối dãy, vẫn là cái phòng ông Cống và tôi hay ngồi từ đầu đến giờ, nhưng tôi không thấy ông Cống đâu hết mà thấy thằng Trần…

View original post 872 more words

Categories
Uncategorized

GS HỒ TUẤN HÙNG: HỒ CHÍ MINH LÀ NGƯỜI KHÁCH GIA (TRUNG QUỐC)


Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bìa sách “Hồ Chí Minh Sanh Bình Khảo” của Gs Hồ Tuấn Hùng Bìa sách “Hồ Chí Minh Sanh Bình Khảo” của Gs Hồ Tuấn Hùng

Sách “HỒ CHÍ MINH SANH BÌNH KHẢO” (Khảo cứu về cuộc đời Hồ Chí Minh) do tác giả Giáo sư Hồ Tuấn Hùng (Đài Loan) dày công nghiên cứu trong nhiều năm qua, vừa được Nhà xuất bản Bạch Tượng Văn Hóa ấn hành tại Đài Loan vào ngày 01/11/2008 (mã số ISBN: 9789866820779).

Giáo sư Hùng sanh năm 1949, tốt nghiệp khoa Lịch sử của Trường Đại Học Quốc Lập Đài Loan, có kinh nghiệm giáo chức 30 năm đồng thời ông còn là viên chức cao cấp Giáo Dục Hành Chính.

Theo Giáo sư Hồ Tuấn Hùng, ông Hồ Chí Minh xuất thân là người dân tộc Hồ trong nhóm Khách Gia (Hakka, người Việt ở Bạc Liêu gọi là Hẹ) tại huyện Miên Lật, địa khu Đồng La, Đài Loan.

View original post 440 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 35


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 09/3/2016

Với chị Mai Lệ Huyền
Với chị Mai Lệ Huyền

… Tôi lại nghĩ: Mẹ mày thằng Trần Đại Quang và bọn nhà nước Cộng Sản đê tiện chúng mày làm cái trò hèn hạ này đây. Người ta chưa bị coi là có tội mà không khí để thở cũng không đủ, ánh sáng cũng không có, nước tắm cũng không có. Bọn dối trá, đạo đức giả, hổng biết các phái đoàn quốc tế đi kiểm tra có thấy sự thâm độc của chúng nó không, hay là chỉ nghe chúng nó nói, đi qua đi lại ngó ngó vài cái vào những chỗ chúng nó chỉ thì kiểm tra cái con mẹ gì. Tao mà ra ngoài tao không tố cáo tội ác của chúng mày tao không phải con người.

Trong thời gian tôi tuyệt thực, con Lan sáng nào cũng bưng một tô phở, bún rêu hay bún bò, bánh bao gì đó lại ngay đầu nằm của tôi ngồi ăn nhóp nhép. Thiếu gì chỗ ngồi ăn sao không ngồi, ngay cửa ra vào đó, sáng sủa rộng rãi sao không ngồi? Tôi biết thủ đoạn của chúng nó là muốn cho tôi ngửi mùi thức ăn mà thèm ăn, nhưng nó không biết rằng lúc này cái dạ dày của tôi nó hết co bóp rồi, có làm gì cũng vô ích. Trong bụng tự nghĩ sao bọn này nó xem thường mình quá vậy, tao vì mấy tô bún, phở dở ẹt đó mà thua bọn mày sao? Ở ngoài tao ăn một tô mì, tô phở năm sáu chục ngàn đồng mới gọi là “tạm được,” đến những quán sang thì gấp mấy lần tiền, cái loại ở đây một tô có mười lăm ngàn đồng, mà còn bán cho tù nữa, không ai được quyền khen chê, không có trạnh tranh thì nấu có ra cái chó gì. Thứ người “khó chưa từng thấy của” như mày thấy loại đồ bỏ này mà ăn húp sùm sụp như chết đói tới nơi, để rồi mày coi ai hơn ai.

Tôi nằm im, lấy cây quạt nhựa đậy lên mặt tiếp tục ngủ, mặc kệ con Lan muốn ăn kiểu gì kệ bà nó.

Bình thường ở ngoài, chỗ tôi đang nằm ngủ mà ai đem thức ăn lại ngồi ngay đầu tôi ăn sùm sụp thế nào cũng bị cho một đạp, vô văn hóa, vô duyên hết chỗ nói. Còn ở đây, tôi phản ứng chúng lại hí hửng cho rằng mình chắc thèm ăn lắm đây, nên mình coi như không nghe, không thấy chuyện gì hết, không “xúc động đậy” chút nào.

Sau cái vụ đưa ra bức thư bị tôi chửi quá xá, bọn chúng im ru không nói gì đến tôi suốt hai tuần.

Tôi nhịn ăn đúng một tháng thì bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Mỗi lần đứng lên ngồi xuống xây xẩm mặt mày, cử động chậm chạm. Mỗi lần đưa tay lên vuốt tóc, tóc trôi xuống từng mảng đen hết cả chiếc chiếu đang nằm. Gội đầu thì tóc rụng đen hết thau nước gội đầu, vớt ra từng nắm. Những việc bình thường như tắm giặt cũng trở nên bắt đầu khó khăn, ngay cả buổi tối đứng dậy giăng mùng ngủ cũng cảm thấy mệt. Một tháng trôi qua, không thấy người nhà tôi đến thăm, tôi nghĩ chắc là bọn chúng ngăn cản không cho vào để buộc tôi khuất phục chúng đây. Đã vậy thì chúng mày cứ chờ xem. Tao đã nói được thì làm được, tao không hèn như chúng mày đâu.

Qua tháng 10, trời mau tối hơn, ngày cũng ngắn hơn. Tôi lấy nước canh nóng trại giam phát uống cho ấm bụng, còn lấy thêm nước sôi để nguội hai ca nữa, một ngày tôi uống hết năm sáu lít nước. Nói là nước canh cho sang chớ đó chỉ là nước rau cải ngọt, cải bắp, bầu bí hay rau muống luộc cho thêm chút muối. Rau thì già ơi là già, tôi nhìn thấy con Lan lấy vô một ca rau, nó ngồi nhặt lại cọng non ăn được chỉ được một nhúm nhỏ. Trong phòng giam ban đêm thì lạnh buốt mà ngày lại nóng hầm hập như lò bánh mì. Suốt ngày tôi chỉ có nằm ngủ, lúc nào thức thì quạt xành xạch luôn tay không nghỉ.

Ở đây 6 giờ sáng trại giam mở đài tiếng nói Việt Nam cho tù nhân nghe phần tin tức thời sự 30 phút, 6 giờ chiều cũng mở cho nghe 30 phút. Ngoài ra không có âm thanh gì khác ngoài tiếng chân đi và tiếng chìa khóa mở cửa lách cách. Nghe riết rồi quen, mỗi lần nghe tiếng động bên ngoài là biết ai đang đi ngoài đó. Như thằng cán bộ nhỏ tên Trần Văn Quân mập ục ịch chuyên đi dép lê, mỗi lần nó đi vô cách xa chục thước là nghe cứ ình ịch, ình ịch và tiếng dép kéo lẹp xẹp, lẹp xẹp. Thằng này nó còn hay hát, mà hát dở òm, hát nhạc Trịnh chế mới “ghê” chớ: “Mưa cứ mưa đi cho tù nó mừng/ Làm sao lâu quá mưa vẫn chưa mưa…” Trong phòng giam, tù nhân lúc nào cũng cầu mong trời mưa cho bớt nóng, mưa càng lớn càng tốt, bên ngoài Sài Gòn ngập lụt thế nào không cần biết, trong tù vẫn “bình chân như vại,” nóng như cái lò bánh mì. Có lần, nó đi vô mở cửa kêu tôi ra, mà nó vừa mở cửa vừa hát, tôi mắc cười quá mới nói: “Trời, ở tù còn có phục vụ ca nhạc miễn phí nữa!” Nó nhe răng cười toe toét.

Tôi tuyệt thực đã một tháng hai mươi ngày rồi. Người đã thấm mệt, giờ đi cũng mệt, đứng cũng mệt, ngồi cũng mệt, nói lớn tiếng cũng mệt, chỉ có nằm một chỗ là không mệt thôi. Sáng ra y tế cân còn có 53 ký, tức là mất 10 ký so với trước khi tôi bị bắt.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 09/3/2016

Với chị Mai Lệ Huyền Với chị Mai Lệ Huyền

… Tôi lại nghĩ: Mẹ mày thằng Trần Đại Quang và bọn nhà nước Cộng Sản đê tiện chúng mày làm cái trò hèn hạ này đây. Người ta chưa bị coi là có tội mà không khí để thở cũng không đủ, ánh sáng cũng không có, nước tắm cũng không có. Bọn dối trá, đạo đức giả, hổng biết các phái đoàn quốc tế đi kiểm tra có thấy sự thâm độc của chúng nó không, hay là chỉ nghe chúng nó nói, đi qua đi lại ngó ngó vài cái vào những chỗ chúng nó chỉ thì kiểm tra cái con mẹ gì. Tao mà ra ngoài tao không tố cáo tội ác của chúng mày tao không phải con người.

View original post 900 more words

Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 34


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 06/3/2016

Với anh Nguyễn Văn Khanh dự đám tang cố nhạc sĩ Anh Bằng
Với anh Nguyễn Văn Khanh dự đám tang cố nhạc sĩ Anh Bằng

– Sao chị không ăn gì hết hơn hai mươi ngày rồi mà lần nào gặp tôi chị cũng nói choang choang như thế? Hay thật đó. – Ông Cống nói.

– Nói như thế này thì thấm tháp gì. Bọn an ninh chó đẻ nó bắt cóc tôi nhốt trong công an phường, tôi gào lên chửi nó cho cả cái công an phường nghe. Chửi từ sáng đến tối, chửi từ lúc chúng nó đưa tôi vào đến khi chúng thả tôi ra, tôi không đi về mà còn ở lại chửi tiếp mười lăm phút nữa mới đi. Anh có muốn biết tôi chửi chúng nó như thế nào không? Trên mạng có bài tường thuật của tôi đó, anh vào Google tìm mà đọc. Không thích tìm tôi chửi lại cho mà nghe. – Tôi nói.

– Thôi thôi, tôi không nghe đâu, đau đầu lắm. – Ông Cống vội nói. – Nếu chị không chấp nhận cái thư ấy thì thôi, tôi không ép.

– Anh không thôi thì làm gì được tôi? Ép tôi bằng cách nào anh nói tôi nghe coi? Đánh tôi hay là giết tôi à? Tôi đang muốn chết đây. Nhịn ăn cho chết mà chưa chết được nè. – Tôi nói.

– Chúng tôi không đánh đập chị, cũng không ai giết chị. Chị muốn nhịn đó là quyền của chị. Tôi chỉ khuyên chị nên giữ gìn sức khỏe mà thôi. Chị không ăn chết rồi làm sao thấy được cái ngày Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Sinh Hùng chết như thế nào. – Ông Cống nói.

– Tôi không cần nhìn làm quái gì. Trước sau gì những thằng súc sinh khốn nạn bán nước hại dân đó nó cũng chết nhục chết nhã mà thôi. – Tôi nói.

– Dù sao thì họ cũng là thủ tướng, là chủ tịch Quốc Hội. Sao chị nói nặng lời quá vậy. – Ông Cống nói.

– Nó là thủ tướng, chủ tịch nước của anh chớ không phải của tôi. Tôi không bầu ra những thằng đó. Những loại hèn hạ, bẩn thỉu ấy chỉ xứng đáng được hưởng thụ thứ ngôn từ ấy, không hơn được. Anh chưa động chạm gì đến tôi nên tôi còn dùng từ ngữ tử tế nói chuyện với anh, chớ bọn an ninh chúng nó được thưởng thức khả năng ngôn ngữ của tôi nhiều lắm rồi. Anh có muốn nghe tôi diễn tả lại không? – Tôi nói.

– Không, không, tôi không muốn thưởng thức đâu. – Ông Cống vội nói. – Chị mới có nói với tôi như thế này mà ngày nào gặp chị tôi cũng rứt hết cả đầu đây này.

Ông Cống đứng dậy, kêu cán bộ trại dẫn tôi đi trở vô phòng giam.

Tôi vào phòng, con Lan hỏi tôi:

– Bữa nay làm việc như thế nào? Nói chuyện gì?

Tôi nói:

– Nó đưa ra cái thư photo, nói là của mẹ chị, kêu chị nhận tội để được khoan hồng. Đồ điên, bộ nó tưởng con này dễ bị lừa lắm hả? Tao đâu có ngu!

Có lẽ nó cho rằng không khai thác được gì ở tôi nên chúng nó cho con Lan chuyển sang chiến thuật “làm thinh” không mở miệng ra nói chuyện với tôi nữa. Ban đầu, tôi không để ý, cũng kêu nó hỏi han vài câu, nhưng thấy nó nín thinh không trả lời thì thôi, tôi không nói gì nữa, kệ mẹ mày.

Cái phòng giam có hai người, mà con Lan cái mặt nó lầm lầm, lì lì suốt ngày, nếu người khác chắc chịu không nổi mà phát điên, tôi thì ngược lại. Tôi nghĩ thầm: Thằng Lê Hồng Hà chỉ đạo làm vụ này, chắc mày không biết tao ở ngoài đã từng đóng cửa tự nhốt mình trong nhà sáu tháng à?

Ông Hải mỗi ngày “làm oai” mở cửa nhà ra ngoài uống cà phê như thường lệ để cho bọn chó an ninh chúng nó lôi lên phường cả ngày, hết ngày này đến ngày khác, còn tao thì ngược lại, kéo cái cửa sắt xuống ở miết trong nhà, ngày ngủ đêm thức, Chủ Nhật ra đi lễ nhà thờ, mua thức ăn khô, rau củ dự trữ ăn cả tuần, mỗi ngày tao cho ra một bài báo đều đều không bỏ sót ngày nào, coi ai làm việc hiệu quả hơn. Sáu tháng ở trong nhà chỉ có một mình, không nói chuyện với ai trừ lúc trả lời phỏng vấn báo chí, chúng mày nhốt tao trong cái phòng này một năm không mở miệng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến đến tao, con chó làm tay sai công an kia, đừng tưởng mày không nói chuyện với tao là tao sợ. Tướng mày như con nhái tao bóp mũi một cái là chết.

Tôi bắt đầu để thời gian nằm im quan sát tất cả mọi thứ trong phòng, ghi nhớ vào đầu, để sau này có cơ hội ra ngoài tố cáo chúng nó. Phòng giam tối như bưng, ban ngày, có một chút ánh sáng lọt vào từ ô cửa thông gió bằng bàn tay, muốn đọc cái gì hay làm cái gì, phải ra chổ có ánh sáng từ ô cửa đó hắt vào mới nhìn thấy. Giữa trần phòng giam cao khoảng sáu mét có một bóng đèn ánh sáng vàng mờ mờ nằm khuất trong cái lỗ trên trần nhà, bên dưới bóng đèn còn bịt lại bằng lưới sắt nữa. Mặt trời tắt nắng là trong phòng giam chỉ có giăng mùng chui vô nằm thôi, không thể làm gì được hết. Mà trời nóng muỗi nhiều kinh khủng, không nằm mùng thì muỗi cắn, nằm mùng thì nóng mồ hôi chảy ướt hết lưng mà không có nước tắm nên cũng không ngủ được. Bên ngoài nghe tiếng gió thổi vù vù, nhưng bên trong phòng giam một tí tẹo gió cũng không thể lọt vô do chúng đã xây bức tường cao bốn mét chắn ngang mặt trước buồng giam, ở trên còn lợp mái tôn dài ra phủ gần kín bức tường bên ngoài. Gió có tài thánh cũng không uốn éo luồn vô được.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 06/3/2016

Với anh Nguyễn Văn Khanh dự đám tang cố nhạc sĩ Anh Bằng Với anh Nguyễn Văn Khanh dự đám tang cố nhạc sĩ Anh Bằng

– Sao chị không ăn gì hết hơn hai mươi ngày rồi mà lần nào gặp tôi chị cũng nói choang choang như thế? Hay thật đó. – Ông Cống nói.

– Nói như thế này thì thấm tháp gì. Bọn an ninh chó đẻ nó bắt cóc tôi nhốt trong công an phường, tôi gào lên chửi nó cho cả cái công an phường nghe. Chửi từ sáng đến tối, chửi từ lúc chúng nó đưa tôi vào đến khi chúng thả tôi ra, tôi không đi về mà còn ở lại chửi tiếp mười lăm phút nữa mới đi. Anh có muốn biết tôi chửi chúng nó như thế nào không? Trên mạng có bài tường thuật của tôi đó, anh vào Google tìm mà đọc. Không thích tìm…

View original post 925 more words

Categories
Uncategorized

Thói quen ăn chuối đang gây hại cho cả nhà, ít người ngờ tới


Thói quen ăn chuối đang gây hại cho cả nhà, ít người ngờ tới – muốn khỏe mạnh các bạn hãy lưu ý ngay!

Source: Thói quen ăn chuối đang gây hại cho cả nhà, ít người ngờ tới

Categories
Uncategorized

HÌNH LỊCH SỬ:Việt Cộng bán Ải Nam Quan


Categories
Tạ Phong Tần (Đứng Thẳng Làm Người - 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 32


 

Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/2/2016

Ông già dẫn tôi đến một chỗ nhìn giống như buôn làng, cũng có cái nhà sàn lớn và dài, trước nhà có đống củi chất cao thiệt lớn. Rất đông người nhốn nháo ở trước sân. Có một thanh niên trẻ cởi trần đang vừa nhảy tưng tưng vừa la hét đòi đốt nhà, những người khác nắm tay nắm chân, ôm giữ anh ta lại. Ông già chỉ cậu thanh niên đang la hét, nói: “Con trai tôi đó, nó bị quỷ nhập.” Lúc đó, tôi cũng cảm thấy hơi sờ sợ, không biết phải làm gì. Trên cổ tôi có đeo tràng hạt Mân Côi màu đen có hình Chúa Jesu trên Thập Giá. Tôi nghĩ: Thánh giá này cha đã làm phép rồi, mình cũng lần hạt đọc kinh nhiều rồi. Cha nói chuỗi này càng đọc nhiều kinh thì Thánh Giá càng linh nghiệm, hay là mình thử coi nó ra sao.

Nghĩ là làm, tôi lấy gan lên gân bước tới, tay phải nâng cao cái Thánh Giá đang đeo trên cổ (không dám cởi ra vì sợ thằng điên kia nó giựt mất, cứ đeo trên cổ có gì còn chạy cho lẹ) ịn ịn cái Thánh Giá vào trán thằng kia, miệng nói to: “Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, quỷ dữ hãy cút đi.” Nói hai lần, thằng kia nhe răng ra cười sằng sặc. Tôi ngạc nhiên thấy sao Thánh Giá không linh nghiệm, hay là có ai đánh tráo cái thiệt của mình rồi. Bèn làm gan thử lại lần nữa, ấn cái Thánh Giá vào trán nó, nói to câu “Nhân danh Cha, Con và Thánh Thần, quỷ dữ hãy cút đi.” Lần này, thằng kia ngã lăn ra đất giãy đành đạch. Mọi người xung quanh kêu lớn: “Xuất rồi, quỷ dữ xuất rồi, hoan hô, hoan hô.” Lập tức, họ hò reo nhảy múa, đốt đống củi cho lửa cháy lớn lên để ăn mừng.

Đến đây tôi giật mình thức dậy, nhìn ra cửa phòng giam thấy bóng nắng chiếu vô ô cửa thông hơi, biết là còn sớm, chưa đến buổi trưa. Tôi hỏi con Lan:

– Chị ngủ được bao lâu rồi?

Con Lan trả lời:

– Khoảng mười lăm phút. Ngủ ngon ơi là ngon. Vừa nằm xuống đã nghe ngáy khò khò rồi.

Tôi kể lại giấc chiêm bao cho nó nghe. Nó hỏi:

– Sao kỳ lạ quá vậy? Chị có sợ không? Ở đây có nhiều người nghe nói bị ma nhát hoài hà.

Tôi nói:

– Sợ gì mà sợ. Người xưa có câu: “Đạo cao long hổ phục/ Đức trọng quỷ thần kinh.” Mình không làm gì hổ thẹn với lương tâm thì không có gì phải sợ hết. Ma quỷ nếu có cũng không dám lại gần. Chuỗi này đã làm phép, có hình Thánh Giá linh lắm đó. Hồi xưa bên Châu Âu ma cà rồng sợ Thánh Giá lắm.

Con Lan thấy nói cái gì ra cũng bị tôi bác bỏ dễ dàng, coi bộ không hù dọa được nên thôi không nói nữa.

Nó rủ tôi hùn tiền mua báo đọc, mỗi tuần một người trả một lần. Ban đầu tôi đồng ý, tôi trả được một tuần hết gần sáu chục ngàn đồng. Tuần sau tôi không mua báo chung với con Lan nữa vì tôi thấy nó đặt toàn những loại báo nhảm nhí như: Phụ Nữ, Sài Gòn Tiếp Thị, Thế Giới Phụ Nữ… cuốn nào cuốn nấy dày cộm, hình ảnh màu mè, giấy trắng sáng bóng, nhưng nội dung toàn nói những chuyện dưới gầm giường thiên hạ, nhất là gầm giường người nổi tiếng, mua thứ này phí phạm tiền bạc vô tích sự.

Đến ngày thứ mười, con Lan thấy nó “gài độ” tôi cái gì cũng trớt quớt thì giở bộ mặt lầm lầm lì lì không nói câu gì suốt từ sáng đến tối. Tôi cũng mặc kệ nó không thèm hỏi lý do lý trấu gì hết.

Cả ngày tôi ngủ, chiều tối đọc kinh cầu nguyện, hát Kinh Hòa Bình, đêm đến lại thức suy tính chuyện này chuyện nọ đến sáng. Cảm thấy sao đêm đi qua rất là nhanh, thời gian đi qua cũng rất là nhanh, mới đó mà tôi đã tuyệt thực hơn mười ngày rồi, không còn cảm giác đói nữa. Lúc trước tôi nghe nói cha Lý tuyệt thực một tuần, mười ngày, nửa tháng… nghe khiếp quá, không hiểu sao cha có thể làm được. Không ngờ bây giờ tôi đang “cạnh tranh” với cha Lý, mà tôi còn có chiều hướng “thừa thắng xông lên” hơn cha Lý nữa.

Tôi không thấy bọn công an nói gì đến tôi. Có lẽ ông Trần Văn Cống chán gặp tôi quá rồi. Ông ta hỏi bọn quản lý trại giam, biết tôi vẫn còn tuyệt thực thì gặp tôi làm gì cho mất công, đâu có làm việc làm cò gì được.

Tôi yên chí ngày nào cũng ngủ thoải mái cả ngày, đến giờ tắm thì ngồi dậy đi tắm giặt, giờ lấy nước uống thì ra ô cửa sổ thông hơi nhỏ bằng bàn tay lấy nước uống. Ngoài những chuyện đó ra tôi hạn chế vận động tay chân cho đỡ mất sức, đỡ mệt. Mình không ăn gì, uống nước thôi, không vận động cảm thấy trong người mình rất bình thường, chỉ có lúc nào ngồi dậy tắm giặt tay chân mình cảm giác chậm chạp hơn chớ không linh hoạt như trước nữa.

Khoảng một tuần sau, ông Trần Văn Cống mới đến gặp tôi. Ông ta nói:

– Tôi đi vắng một tuần có việc riêng, hôm nay mới gặp chị được. Chị vẫn chưa ăn gì à?

– Ủa, cán bộ trại giam không báo cáo với anh sao? Biết rồi còn hỏi gì nữa? Tôi nghĩ mỗi ngày họ đều phải báo cáo chớ. – Tôi nói.

Tạ Phong Tần

(Còn tiếp)

Source : ĐỨNG THẲNG LÀM NGƯỜI – (1,474 ngày trong nhà tù Cộng Sản Việt Nam) – Kỳ 32

Trở về > Tạ Phong Tần ( Đứng Thẳng Làm Người – 1,474 ngày trong nhà tù CSVN)

HOME

 

Tạ Phong Tần's avatarNHÀ BÁO TỰ DO CÔNG GIÁO

Dt1Bài đã đăng báo Người Việt ngày 28/2/2016

Ông già dẫn tôi đến một chỗ nhìn giống như buôn làng, cũng có cái nhà sàn lớn và dài, trước nhà có đống củi chất cao thiệt lớn. Rất đông người nhốn nháo ở trước sân. Có một thanh niên trẻ cởi trần đang vừa nhảy tưng tưng vừa la hét đòi đốt nhà, những người khác nắm tay nắm chân, ôm giữ anh ta lại. Ông già chỉ cậu thanh niên đang la hét, nói: “Con trai tôi đó, nó bị quỷ nhập.” Lúc đó, tôi cũng cảm thấy hơi sờ sợ, không biết phải làm gì. Trên cổ tôi có đeo tràng hạt Mân Côi màu đen có hình Chúa Jesu trên Thập Giá. Tôi nghĩ: Thánh giá này cha đã làm phép rồi, mình cũng lần hạt đọc kinh nhiều rồi. Cha nói chuỗi này càng đọc nhiều…

View original post 864 more words